Biết được Đỗ Minh Nguyệt lại phản đối chuyện kết hôn với nhà họ Vương.
Lâm Tiểu Soái thật sự giận đến bật cười.
Chị ta nghĩ chị ta là ai, nhà họ Vương người ta nếu không phải nể mặt nhà họ Lâm bọn họ thì còn lâu mới thèm để ý tới chị ta.
Ảo tưởng mình là nhân vật chính à!
Chỉ là cậu ta cười giễu xong rồi lại nghĩ đến thái độ của Vương Tranh Lượng đối với Minh Nguyệt, ít nhiều gì cũng có chút lo lắng.
“Vương Tranh Lượng sẽ đồng ý chứ?”
Chu Cầm khoát khoát tay: “Chuyện này con không cần phải quan tâm, dù sao thì con cứ yên tâm chờ là được rồi, những chuyện này cha mẹ sẽ xử lí cho con.”
Được rồi, bà ta đã nói vậy thì cậu ta cũng không nói gì nữa.
Chỉ là tầm mắt vẫn không tự chủ được mà nhìn về phía gác xép, sau đó cười khẩy một tiếng.
Quả thật là đần độn mà, hủy hôn thì cũng thôi đi.
Lại còn ngu ngốc mà đồng ý về quê với cha nữa chứ, chị ta không sợ về đó rồi sẽ bị đem đi bán à.
Nhưng mà Lâm Tiểu Soái cũng sẽ không tốt bụng mà đi nhắc nhở cô làm gì.
Thậm chí còn mong cô sẽ sớm hối hận vì đã chọn cuộc sống vất vả đó.
Ai bảo chị ta làm mất 30 tệ của mình làm chi, đáng đời lắm!
Có điều bà chị mới này tốt nhất là nên biết điều một chút.
Nếu không thì cậu ta cũng sẽ không để yên cho chị ta đâu.
Bữa cơm tối này Đỗ Thi Thi vẫn vận dụng hết kĩ năng của mình để nấu, tiếp tục làm ra một bàn đầy món ngon.
Người nhà họ Lâm tỏ vẻ hết sức hài lòng, liên tục khen ngợi Đỗ Thi Thi.
Mà cô ta cũng tranh thủ nắm bắt thời cơ này để làm thân thêm với bọn họ.
Một nhà vui vẻ hòa thuận, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Duy chỉ có Đỗ Minh Nguyệt là ngồi riêng một góc, lặng lẽ cúi đầu, dáng vẻ này giống như bị cả nhà họ Lâm cô lập vậy.
Nhưng cũng chỉ có Đỗ Minh Nguyệt mới biết rằng việc bị “cô lập” và không cần nói chuyện này tuyệt vời đến mức nào.
Cô chỉ cần vùi đầu tập trung ăn thôi, hơn phân nửa món ngon trên bàn cũng đều đã được cô cho vào bụng của mình rồi.
Cho nên cuối cùng khi ăn xong, cô lại là người ăn sảng khoái nhất.
Còn đám người nhà họ Lâm thì vừa buông đũa xuống là lập tức sờ bụng mình.
Cảm giác như vẫn chưa ăn no nhỉ?
Không đúng, trên bàn rõ ràng có nhiều thức ăn lắm mà, sao lại hết nhanh như vậy được.
Hay là do thức ăn do Đỗ Thi Thi làm quá ngon nên bọn họ ăn vẫn không đủ?
Mà sau khi ăn xong, Đỗ Thi Thi đã diễn thì diễn đến cùng, cô ta còn chu đáo dọn dẹp chén đũa.
Đúng lúc đó thì Đỗ Minh Nguyệt lấy cớ đi thu dọn đồ đạc để lên lầu trước.
Chu Cầm rất bất mãn trong lòng.
Nhưng nhớ đến lời của Lâm Đông Thuận nói với bà ta trước lúc ăn cơm thì cũng chỉ có thể kiềm nén sự bực bội này.
