Sau này người khác mà biết, có khi còn bị cười sau lưng, nói Vương Tranh Lượng ngay cả em vợ của mình cũng quản không xong, để nó đè đầu cưỡi cổ bắt nạt cô ấy!
Nó có biết xấu hổ không vậy!
Nghĩ tới đây, Vương Tranh Lương thực sự nổi cơn tam bành.
“Tiểu Soái thật sự quá đáng lắm rồi, nó bao nhiêu tuổi rồi chứ, sao còn bắt em làm mấy chuyện này!”
Hắn nhăn trán, nghiêm túc nhìn Đỗ Minh Nguyệt, hỏi: "Tụi nó đang ở đâu? Để anh đi nói chuyện rõ ràng với nó!"
Vào lúc này, hắn bỏ quên luôn kế hoạch hôm nay rồi.
Đỗ Minh Nguyệt canh đúng lúc làm dáng vẻ ngăn cản lại, bối rối nhìn hắn: “Anh Tranh Lượng, như vậy không được đâu…”
Bị đôi mắt to tròn lấp lánh như ánh trăng đầy trông đợi của Đỗ Minh Nguyệt thu hút, Vương Tranh Lượng bất giác cảm thấy hình ảnh của bản thân hùng tráng uy vũ vô cùng.
“Không sao đâu, Minh Nguyệt, Tiểu Soái đã 16 tuổi rồi, lúc này cũng phải vả cho hắn một trận nên thân. Không dạy dỗ nó đàng hoàng, sau này làm sao thành người tài!”
“Vậy... được rồi, anh Tranh Lượng, phiền cho anh rồi. Anh thật là một người tốt, nhưng đến lúc đó anh đừng nói những lời khó nghe quá, nếu không sau khi em về nhà…”
Những lời sau đó không cần Đỗ Minh Nguyệt nói, Vương Tranh Lượng tự khắc hiểu được.
Không gì khác ngoài việc về nhà sẽ bị cha mẹ nhà Lâm lôi ra trách móc và giáo huấn.
Hắn tuy cũng chẳng coi hai người họ ra cái gì, nhưng khi còn chưa chính thức cưới được Lâm Minh Nguyệt thì hắn chưa thể lộ rõ bộ mặt thật trước họ, nên hắn đành thuận theo ý cô, tiện thể nắm bắt cơ hội này để thể hiện lòng thương xót cô.
“MN, em cố chịu thêm một chút, đợi đến lúc chúng ta kết hôn rồi em sẽ được giải thoát!”
Đỗ Minh Nguyệt mỉm cười cảm kích, chẳng nói gì.
Cảm ơn anh nha, nhưng mà chuyện kết hôn bỏ qua đi, cô không nhìn lọt mắt nổi con quỷ háo sắc Vương Tranh Lượng này!
Còn trong mắt Vương Tranh Lượng mặc nhiên nhìn thành dáng vẻ bẽn lẽn ngại ngùng, bất giác càng tràn đầy niềm tin.
“Đi! Bây giờ anh Tranh Lượng giúp em giải quyết khúc mắc!”
Hai người nhanh chóng quay lại chỗ nhóm Lâm Tiểu Soái đang dã ngoại, lúc này cả đám đang chuẩn bị dọn về, không ngờ lại thấy chị Lâm Tiểu Soái quay lại.
Lần này không đợi đám bạn nhắc, Lâm Tiểu Soái ngay lập tức chú ý Đỗ Minh Nguyệt, bởi vì lần này Vương Tranh Lượng trực tiếp gọi Lâm Tiểu Soái.
“Lâm Tiểu Soái!”
Vương Tranh Lượng?
Sao Lâm Minh Nguyệt lại mang anh ta qua đây?
Lâm Tiểu Soái chột dạ, nhưng vẫn bước liền qua đó.
“Anh Tranh Lượng, sao anh lại đến đây?”
Vương Tranh Lượng nghiêm mặt.
“Không phải hôm nay có lớp sao, sao em lại ở đây?”
Lâm Tiểu Soái: “Em, em…”
Cậu thật sự chẳng biết nói gì thêm sau “Em”, người có mắt tất sẽ thấy cậu đang trốn học, mớ đồ dã ngoại lộn xổn còn ngổn ngang trên đất chưa dọn xong.
“Tiểu Soái à, em cứ như thế này làm sao coi được? Không những không học hành đàng hoàng, lại còn ở trước mắt bao nhiêu người mà dạy bảo chị gái, cứ như thế này thì người khác coi em, coi chị gái ra cái gì nữa?”
