Vừa nghe thấy lời này thì ánh mắt cô Lý sáng lên.
“Quyết thế nào?”
“Tôi và anh Lâm vừa mới bàn bạc xong, Minh Nguyệt nhà chúng tôi sẽ trở về, còn Thi Thi thì ở lại nhà họ Lâm, hai đứa cho dù có thay đổi thân phận của nhau thì vẫn sẽ không thay lòng, sau này hai đứa muốn ở nhà nào thì có thể đến nhà đó ở bất kì lúc nào.
Lâm Đông Thuận gật đầu phụ họa, biểu đạt sự đồng ý của ông ta.
Cái gì!
Chỉ là vừa nói xong lời này thì Chu Cầm và Cung Tú không khỏi sững sờ.
Có nghĩa là Minh Nguyệt phải rời khỏi nhà họ Lâm, sẽ không còn ở đây nữa sao?!
Cả hai bất chợt cảm thấy hoang mang trong lòng.
Một người lo rằng Minh Nguyệt đi rồi thì ai sẽ làm việc nhà đây, người kia lại lo cho hôn sự của con trai mình.
Chu Cầm không nhịn được mà oán trách nhìn Lâm Đông Thuận một cái, chuyện quan trọng như thế sao lại không chờ bà ta xuống rồi hãy bàn bạc chứ!
Còn Cung Tú thì trầm mặt lại, thẳng thừng lên tiếng chất vấn hai vợ chồng Lâm Đông Thuận.
“Lâm Đông Thuận, Chu Cầm, lúc các người đưa ra quyết định này có nghĩ tới nhà họ Vương chúng tôi chưa vậy? Có nghĩ cho Tranh Lượng nhà chúng tôi không hả?!”
“Nếu như Minh Nguyệt đi rồi thì con trai tôi kết hôn với ai đây! Hai người đùa với nhà họ Vương chúng tôi đấy à, thật sự cho rằng nhà họ Vương chúng tôi dễ dãi có đúng không!”
Ban đầu nhà họ Lâm bọn họ chủ động đến cửa nhà này nói chuyện kết hôn, kết quả bây giờ đòi hủy hôn cũng là nhà bọn họ!
Cung Tú giận không chịu được, rất muốn thẳng thừng bỏ đi ngay.
Cô Lý bên này vốn dĩ thấy nhà họ Lâm và nhà họ Đỗ giải quyết chuyện con cái hòa nhã dễ dàng như vậy thì có hơi mất hứng, lại không có kịch hay để xem rồi.
Đang định thất vọng rời đi thì không ngờ ông trời lại tặng cho bà một bất ngờ thú vị như thế!
Cô Lý đặt m.ô.n.g ngồi xuống lại, cũng quyết định không xem hết màn kịch này thì nhất định sẽ không đi!
Lâm Đông Thuận đã đoán trước được chắc chắn Cung Tú sẽ tức giận nên cho dù trong lòng rất hoảng thì vẫn phải miễn cưỡng giữ cho bản thân thật tỉnh táo.
“Chị Cung, chuyện này đúng thật là nhà họ Lâm chúng tôi xử lí không chu toàn, nhưng thực chất đều có nguyên nhân trong đó cả, chị cũng thấy đấy, con bé Minh Nguyệt này muốn cùng cha nó trở về quê rồi, nếu như con bé kết hôn ở đây thì chẳng phải sau này lại tiếp tục cách xa gia đình của nó nữa hay sao.”
“Hơn nữa tuy Minh Nguyệt muốn đi, nhưng hôn ước của hai nhà chúng ta vẫn sẽ không hủy bỏ.”
Lâm Đông Thuận nói thật nhanh, chỉ sợ nếu nói chậm quá Cung Tú sẽ quay về nhà cáo trạng với xưởng trưởng Vương.
Hơn thế nữa ông ta cũng không thể nói ra lý do thật sự của việc tráo hôn, nếu để Cung Tú biết bản thân con nhỏ Minh Nguyệt đó không đồng ý gả cho Vương Tranh Lượng, thì không biết Cung Tú sẽ tức giận đến mức nào.
Mà Cung Tú lại hoàn toàn bị lời nói ấy của ông ta làm cho ngơ người.
Cái gì mà tuy Minh Nguyệt đi rồi nhưng hôn ước của bọn họ vẫn sẽ không hủy bỏ.
Cô đã chạy rồi, vậy con trai còn có thể kết hôn với ai nữa đây?
Cung Tú dù đang tức giận, nhưng lại không đủ kiên nhẫn để đoán xem lời nói này có nghĩa là gì, trực tiếp nhìn Lâm Đông Thuận với ánh mắt lạnh lùng.
“Ông muốn nói gì thì cứ trực tiếp nói ra, đừng vòng vo, tôi không có thời gian để đoán đâu!”
Lâm Đông Thuận không dám lừ đừ do dự nữa, thành thực nói rõ.
“Ý tôi là, hôn ước của hai nhà đã định rồi, hay là để con gái ruột Thi Thi nhà Lâm chúng tôi gả cho Tranh Lượng có được không?”
