Mà Đỗ Minh Nguyệt bị nói như vậy, lập tức cúi đầu tỏ vẻ đã nhận ra lỗi lầm.
Đỗ Thi Thi thấy cảnh này, không những không muốn giải thích thay Đỗ Minh Nguyệt rằng chính bản thân nói muốn lên lầu xem, ngược lại còn ghen tị với giọng điệu mà Chu Cầm đối với Đỗ Minh Nguyệt.
Cô kiềm chế sự bực bội trong mình, tiếp tục vờ như đang rất vui vẻ mà gọi Chu Cầm là mẹ.
“Mẹ, mẹ tan làm rồi sao?”
Chu Cầm ngay lập tức cảm thấy đầu óc con gái ruột của mình có chút ngốc nghếch, nếu không phải tan làm rồi thì có về nhà được sao?
Bà miễn cưỡng gật gật đầu, sau đó nhìn sang phía bàn ăn.
Được lắm, con bé Minh Nguyệt c.h.ế.t dẫm này hôm nay vẫn không nấu cơm cho bà ta!
Còn nói cái gì mà thấy trong người thấy không khỏe không chút sức lực, đưa người khác lên lầu dạo quanh chính nhà mình mà còn kêu chưa khỏe sao!
Trong lòng Chu Cầm tức tối thầm chửi Đỗ Minh Nguyệt một trận, nhưng cũng chẳng thể làm gì.
Thế nhưng bỗng nhiên, toàn bộ sự chú ý của bà đổ dồn về phía người nhà họ Đỗ đang đứng bên cạnh, vừa liếc mắt sang, cảm thấy mình đã tìm được cách đối phó với nha đầu c.h.ế.t tiệt không nghe lời này rồi!
Ngay giây tiếp theo, Chu Cầm nói với Đỗ Minh Nguyệt bằng ngữ khí bất mãn: “Minh Nguyệt, sao con lại không hiểu chuyện thế, người ta đến rồi cũng không nấu bữa cơm mời họ, những người này đều là người thân của con đấy!”
Chu Cầm nhấn mạnh hai chữ “người thân”, ám chỉ cho Đỗ Minh Nguyệt biết, nhà họ Lâm bọn họ hoàn toàn không còn nợ nần gì cô nữa, nhà họ Đỗ mới chính là ngôi nhà thật sự của cô.
Tiếc rằng Đỗ Minh Nguyệt tai giả điếc mắt giả mù, không thèm nhìn đến bà ta.
Chu Cầm tức giận.
Đỗ Thi Thi ở bên cạnh liền thay đổi thái độ, bỗng nhiên mở miệng nói.
“Mẹ, hay là mẹ thử tay nghề của con đi, con nấu cơm cũng khá được đó!
Cô ta nấu cơm sao?
Chu Cầm chần chừ một lát, không phải vì nghi ngờ tính xác thực trong lời nói này của Đỗ Thi Thi, dù sao thì thiếu nữ thôn quê có ai mà không đảm đang việc nhà đâu, việc cô ta biết nấu cơm không phải là rất bình thường sao.
Chỉ là đang ở trước mặt người nhà họ Đỗ, vả lại đây cũng là ngày đầu tiên trở về của Đỗ Thi Thi, bây giờ bảo cô ta đi nấu cơm, điều này có hợp lý không?
Thấy bà do dự, Đỗ Thi Thi chỉ thấy Chu Cầm vẫn là coi mình là khách, trong lòng càng gấp gáp hơn.
“Mẹ, mẹ cứ để con nấu cơm cho mẹ đi, con từ nhỏ tới lớn đều không được ở bên cạnh mẹ báo hiếu, bây giờ chỉ là muốn nấu cho mẹ bữa cơm thôi mà!”
Cô ta đã nói như vậy rồi, Chu Cầm còn có thể nói gì được nữa chứ.
“Được, vậy con đi đi, mẹ gọi Minh Nguyệt giúp con.”