Vương Tranh Lượng nghiêm giọng rầy lạ Lâm Tiểu Soái, rồi tự nhiên nhẹ giọng lại.
Nó có biết xấu hổ không vậy!
Nghĩ tới đây, Vương Tranh Lương thực sự nổi cơn tam bành.
“Tiểu Soái thật sự quá đáng lắm rồi, nó bao nhiêu tuổi rồi chứ, sao còn bắt em làm mấy chuyện này!”
Hắn nhăn trán, nghiêm túc nhìn Đỗ Minh Nguyệt, hỏi: "Tụi nó đang ở đâu? Để anh đi nói chuyện rõ ràng với nó!"
Vào lúc này, hắn bỏ quên luôn kế hoạch hôm nay rồi.
Đỗ Minh Nguyệt canh đúng lúc làm dáng vẻ ngăn cản lại, bối rối nhìn hắn: “Anh Tranh Lượng, như vậy không được đâu…”
Bị đôi mắt to tròn lấp lánh như ánh trăng đầy trông đợi của Đỗ Minh Nguyệt thu hút, Vương Tranh Lượng bất giác cảm thấy hình ảnh của bản thân hùng tráng uy vũ vô cùng.
“Không sao đâu, Minh Nguyệt, Tiểu Soái đã 16 tuổi rồi, lúc này cũng phải vả cho hắn một trận nên thân. Không dạy dỗ nó đàng hoàng, sau này làm sao thành người tài!”
“Vậy... được rồi, anh Tranh Lượng, phiền cho anh rồi. Anh thật là một người tốt, nhưng đến lúc đó anh đừng nói những lời khó nghe quá, nếu không sau khi em về nhà…”
Những lời sau đó không cần Đỗ Minh Nguyệt nói, Vương Tranh Lượng tự khắc hiểu được.
Không gì khác ngoài việc về nhà sẽ bị cha mẹ nhà Lâm lôi ra trách móc và giáo huấn.
Hắn tuy cũng chẳng coi hai người họ ra cái gì, nhưng khi còn chưa chính thức cưới được Lâm Minh Nguyệt thì hắn chưa thể lộ rõ bộ mặt thật trước họ, nên hắn đành thuận theo ý cô, tiện thể nắm bắt cơ hội này để thể hiện lòng thương xót cô.
“MN, em cố chịu thêm một chút, đợi đến lúc chúng ta kết hôn rồi em sẽ được giải thoát!”
Đỗ Minh Nguyệt mỉm cười cảm kích, chẳng nói gì.
Cảm ơn anh nha, nhưng mà chuyện kết hôn bỏ qua đi, cô không nhìn lọt mắt nổi con quỷ háo sắc Vương Tranh Lượng này!
Còn trong mắt Vương Tranh Lượng mặc nhiên nhìn thành dáng vẻ bẽn lẽn ngại ngùng, bất giác càng tràn đầy niềm tin.
“Đi! Bây giờ anh Tranh Lượng giúp em giải quyết khúc mắc!”
Hai người nhanh chóng quay lại chỗ nhóm Lâm Tiểu Soái đang dã ngoại, lúc này cả đám đang chuẩn bị dọn về, không ngờ lại thấy chị Lâm Tiểu Soái quay lại.
Lần này không đợi đám bạn nhắc, Lâm Tiểu Soái ngay lập tức chú ý Đỗ Minh Nguyệt, bởi vì lần này Vương Tranh Lượng trực tiếp gọi Lâm Tiểu Soái.
“Lâm Tiểu Soái!”
Vương Tranh Lượng?
Sao Lâm Minh Nguyệt lại mang anh ta qua đây?
Lâm Tiểu Soái chột dạ, nhưng vẫn bước liền qua đó.
“Anh Tranh Lượng, sao anh lại đến đây?”
Vương Tranh Lượng nghiêm mặt.
“Không phải hôm nay có lớp sao, sao em lại ở đây?”
Lâm Tiểu Soái: “Em, em…”
Cậu thật sự chẳng biết nói gì thêm sau “Em”, người có mắt tất sẽ thấy cậu đang trốn học, mớ đồ dã ngoại lộn xổn còn ngổn ngang trên đất chưa dọn xong.
“Tiểu Soái à, em cứ như thế này làm sao coi được? Không những không học hành đàng hoàng, lại còn ở trước mắt bao nhiêu người mà dạy bảo chị gái, cứ như thế này thì người khác coi em, coi chị gái ra cái gì nữa?”
Vương Tranh Lượng nghiêm giọng rầy lạ Lâm Tiểu Soái, rồi tự nhiên nhẹ giọng lại.