Thậm chí Triệu Kim Hoa còn đang mơ tưởng liệu rằng Đỗ Thi Thi có thể nào bất thình lình thay đổi ý định, không rời đi nữa được không, có thể tiếp tục ở lại đây không?
Đỗ Thi Thi bị nhìn đến nỗi một lúc lâu không dám động đậy, vẻ mặt não nề của mọi người càng khiến cô thấy áp lực.
Sau cùng cô chỉ đành cười cười nói.
“Cha mẹ, anh cả anh hai, em út, cả nhà mau cầm đũa lên đi, chẳng mấy khi được một bữa thịt thà đầy ắp thế này.”
“Mặc dù bây giờ con sắp phải đi rồi, nhưng mấy ngày nữa con gái ruột của mọi người cũng sẽ trở lại đây mà, đến lúc đó cô ấy cũng sẽ ở bên mọi người như thế này thôi, phải không nào?”
Đỗ Thi Thi nghĩ mấy lời này của cô không có gì sai, nhưng lại càng khiến con tim người nhà họ Đỗ buốt giá.
Thấy cô nói vậy, xem chừng đối với mọi người thật sự không còn chút lưu luyến.
Anh hai Đỗ Vũ Lâm tính cách bộc trực, nghe xong liền kéo đĩa cá bản thân khó nhọc bắt được về phía mình, cười cười bí hiểm nói: “Ái chà, người ta đi đến thành phố lớn là đi hưởng phúc, cũng có phải đi chịu cực chịu khổ gì đâu, coi bộ mặt ủ rũ lại còn lo lắng của mọi người kìa, có cần phải vậy không! Mọi người không ăn phải không, vậy con tự ăn đây, con đói meo luôn rồi này!”
Cái đồ vô tâm vô tình này, sớm biết con bé đối với nhà họ Đỗ bọn họ chẳng chút quyến luyến như vầy, anh đã không đặc biệt đi vớt con cá này về rồi!
Mấy lời này của Đỗ Vũ Lâm nhận về một cái cốc đầu của Triệu Kim Hoa.
Nhưng đúng là không thể phủ nhận, lời của cậu anh hai thật khó nghe, nhưng cũng thật có lý.
Nhìn bầu không khí xung quanh, Triệu Kim hít một hơi thật sâu, nuốt xuống những giọt nước mắt hãy còn chưa vơi, tự nhủ duyên số giữa gia đình này và Đỗ Thi Thi chỉ tới đây thôi. Từ hôm nay, khi cô bước qua cánh cửa này, cô đã là con gái của nhà người ta rồi.
Nếu cứ mãi dây dưa không dứt, đối với Thi Thi hay đối với con gái ruột của bọn họ đều không được!
Sau khi đã nghĩ thông suốt, bà liền đưa tay lau mặt một lượt, rồi nở nụ cười với Đỗ Thi Thi.
“Được rồi, cả nhà tươi tỉnh vui vẻ lên đi nào, ngưng cái bộ dạng đưa đám đó đi, tiễn người thân đi xa thì phải vui tươi lên chứ!”
“Mặc dù bây giờ Đỗ Thi Thi phải đi rồi, nhưng không phải đi tàu hỏa chỉ có hai ngày thôi sao, nhà ta cũng không nghèo đến mức mua không nổi vé tàu, đợi sau này có thời gian, có cơ hội, chúng ta còn có thể gặp nhau mà!”
Mấy ông nam trong nhà sau đó cũng đã chấp nhận thực tế, chỉ duy có Đỗ Thiên Long mới 16 tuổi vẫn còn nhìn Đỗ Thi Thi với đôi mắt ửng đỏ, dáng vẻ như còn điều gì chưa bày tỏ.
Mãi đến khi Đỗ Kiến Quốc và anh cả Đỗ Vũ Kỳ chuẩn bị đưa Đỗ Thi Thi đi, Đỗ Thiên Long mới vội vàng rút ra một cuốn sổ mà cậu đã cất giấu từ rất lâu, là cuốn sổ cậu yêu thích nhất, đưa cho Đỗ Thi Thi, và nói.