“Không cần đâu ạ, một mình con làm được ạ!”
Đỗ Thi Thi không muốn để Đỗ Minh Nguyệt giúp mình, nếu để cô giúp thì công lao của cô ta chẳng phải là sẽ phải mất đi một nửa rồi sao?
Nói xong Đỗ Thi Thi liền phi như bay vào bếp bắt đầu nấu cơm.
Cô ta vừa đi, Chu Cầm cũng chẳng cả ở dưới lầu cùng mấy người Đỗ Kiến Quốc trơ mắt mà đợi người nữa, liền bảo Đỗ Minh Nguyệt tiếp đãi họ, bản thân thì viện cớ lên lầu luôn.
Về chuyện hai đứa nhỏ, Chu Cầm cũng nói rồi, phải đợi lão Lâm nhà bọn họ buổi chiều tan làm rồi mới nói chuyện được.
Đỗ Kiến Quốc cũng không ý kiến gì.
Rất nhanh, phòng khách đã chỉ còn có ba người nhà họ Đỗ.
Đỗ Kiến Quốc và Đỗ Vũ Kỳ đều là lần đầu ở riêng với Đỗ Minh Nguyệt, hai người hoàn toàn không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ có thể nén giọng mà nói ra câu thật tẻ nhạt: “Minh Nguyệt, ta có thể gọi con như vậy được không?”
Giọng điệu Đỗ Kiến Quốc dè dặt, sợ đứa con gái lớn lên ở thành phố từ nhỏ sẽ khinh miệt mình.
Nhưng Đỗ Minh Nguyệt lại cười rạng rỡ với ông, ngữ khí lướt nhanh.
“Đương nhiên là được rồi ạ, thế con có thể gọi cha là cha được không?”
Đỗ Kiến Quốc đơ cứng, ánh mắt lập tức ánh lên vẻ vui mừng.
“Được được được, con ngoan của cha!”
Đỗ Vũ Kỳ bên kia thấy vậy, trái tim lo lắng treo lơ lửng cũng hạ dần hạ xuống.
Đỗ Thi Thi thấy cảnh này, không những không muốn giải thích thay Đỗ Minh Nguyệt rằng chính bản thân nói muốn lên lầu xem, ngược lại còn ghen tị với giọng điệu mà Chu Cầm đối với Đỗ Minh Nguyệt.
Cô kiềm chế sự bực bội trong mình, tiếp tục vờ như đang rất vui vẻ mà gọi Chu Cầm là mẹ.
“Mẹ, mẹ tan làm rồi sao?”
Chu Cầm ngay lập tức cảm thấy đầu óc con gái ruột của mình có chút ngốc nghếch, nếu không phải tan làm rồi thì có về nhà được sao?
Bà miễn cưỡng gật gật đầu, sau đó nhìn sang phía bàn ăn.
Được lắm, con bé Minh Nguyệt c.h.ế.t dẫm này hôm nay vẫn không nấu cơm cho bà ta!
Còn nói cái gì mà thấy trong người thấy không khỏe không chút sức lực, đưa người khác lên lầu dạo quanh chính nhà mình mà còn kêu chưa khỏe sao!
Trong lòng Chu Cầm tức tối thầm chửi Đỗ Minh Nguyệt một trận, nhưng cũng chẳng thể làm gì.
Thế nhưng bỗng nhiên, toàn bộ sự chú ý của bà đổ dồn về phía người nhà họ Đỗ đang đứng bên cạnh, vừa liếc mắt sang, cảm thấy mình đã tìm được cách đối phó với nha đầu c.h.ế.t tiệt không nghe lời này rồi!
Ngay giây tiếp theo, Chu Cầm nói với Đỗ Minh Nguyệt bằng ngữ khí bất mãn: “Minh Nguyệt, sao con lại không hiểu chuyện thế, người ta đến rồi cũng không nấu bữa cơm mời họ, những người này đều là người thân của con đấy!”
