Đỗ Minh Nguyệt đến cổng công viên rồi, còn phải đợi gần mười phút nữa mới thấy Vương Tranh Lượng lề mề lết xác tới.
Con người này chẳng có chút cảm giác tội lỗi khi bản thân tới trễ, ngược lại còn cười đùa nói: “Chao ôi Minh Nguyệt, sao mà em tới sớm thế.”
Đỗ Minh Nguyệt cười nhạt: Vậy ha, nghĩ ai cũng thích đi trễ như anh à.
Còn miệng thì nói: “Dù sao em cũng không có gì làm, đến sớm một chút, với cả em cùng Tiểu Soái đến đó.”
Cái gì?
Lâm Tiểu Soái cũng ở đây?
Nụ cười trên khóe môi Vương Tranh Lượng dần dần đông cứng, miễn cưỡng giữ lại, hắn hỏi: “Tiểu Soái cũng ở đây à, hờ hờ, em ấy hôm nay không đi học sao?”
Nụ cười treo trên mặt, trong lòng thì rõ là hậm hực mắng người.
Thằng nhóc thối tha này rốt cuộc có biết suy nghĩ không vậy, hai người họ ra ngoài hẹn hò, nó đi theo làm cái gì, đây chẳng phải là muốn làm vướng chân sao!
Với lại hôm nay Vương Tranh Lượng có chuyện quan trọng cần làm, đã lên kế hoạch từ rất lâu rồi, nhất định không thể để xôi hỏng bỏng không!
Đỗ Minh Nguyệt làm bộ thở dài: “Hôm nay em ấy không đi học, đi dã ngoại với đám bạn rồi.”
Hàng mi Vương Tranh Lượng thoáng chốc ánh lên một nét khinh thường.
Bộ dạng học hành không tới chốn của Lâm Tiểu Soái, dù có lên đại học có khi cũng chẳng có tương lai gì.
Nhưng mà thôi kệ đi, chỉ cần nó không đánh sóng lật thuyền, nhìn khuôn mặt chán nản của chị nó, anh cũng chẳng muốn quản mày.
VLT cười cười, tỏ vẻ đồng cảm nói: “Dù gì em ấy cũng đang đi với bạn bè, anh không qua đó chen ngang đâu, dù anh cũng muốn qua đó chào Tiểu Soái một tiếng.”
Hắn cúi nhìn đồng hồ đeo tay, nhận ra đã 11 giờ rồi, còn không nhanh đưa Lâm Minh Nguyệt đến nhà hắn thì lát nữa sẽ bị mấy người giữa trưa tan làm nhìn thấy mất!
Biểu cảm của Vương Tranh Lượng không tự chủ mà lộ ra vẻ thấp thỏm, bị Đỗ Minh Nguyệt chộp rõ mồn một.
Hắn đang gấp gáp?
Lẽ nào là lại muốn làm chuyện gì?
Đỗ Minh Nguyệt liền bật chế độ cảnh giác, nhanh lẹ nói trước khi Vương Tranh Lượng kịp mở miệng.
“Anh Tranh Lượng, anh giúp em một chuyện này được không?”
Gì cơ?
Vương Tranh Lượng ngơ ra, rõ ràng không nghĩ Đỗ Minh Nguyệt có thể mở miệng nói câu này, hắn còn đang định từ chối, nhưng cũng không muốn trước mặt cô bày ra bộ dạng vô dụng, đành nén lại sự bồn chồn rồi hỏi:
“Sao thế, xảy ra chuyện gì rồi?”
Đỗ Minh Nguyệt nhẹ nhàng thở dài, nét ưu sầu thoáng thấp điểm xuýt giữa hàng lông mày.
Người đẹp cau mày, Vương Tranh Lượng liền quên hết mọi chuyện, vỗ n.g.ự.c quả quyết bảo đảm: "Không có gì phải lo, Minh Nguyệt, em cứ nói đi, không có việc gì Vương Tranh Lượng anh không làm được!"
“Thật ra cũng không chuyện gì to tát, chỉ là vừa nãy em không cẩn thận…”
Đỗ Minh Nguyệt thở dài rồi thêm mắm dặm muối vào sự tình vừa nãy, kể cho Vương Tranh Lượng nghe.
Mắm muối thêm thế nào, cô rất tự nhiên khéo léo kể rằng một mình người con gái chân yếu tay mềm như cô làm sao kéo lê mấy chai nước nặng cả mấy chục cân, dưới cái nắng như thiêu đốt, để rồi không cẩn thận té xuống nước. Không chỉ vậy, khúc cuối còn bởi vì không làm xong việc Lâm Tiểu Soái giao mà bị cậu mắng giữa đám đông.
Vương Tranh Lượng vốn đã không có thiện cảm với Lâm Tiểu Soái, nhưng bây giờ nghe được hành động này của Lâm Tiểu Soái, hắn càng thêm khó chịu!
Hắn cũng không phải thương xót gì “Lâm Minh Nguyệt”, từ đầu hắn cũng biết tình hình chị em nhà Lâm ở nhà như thế nào, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn có thể chấp nhận được việc họ làm chuyện mất mặt như vậy ở ngoài đường!
Quan trọng nhất là bây giờ “Lâm Minh Nguyệt” đã bước nửa chân vào nhà Vương bọn họ, nếu không có gì thay đổi, từ hôm nay hắn có thể cùng cô đơm hoa kết trái. Sau này Lâm Minh Nguyệt sẽ là người của hắn, vậy mà Lâm Tiểu Soái cậu bây giờ dám ở trước mặt người ngoài không nể mặt Lâm Minh Nguyệt như vậy, đây chẳng phải là thách thức uy thế nhà họ Vương sao!
