Sớm biết chị ta vô dụng thế này thà tự mình đi mua ngay từ đầu cho rồi, nếu vậy có khi giờ đã có nước ngọt để uống rồi!
Nghe cậu nói vậy, Đỗ Minh Nguyệt khóc còn to hơn, thận trọng hé hé mắt nhìn Lâm Tiểu Soái một cái, cuối cùng mở miệng nói: “Số tiền kia, đều rơi xuống nước không thấy nữa rồi, chị chỉ vớt lại trong nước được từng này…”
Nói xong, cô mở lòng bàn tay mình ra.
Lâm Tiểu Soái vừa nghe cô nói, đầu óc choáng váng suýt thì ngất xỉu!
Nhìn 6,9 tệ sũng nước nhăn nhúm trong tay Đỗ Minh Nguyệt, Cậu không tin vào mắt mình, sững người ba giây rồi mới phản ứng trở lại, sau đó gào lên.
“Chị nói cái gì? Mấy chục tệ kia tất cả đều không tìm thấy nữa?
Đỗ Minh Nguyệt nhìn cậu một cái, tiếp tục gật gật đầu với vẻ đáng thương.
“Aa! Sao chị có thể vô dụng như vậy chứ!”
Lâm Tiểu Soái thật sự tức muốn c.h.ế.t đi mất.
Cậu vốn biết Lâm Minh Nguyệt bất tài vô dụng, nhưng không thể tưởng tượng nỗi chị ta đến cả việc cỏn con như vậy cũng làm không xong, hơn ba mươi tệ kia lại còn là tiền cậu mới xin cha mẹ hai ngày trước!
Tuy nói cha mẹ không tiếc cậu thứ gì, nhưng tiền trong nhà cũng chẳng phải gió lớn thổi tới, 30 tệ là hẳn một tháng tiền lương của mẹ cậu, nếu không phải cậu lấy lý do không muốn lên đại học mà la khóc ầm ĩ, lăn lộn uy hiếp, mẹ cậu sẽ không đưa liền 30 tệ cho cậu đâu!
Nhưng cha cậu sau khi biết chuyện đã cáu gắt mắng cho mẹ cậu một trận, bảo rằng phải khiến cậu sửa đổi tâm tính, không được tùy tiện đưa tiền cho cậu như vậy, kẻo có ngày cậu thật sự leo lên đầu!
Ít nhất cũng phải chờ cậu thật sự lên đại học rồi lúc đấy lại đưa tiền cho cậu tiếp.
Vốn dĩ cậu còn nghĩ với số tiền này có thể xả láng một khoảng thời gian, chẳng ngờ đến bản thân còn chưa bắt đầu nghiêm túc tiêu xài, đều mất hết rồi!
“Lâm Minh Nguyệt, chị chờ đó, tôi nhất định sẽ nói cho cha mẹ biết chuyện này, chị chờ xem họ chửi c.h.ế.t chị đi!”
Lâm Tiểu Soái hung hăng chỉ vào mặt Đỗ Minh Nguyệt mà mắng mỏ.
Cậu lớn tiếng như vậy, đám bạn đứng bên kia cũng nghe được hết, nhưng thái độ của bọn họ lại không giống cậu, thậm chí trong lòng còn len lén mừng thầm.
Thật ra trong đám bọn họ từ lâu đã có người ngứa mắt việc Lâm Tiểu Soái thường ngày dư dả tiền tiêu vặt như vậy, đúng là giả tạo!
Mọi người đều là bạn cùng lớp, dựa vào cái gì mà cậu có nhiều tiền như vậy, rõ ràng mọi người đều nghèo rớt như nhau!
Nhưng nghĩ đến chuyện mớ tiền này của cậu cũng toàn bị dụ chi tiêu cho họ, mọi người cũng chưa bao giờ thể hiện ngoài mặt thái độ ghen tỵ hay khó chịu. Giờ đây nhìn thấy Lâm Tiểu Soái bị chị cậu làm mất hết, nếu như không phải đang trong tình huống này, bọn họ thật muốn há mỏ phóng túng cười nhạo một phen.