“Quyết thế nào?”
“Tôi và anh Lâm vừa mới bàn bạc xong, Minh Nguyệt nhà chúng tôi sẽ trở về, còn Thi Thi thì ở lại nhà họ Lâm, hai đứa cho dù có thay đổi thân phận của nhau thì vẫn sẽ không thay lòng, sau này hai đứa muốn ở nhà nào thì có thể đến nhà đó ở bất kì lúc nào.
Lâm Đông Thuận gật đầu phụ họa, biểu đạt sự đồng ý của ông ta.
Cái gì!
Chỉ là vừa nói xong lời này thì Chu Cầm và Cung Tú không khỏi sững sờ.
Có nghĩa là Minh Nguyệt phải rời khỏi nhà họ Lâm, sẽ không còn ở đây nữa sao?!
Cả hai bất chợt cảm thấy hoang mang trong lòng.
Một người lo rằng Minh Nguyệt đi rồi thì ai sẽ làm việc nhà đây, người kia lại lo cho hôn sự của con trai mình.
Chu Cầm không nhịn được mà oán trách nhìn Lâm Đông Thuận một cái, chuyện quan trọng như thế sao lại không chờ bà ta xuống rồi hãy bàn bạc chứ!
Còn Cung Tú thì trầm mặt lại, thẳng thừng lên tiếng chất vấn hai vợ chồng Lâm Đông Thuận.
“Lâm Đông Thuận, Chu Cầm, lúc các người đưa ra quyết định này có nghĩ tới nhà họ Vương chúng tôi chưa vậy? Có nghĩ cho Tranh Lượng nhà chúng tôi không hả?!”
“Nếu như Minh Nguyệt đi rồi thì con trai tôi kết hôn với ai đây! Hai người đùa với nhà họ Vương chúng tôi đấy à, thật sự cho rằng nhà họ Vương chúng tôi dễ dãi có đúng không!”
Ban đầu nhà họ Lâm bọn họ chủ động đến cửa nhà này nói chuyện kết hôn, kết quả bây giờ đòi hủy hôn cũng là nhà bọn họ!
Cung Tú giận không chịu được, rất muốn thẳng thừng bỏ đi ngay.
Cô Lý bên này vốn dĩ thấy nhà họ Lâm và nhà họ Đỗ giải quyết chuyện con cái hòa nhã dễ dàng như vậy thì có hơi mất hứng, lại không có kịch hay để xem rồi.
Đang định thất vọng rời đi thì không ngờ ông trời lại tặng cho bà một bất ngờ thú vị như thế!
Cô Lý đặt m.ô.n.g ngồi xuống lại, cũng quyết định không xem hết màn kịch này thì nhất định sẽ không đi!
Lâm Đông Thuận đã đoán trước được chắc chắn Cung Tú sẽ tức giận nên cho dù trong lòng rất hoảng thì vẫn phải miễn cưỡng giữ cho bản thân thật tỉnh táo.
“Chị Cung, chuyện này đúng thật là nhà họ Lâm chúng tôi xử lí không chu toàn, nhưng thực chất đều có nguyên nhân trong đó cả, chị cũng thấy đấy, con bé Minh Nguyệt này muốn cùng cha nó trở về quê rồi, nếu như con bé kết hôn ở đây thì chẳng phải sau này lại tiếp tục cách xa gia đình của nó nữa hay sao.”
“Hơn nữa tuy Minh Nguyệt muốn đi, nhưng hôn ước của hai nhà chúng ta vẫn sẽ không hủy bỏ.”
Lâm Đông Thuận nói thật nhanh, chỉ sợ nếu nói chậm quá Cung Tú sẽ quay về nhà cáo trạng với xưởng trưởng Vương.
Hơn thế nữa ông ta cũng không thể nói ra lý do thật sự của việc tráo hôn, nếu để Cung Tú biết bản thân con nhỏ Minh Nguyệt đó không đồng ý gả cho Vương Tranh Lượng, thì không biết Cung Tú sẽ tức giận đến mức nào.
Mà Cung Tú lại hoàn toàn bị lời nói ấy của ông ta làm cho ngơ người.
Cái gì mà tuy Minh Nguyệt đi rồi nhưng hôn ước của bọn họ vẫn sẽ không hủy bỏ.
Cô đã chạy rồi, vậy con trai còn có thể kết hôn với ai nữa đây?
Cung Tú dù đang tức giận, nhưng lại không đủ kiên nhẫn để đoán xem lời nói này có nghĩa là gì, trực tiếp nhìn Lâm Đông Thuận với ánh mắt lạnh lùng.
“Ông muốn nói gì thì cứ trực tiếp nói ra, đừng vòng vo, tôi không có thời gian để đoán đâu!”
Lâm Đông Thuận không dám lừ đừ do dự nữa, thành thực nói rõ.
“Ý tôi là, hôn ước của hai nhà đã định rồi, hay là để con gái ruột Thi Thi nhà Lâm chúng tôi gả cho Tranh Lượng có được không?”