Con người này chẳng có chút cảm giác tội lỗi khi bản thân tới trễ, ngược lại còn cười đùa nói: “Chao ôi Minh Nguyệt, sao mà em tới sớm thế.”
Đỗ Minh Nguyệt cười nhạt: Vậy ha, nghĩ ai cũng thích đi trễ như anh à.
Còn miệng thì nói: “Dù sao em cũng không có gì làm, đến sớm một chút, với cả em cùng Tiểu Soái đến đó.”
Cái gì?
Lâm Tiểu Soái cũng ở đây?
Nụ cười trên khóe môi Vương Tranh Lượng dần dần đông cứng, miễn cưỡng giữ lại, hắn hỏi: “Tiểu Soái cũng ở đây à, hờ hờ, em ấy hôm nay không đi học sao?”
Nụ cười treo trên mặt, trong lòng thì rõ là hậm hực mắng người.
Thằng nhóc thối tha này rốt cuộc có biết suy nghĩ không vậy, hai người họ ra ngoài hẹn hò, nó đi theo làm cái gì, đây chẳng phải là muốn làm vướng chân sao!
Với lại hôm nay Vương Tranh Lượng có chuyện quan trọng cần làm, đã lên kế hoạch từ rất lâu rồi, nhất định không thể để xôi hỏng bỏng không!
Đỗ Minh Nguyệt làm bộ thở dài: “Hôm nay em ấy không đi học, đi dã ngoại với đám bạn rồi.”
Hàng mi Vương Tranh Lượng thoáng chốc ánh lên một nét khinh thường.
Bộ dạng học hành không tới chốn của Lâm Tiểu Soái, dù có lên đại học có khi cũng chẳng có tương lai gì.
Nhưng mà thôi kệ đi, chỉ cần nó không đánh sóng lật thuyền, nhìn khuôn mặt chán nản của chị nó, anh cũng chẳng muốn quản mày.
VLT cười cười, tỏ vẻ đồng cảm nói: “Dù gì em ấy cũng đang đi với bạn bè, anh không qua đó chen ngang đâu, dù anh cũng muốn qua đó chào Tiểu Soái một tiếng.”
Hắn cúi nhìn đồng hồ đeo tay, nhận ra đã 11 giờ rồi, còn không nhanh đưa Lâm Minh Nguyệt đến nhà hắn thì lát nữa sẽ bị mấy người giữa trưa tan làm nhìn thấy mất!
Biểu cảm của Vương Tranh Lượng không tự chủ mà lộ ra vẻ thấp thỏm, bị Đỗ Minh Nguyệt chộp rõ mồn một.
Hắn đang gấp gáp?
Lẽ nào là lại muốn làm chuyện gì?
Đỗ Minh Nguyệt liền bật chế độ cảnh giác, nhanh lẹ nói trước khi Vương Tranh Lượng kịp mở miệng.
“Anh Tranh Lượng, anh giúp em một chuyện này được không?”
Gì cơ?
Vương Tranh Lượng ngơ ra, rõ ràng không nghĩ Đỗ Minh Nguyệt có thể mở miệng nói câu này, hắn còn đang định từ chối, nhưng cũng không muốn trước mặt cô bày ra bộ dạng vô dụng, đành nén lại sự bồn chồn rồi hỏi:
“Sao thế, xảy ra chuyện gì rồi?”
Đỗ Minh Nguyệt nhẹ nhàng thở dài, nét ưu sầu thoáng thấp điểm xuýt giữa hàng lông mày.
Người đẹp cau mày, Vương Tranh Lượng liền quên hết mọi chuyện, vỗ n.g.ự.c quả quyết bảo đảm: "Không có gì phải lo, Minh Nguyệt, em cứ nói đi, không có việc gì Vương Tranh Lượng anh không làm được!"
“Thật ra cũng không chuyện gì to tát, chỉ là vừa nãy em không cẩn thận…”
Đỗ Minh Nguyệt thở dài rồi thêm mắm dặm muối vào sự tình vừa nãy, kể cho Vương Tranh Lượng nghe.
Mắm muối thêm thế nào, cô rất tự nhiên khéo léo kể rằng một mình người con gái chân yếu tay mềm như cô làm sao kéo lê mấy chai nước nặng cả mấy chục cân, dưới cái nắng như thiêu đốt, để rồi không cẩn thận té xuống nước. Không chỉ vậy, khúc cuối còn bởi vì không làm xong việc Lâm Tiểu Soái giao mà bị cậu mắng giữa đám đông.
Vương Tranh Lượng vốn đã không có thiện cảm với Lâm Tiểu Soái, nhưng bây giờ nghe được hành động này của Lâm Tiểu Soái, hắn càng thêm khó chịu!
Hắn cũng không phải thương xót gì “Lâm Minh Nguyệt”, từ đầu hắn cũng biết tình hình chị em nhà Lâm ở nhà như thế nào, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn có thể chấp nhận được việc họ làm chuyện mất mặt như vậy ở ngoài đường!
Quan trọng nhất là bây giờ “Lâm Minh Nguyệt” đã bước nửa chân vào nhà Vương bọn họ, nếu không có gì thay đổi, từ hôm nay hắn có thể cùng cô đơm hoa kết trái. Sau này Lâm Minh Nguyệt sẽ là người của hắn, vậy mà Lâm Tiểu Soái cậu bây giờ dám ở trước mặt người ngoài không nể mặt Lâm Minh Nguyệt như vậy, đây chẳng phải là thách thức uy thế nhà họ Vương sao!