Triệu Kim Hoa đờ đẫn trong giây lát, lại sợ con trai nhỏ bị mấy lời của đứa con trai thứ không biết điều ảnh hưởng, liền cau mày suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng gượng ép nói ra một cách khó khăn.
“Dù sao thì chị ba con chắc chắn sẽ là tuyệt thế đại mỹ nhân!
Còn về tính cách, không phải bà không muốn đoán mà là không phải cái này ai nấy đều m.ô.n.g lung như nhau sao?
Nhưng câu nói kia bà lại dám nói một cách chắc chắn, dù chưa từng gặp qua người con gái ấy.
Đỗ Thiên Long nghi hoặc chớp chớp mắt.
“Mẹ, sao mẹ biết?”
Triệu Kim Hoa tự hào vuốt vuốt tóc mình, ngẩng cao đầu.
“Phí lời, do con không biết hồi còn trẻ mẹ đẹp đến mức nào đó!”
Vả lại Đỗ Kiến Quốc thời còn trẻ cũng là một anh tài, dáng vẻ của con gái họ tuyệt đối là không thể kém vào đâu được!
Nghe được lời này của Triệu Kim Hoa, Đỗ Thiên Long phút chốc tràn ngập mong đợi với người chị ba mới sắp đến.
...
Trong hai ngày ba người Đỗ Thi Thi ngồi tàu hỏa tới thành phố ven biển này, ngày tháng Đỗ Minh Nguyệt ở nhà họ Lâm dễ chịu chưa từng có.
Trước tiên là tối đó Lâm Tiểu Soái về đến nhà không biết đã nói với Lâm Đông Thuận và Châu Cầm những gì, tóm lại là hai vợ chồng, đặc biệt là Châu Cầm lập tức có thái độ tốt với cô hơn hẳn.
Tuy rõ ràng có thể thấy được bà ta miễn cưỡng thay đổi thái độ, nhưng Đỗ Minh Nguyệt không để tâm bà ta rốt cuộc là thật tâm hay là giả tạo, chỉ cần kết quả có lợi với cô là được.
Đến cả chuyện nấu cơm dọn nhà và cả các việc khác, Đỗ Minh Nguyệt đều lấy lí do ốm vẫn chưa khỏi, không dậy làm việc nổi để từ chối.
Châu Cầm tất nhiên không vừa ý, nhưng không vừa ý thì đã sao, bà ta cũng đâu thể đuổi Đỗ Minh Nguyệt đi, thậm chí còn không cả dám hở ra là đánh đập mắng mỏ cô như trước đây.
Dẫu sao thì hiện tại, lời của Vương Tranh Lương vẫn luôn cảnh tỉnh họ, Châu Cầm vì slot đại học và tiền đồ của con trai, chỉ có thể tiếp tục nhẫn nhịn.
Thế là Đỗ Minh Nguyệt cứ như vậy mà được sống cuộc sống mà ngủ cho tới khi tự tỉnh, không cần nấu cơm làm việc nhà, ban ngày ở nhà một mình muốn làm gì thì làm đó như cô mong muốn.
Đương nhiên, cô cũng không quên chuẩn bị cho việc về quê.
Hai ngày nay, hôm nào cô cũng sẽ ra ngoài, có những lúc thì đi dạo trước cửa nhà, có lúc thì sẽ tới gần nhà máy.
Nhưng mục đích chỉ có một, đó chính là cố gắng lượn lờ trước mặt mọi người hết mức có thể, hơn nữa lần nào cũng bày ra vẻ mặt cau mày có nhiều tâm tư suy nghĩ, chính là vì để khiến mọi người chú ý đến cô, và như lẽ tất nhiên mà nhớ đến chuyện xảy ra lúc Đỗ Thi Thi đến vào hôm đó.
Dưới sự nỗ lực không ngừng của cô, cuối cùng đã có người không nhịn được mà nói ra việc nhà họ Lâm đã ôm nhầm con.
Khi Đỗ Minh Nguyệt nghe được từ mấy thím bên cạnh đi ngang qua nói về chuyện này, suýt chút nữa vui tới phát khóc.
Mỗi lúc như thế này, cô đều sẽ không nhịn được mà âm thầm thêm dầu vào lửa cho họ ở trong lòng.
Gắng sức tuyên truyền, cố đẩy tin tức này lên cao hơn và truyền xa hơn, cho người trong toàn nhà máy đều biết!
Nếu cứ như vậy, đến lúc đó người nhà Đỗ tới, không còn phải lo về việc khán giả đến xem nữa rồi.
Tới lúc đó kế hoạch của cô cũng có thể tiến hành thuận lợi rồi.
Dưới sự cố gắng không ngừng của cô, hai ngày trôi qua, cuối cùng đã thành công cho mọi người ở nhà máy biết chuyện nhầm lẫn 18 năm trước, đồng thời tò mò về Đỗ Minh Nguyệt và cả gia đình nhà họ Lâm kia.
Con gái ruột của hai người nhà Lâm không phải nói là qua mấy ngày nữa sẽ tới sao, rốt cuộc là khi nào mới đến, bọn họ đều đang đợi để xem cả!