Chu Cầm nhấn mạnh hai chữ “người thân”, ám chỉ cho Đỗ Minh Nguyệt biết, nhà họ Lâm bọn họ hoàn toàn không còn nợ nần gì cô nữa, nhà họ Đỗ mới chính là ngôi nhà thật sự của cô.
Tiếc rằng Đỗ Minh Nguyệt tai giả điếc mắt giả mù, không thèm nhìn đến bà ta.
Chu Cầm tức giận.
Đỗ Thi Thi ở bên cạnh liền thay đổi thái độ, bỗng nhiên mở miệng nói.
“Mẹ, hay là mẹ thử tay nghề của con đi, con nấu cơm cũng khá được đó!
Cô ta nấu cơm sao?
Chu Cầm chần chừ một lát, không phải vì nghi ngờ tính xác thực trong lời nói này của Đỗ Thi Thi, dù sao thì thiếu nữ thôn quê có ai mà không đảm đang việc nhà đâu, việc cô ta biết nấu cơm không phải là rất bình thường sao.
Chỉ là đang ở trước mặt người nhà họ Đỗ, vả lại đây cũng là ngày đầu tiên trở về của Đỗ Thi Thi, bây giờ bảo cô ta đi nấu cơm, điều này có hợp lý không?
Thấy bà do dự, Đỗ Thi Thi chỉ thấy Chu Cầm vẫn là coi mình là khách, trong lòng càng gấp gáp hơn.
“Mẹ, mẹ cứ để con nấu cơm cho mẹ đi, con từ nhỏ tới lớn đều không được ở bên cạnh mẹ báo hiếu, bây giờ chỉ là muốn nấu cho mẹ bữa cơm thôi mà!”
Cô ta đã nói như vậy rồi, Chu Cầm còn có thể nói gì được nữa chứ.
“Được, vậy con đi đi, mẹ gọi Minh Nguyệt giúp con.”
“Không cần đâu ạ, một mình con làm được ạ!”
Đỗ Thi Thi không muốn để Đỗ Minh Nguyệt giúp mình, nếu để cô giúp thì công lao của cô ta chẳng phải là sẽ phải mất đi một nửa rồi sao?
Nói xong Đỗ Thi Thi liền phi như bay vào bếp bắt đầu nấu cơm.
Cô ta vừa đi, Chu Cầm cũng chẳng cả ở dưới lầu cùng mấy người Đỗ Kiến Quốc trơ mắt mà đợi người nữa, liền bảo Đỗ Minh Nguyệt tiếp đãi họ, bản thân thì viện cớ lên lầu luôn.
Về chuyện hai đứa nhỏ, Chu Cầm cũng nói rồi, phải đợi lão Lâm nhà bọn họ buổi chiều tan làm rồi mới nói chuyện được.
Đỗ Kiến Quốc cũng không ý kiến gì.
Rất nhanh, phòng khách đã chỉ còn có ba người nhà họ Đỗ.
Đỗ Kiến Quốc và Đỗ Vũ Kỳ đều là lần đầu ở riêng với Đỗ Minh Nguyệt, hai người hoàn toàn không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ có thể nén giọng mà nói ra câu thật tẻ nhạt: “Minh Nguyệt, ta có thể gọi con như vậy được không?”
Giọng điệu Đỗ Kiến Quốc dè dặt, sợ đứa con gái lớn lên ở thành phố từ nhỏ sẽ khinh miệt mình.
Nhưng Đỗ Minh Nguyệt lại cười rạng rỡ với ông, ngữ khí lướt nhanh.
“Đương nhiên là được rồi ạ, thế con có thể gọi cha là cha được không?”
Đỗ Kiến Quốc đơ cứng, ánh mắt lập tức ánh lên vẻ vui mừng.
“Được được được, con ngoan của cha!”
Đỗ Vũ Kỳ bên kia thấy vậy, trái tim lo lắng treo lơ lửng cũng hạ dần hạ xuống.