Đỗ Thi Thi bị nhìn đến nỗi một lúc lâu không dám động đậy, vẻ mặt não nề của mọi người càng khiến cô thấy áp lực.
Sau cùng cô chỉ đành cười cười nói.
“Cha mẹ, anh cả anh hai, em út, cả nhà mau cầm đũa lên đi, chẳng mấy khi được một bữa thịt thà đầy ắp thế này.”
“Mặc dù bây giờ con sắp phải đi rồi, nhưng mấy ngày nữa con gái ruột của mọi người cũng sẽ trở lại đây mà, đến lúc đó cô ấy cũng sẽ ở bên mọi người như thế này thôi, phải không nào?”
Đỗ Thi Thi nghĩ mấy lời này của cô không có gì sai, nhưng lại càng khiến con tim người nhà họ Đỗ buốt giá.
Thấy cô nói vậy, xem chừng đối với mọi người thật sự không còn chút lưu luyến.
Anh hai Đỗ Vũ Lâm tính cách bộc trực, nghe xong liền kéo đĩa cá bản thân khó nhọc bắt được về phía mình, cười cười bí hiểm nói: “Ái chà, người ta đi đến thành phố lớn là đi hưởng phúc, cũng có phải đi chịu cực chịu khổ gì đâu, coi bộ mặt ủ rũ lại còn lo lắng của mọi người kìa, có cần phải vậy không! Mọi người không ăn phải không, vậy con tự ăn đây, con đói meo luôn rồi này!”
Cái đồ vô tâm vô tình này, sớm biết con bé đối với nhà họ Đỗ bọn họ chẳng chút quyến luyến như vầy, anh đã không đặc biệt đi vớt con cá này về rồi!
Mấy lời này của Đỗ Vũ Lâm nhận về một cái cốc đầu của Triệu Kim Hoa.
Nhưng đúng là không thể phủ nhận, lời của cậu anh hai thật khó nghe, nhưng cũng thật có lý.
Nhìn bầu không khí xung quanh, Triệu Kim hít một hơi thật sâu, nuốt xuống những giọt nước mắt hãy còn chưa vơi, tự nhủ duyên số giữa gia đình này và Đỗ Thi Thi chỉ tới đây thôi. Từ hôm nay, khi cô bước qua cánh cửa này, cô đã là con gái của nhà người ta rồi.
Nếu cứ mãi dây dưa không dứt, đối với Thi Thi hay đối với con gái ruột của bọn họ đều không được!
Sau khi đã nghĩ thông suốt, bà liền đưa tay lau mặt một lượt, rồi nở nụ cười với Đỗ Thi Thi.
“Được rồi, cả nhà tươi tỉnh vui vẻ lên đi nào, ngưng cái bộ dạng đưa đám đó đi, tiễn người thân đi xa thì phải vui tươi lên chứ!”
“Mặc dù bây giờ Đỗ Thi Thi phải đi rồi, nhưng không phải đi tàu hỏa chỉ có hai ngày thôi sao, nhà ta cũng không nghèo đến mức mua không nổi vé tàu, đợi sau này có thời gian, có cơ hội, chúng ta còn có thể gặp nhau mà!”
Mấy ông nam trong nhà sau đó cũng đã chấp nhận thực tế, chỉ duy có Đỗ Thiên Long mới 16 tuổi vẫn còn nhìn Đỗ Thi Thi với đôi mắt ửng đỏ, dáng vẻ như còn điều gì chưa bày tỏ.
Mãi đến khi Đỗ Kiến Quốc và anh cả Đỗ Vũ Kỳ chuẩn bị đưa Đỗ Thi Thi đi, Đỗ Thiên Long mới vội vàng rút ra một cuốn sổ mà cậu đã cất giấu từ rất lâu, là cuốn sổ cậu yêu thích nhất, đưa cho Đỗ Thi Thi, và nói.