Dưới sự thúc giục liên hồi của mọi người, một buổi chiều với ánh nắng chói lòa, cuối cùng đã có người gõ cửa nhà họ Lâm.
“Dù sao thì chị ba con chắc chắn sẽ là tuyệt thế đại mỹ nhân!
Còn về tính cách, không phải bà không muốn đoán mà là không phải cái này ai nấy đều m.ô.n.g lung như nhau sao?
Nhưng câu nói kia bà lại dám nói một cách chắc chắn, dù chưa từng gặp qua người con gái ấy.
Đỗ Thiên Long nghi hoặc chớp chớp mắt.
“Mẹ, sao mẹ biết?”
Triệu Kim Hoa tự hào vuốt vuốt tóc mình, ngẩng cao đầu.
“Phí lời, do con không biết hồi còn trẻ mẹ đẹp đến mức nào đó!”
Vả lại Đỗ Kiến Quốc thời còn trẻ cũng là một anh tài, dáng vẻ của con gái họ tuyệt đối là không thể kém vào đâu được!
Nghe được lời này của Triệu Kim Hoa, Đỗ Thiên Long phút chốc tràn ngập mong đợi với người chị ba mới sắp đến.
...
Trong hai ngày ba người Đỗ Thi Thi ngồi tàu hỏa tới thành phố ven biển này, ngày tháng Đỗ Minh Nguyệt ở nhà họ Lâm dễ chịu chưa từng có.
Trước tiên là tối đó Lâm Tiểu Soái về đến nhà không biết đã nói với Lâm Đông Thuận và Châu Cầm những gì, tóm lại là hai vợ chồng, đặc biệt là Châu Cầm lập tức có thái độ tốt với cô hơn hẳn.
Tuy rõ ràng có thể thấy được bà ta miễn cưỡng thay đổi thái độ, nhưng Đỗ Minh Nguyệt không để tâm bà ta rốt cuộc là thật tâm hay là giả tạo, chỉ cần kết quả có lợi với cô là được.
Đến cả chuyện nấu cơm dọn nhà và cả các việc khác, Đỗ Minh Nguyệt đều lấy lí do ốm vẫn chưa khỏi, không dậy làm việc nổi để từ chối.
Châu Cầm tất nhiên không vừa ý, nhưng không vừa ý thì đã sao, bà ta cũng đâu thể đuổi Đỗ Minh Nguyệt đi, thậm chí còn không cả dám hở ra là đánh đập mắng mỏ cô như trước đây.
Dẫu sao thì hiện tại, lời của Vương Tranh Lương vẫn luôn cảnh tỉnh họ, Châu Cầm vì slot đại học và tiền đồ của con trai, chỉ có thể tiếp tục nhẫn nhịn.
Thế là Đỗ Minh Nguyệt cứ như vậy mà được sống cuộc sống mà ngủ cho tới khi tự tỉnh, không cần nấu cơm làm việc nhà, ban ngày ở nhà một mình muốn làm gì thì làm đó như cô mong muốn.
Đương nhiên, cô cũng không quên chuẩn bị cho việc về quê.
Hai ngày nay, hôm nào cô cũng sẽ ra ngoài, có những lúc thì đi dạo trước cửa nhà, có lúc thì sẽ tới gần nhà máy.
Nhưng mục đích chỉ có một, đó chính là cố gắng lượn lờ trước mặt mọi người hết mức có thể, hơn nữa lần nào cũng bày ra vẻ mặt cau mày có nhiều tâm tư suy nghĩ, chính là vì để khiến mọi người chú ý đến cô, và như lẽ tất nhiên mà nhớ đến chuyện xảy ra lúc Đỗ Thi Thi đến vào hôm đó.
Dưới sự nỗ lực không ngừng của cô, cuối cùng đã có người không nhịn được mà nói ra việc nhà họ Lâm đã ôm nhầm con.
Khi Đỗ Minh Nguyệt nghe được từ mấy thím bên cạnh đi ngang qua nói về chuyện này, suýt chút nữa vui tới phát khóc.
Mỗi lúc như thế này, cô đều sẽ không nhịn được mà âm thầm thêm dầu vào lửa cho họ ở trong lòng.
Gắng sức tuyên truyền, cố đẩy tin tức này lên cao hơn và truyền xa hơn, cho người trong toàn nhà máy đều biết!
Nếu cứ như vậy, đến lúc đó người nhà Đỗ tới, không còn phải lo về việc khán giả đến xem nữa rồi.
Tới lúc đó kế hoạch của cô cũng có thể tiến hành thuận lợi rồi.
Dưới sự cố gắng không ngừng của cô, hai ngày trôi qua, cuối cùng đã thành công cho mọi người ở nhà máy biết chuyện nhầm lẫn 18 năm trước, đồng thời tò mò về Đỗ Minh Nguyệt và cả gia đình nhà họ Lâm kia.
Con gái ruột của hai người nhà Lâm không phải nói là qua mấy ngày nữa sẽ tới sao, rốt cuộc là khi nào mới đến, bọn họ đều đang đợi để xem cả!
Dưới sự thúc giục liên hồi của mọi người, một buổi chiều với ánh nắng chói lòa, cuối cùng đã có người gõ cửa nhà họ Lâm.