Nghe cậu nói vậy, Đỗ Minh Nguyệt khóc còn to hơn, thận trọng hé hé mắt nhìn Lâm Tiểu Soái một cái, cuối cùng mở miệng nói: “Số tiền kia, đều rơi xuống nước không thấy nữa rồi, chị chỉ vớt lại trong nước được từng này…”
Nói xong, cô mở lòng bàn tay mình ra.
Lâm Tiểu Soái vừa nghe cô nói, đầu óc choáng váng suýt thì ngất xỉu!
Nhìn 6,9 tệ sũng nước nhăn nhúm trong tay Đỗ Minh Nguyệt, Cậu không tin vào mắt mình, sững người ba giây rồi mới phản ứng trở lại, sau đó gào lên.
“Chị nói cái gì? Mấy chục tệ kia tất cả đều không tìm thấy nữa?
Đỗ Minh Nguyệt nhìn cậu một cái, tiếp tục gật gật đầu với vẻ đáng thương.
“Aa! Sao chị có thể vô dụng như vậy chứ!”
Lâm Tiểu Soái thật sự tức muốn c.h.ế.t đi mất.
Cậu vốn biết Lâm Minh Nguyệt bất tài vô dụng, nhưng không thể tưởng tượng nỗi chị ta đến cả việc cỏn con như vậy cũng làm không xong, hơn ba mươi tệ kia lại còn là tiền cậu mới xin cha mẹ hai ngày trước!
Tuy nói cha mẹ không tiếc cậu thứ gì, nhưng tiền trong nhà cũng chẳng phải gió lớn thổi tới, 30 tệ là hẳn một tháng tiền lương của mẹ cậu, nếu không phải cậu lấy lý do không muốn lên đại học mà la khóc ầm ĩ, lăn lộn uy hiếp, mẹ cậu sẽ không đưa liền 30 tệ cho cậu đâu!
Nhưng cha cậu sau khi biết chuyện đã cáu gắt mắng cho mẹ cậu một trận, bảo rằng phải khiến cậu sửa đổi tâm tính, không được tùy tiện đưa tiền cho cậu như vậy, kẻo có ngày cậu thật sự leo lên đầu!
Ít nhất cũng phải chờ cậu thật sự lên đại học rồi lúc đấy lại đưa tiền cho cậu tiếp.
Vốn dĩ cậu còn nghĩ với số tiền này có thể xả láng một khoảng thời gian, chẳng ngờ đến bản thân còn chưa bắt đầu nghiêm túc tiêu xài, đều mất hết rồi!
“Lâm Minh Nguyệt, chị chờ đó, tôi nhất định sẽ nói cho cha mẹ biết chuyện này, chị chờ xem họ chửi c.h.ế.t chị đi!”
Lâm Tiểu Soái hung hăng chỉ vào mặt Đỗ Minh Nguyệt mà mắng mỏ.
Cậu lớn tiếng như vậy, đám bạn đứng bên kia cũng nghe được hết, nhưng thái độ của bọn họ lại không giống cậu, thậm chí trong lòng còn len lén mừng thầm.
Thật ra trong đám bọn họ từ lâu đã có người ngứa mắt việc Lâm Tiểu Soái thường ngày dư dả tiền tiêu vặt như vậy, đúng là giả tạo!
Mọi người đều là bạn cùng lớp, dựa vào cái gì mà cậu có nhiều tiền như vậy, rõ ràng mọi người đều nghèo rớt như nhau!
Nhưng nghĩ đến chuyện mớ tiền này của cậu cũng toàn bị dụ chi tiêu cho họ, mọi người cũng chưa bao giờ thể hiện ngoài mặt thái độ ghen tỵ hay khó chịu. Giờ đây nhìn thấy Lâm Tiểu Soái bị chị cậu làm mất hết, nếu như không phải đang trong tình huống này, bọn họ thật muốn há mỏ phóng túng cười nhạo một phen.