Thậm chí còn giả mù sa mưa mà nặn ra một nụ cười giả tạo nhắc nhở Đỗ Minh Nguyệt đi nghỉ ngơi sớm chút.
Lâm Tiểu Soái thật sự giận đến bật cười.
Chị ta nghĩ chị ta là ai, nhà họ Vương người ta nếu không phải nể mặt nhà họ Lâm bọn họ thì còn lâu mới thèm để ý tới chị ta.
Ảo tưởng mình là nhân vật chính à!
Chỉ là cậu ta cười giễu xong rồi lại nghĩ đến thái độ của Vương Tranh Lượng đối với Minh Nguyệt, ít nhiều gì cũng có chút lo lắng.
“Vương Tranh Lượng sẽ đồng ý chứ?”
Chu Cầm khoát khoát tay: “Chuyện này con không cần phải quan tâm, dù sao thì con cứ yên tâm chờ là được rồi, những chuyện này cha mẹ sẽ xử lí cho con.”
Được rồi, bà ta đã nói vậy thì cậu ta cũng không nói gì nữa.
Chỉ là tầm mắt vẫn không tự chủ được mà nhìn về phía gác xép, sau đó cười khẩy một tiếng.
Quả thật là đần độn mà, hủy hôn thì cũng thôi đi.
Lại còn ngu ngốc mà đồng ý về quê với cha nữa chứ, chị ta không sợ về đó rồi sẽ bị đem đi bán à.
Nhưng mà Lâm Tiểu Soái cũng sẽ không tốt bụng mà đi nhắc nhở cô làm gì.
Thậm chí còn mong cô sẽ sớm hối hận vì đã chọn cuộc sống vất vả đó.
Ai bảo chị ta làm mất 30 tệ của mình làm chi, đáng đời lắm!
Có điều bà chị mới này tốt nhất là nên biết điều một chút.
Nếu không thì cậu ta cũng sẽ không để yên cho chị ta đâu.
Bữa cơm tối này Đỗ Thi Thi vẫn vận dụng hết kĩ năng của mình để nấu, tiếp tục làm ra một bàn đầy món ngon.
Người nhà họ Lâm tỏ vẻ hết sức hài lòng, liên tục khen ngợi Đỗ Thi Thi.
Mà cô ta cũng tranh thủ nắm bắt thời cơ này để làm thân thêm với bọn họ.
Một nhà vui vẻ hòa thuận, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Duy chỉ có Đỗ Minh Nguyệt là ngồi riêng một góc, lặng lẽ cúi đầu, dáng vẻ này giống như bị cả nhà họ Lâm cô lập vậy.
Nhưng cũng chỉ có Đỗ Minh Nguyệt mới biết rằng việc bị “cô lập” và không cần nói chuyện này tuyệt vời đến mức nào.
Cô chỉ cần vùi đầu tập trung ăn thôi, hơn phân nửa món ngon trên bàn cũng đều đã được cô cho vào bụng của mình rồi.
Cho nên cuối cùng khi ăn xong, cô lại là người ăn sảng khoái nhất.
Còn đám người nhà họ Lâm thì vừa buông đũa xuống là lập tức sờ bụng mình.
Cảm giác như vẫn chưa ăn no nhỉ?
Không đúng, trên bàn rõ ràng có nhiều thức ăn lắm mà, sao lại hết nhanh như vậy được.
Hay là do thức ăn do Đỗ Thi Thi làm quá ngon nên bọn họ ăn vẫn không đủ?
Mà sau khi ăn xong, Đỗ Thi Thi đã diễn thì diễn đến cùng, cô ta còn chu đáo dọn dẹp chén đũa.
Đúng lúc đó thì Đỗ Minh Nguyệt lấy cớ đi thu dọn đồ đạc để lên lầu trước.
Chu Cầm rất bất mãn trong lòng.
Nhưng nhớ đến lời của Lâm Đông Thuận nói với bà ta trước lúc ăn cơm thì cũng chỉ có thể kiềm nén sự bực bội này.
Thậm chí còn giả mù sa mưa mà nặn ra một nụ cười giả tạo nhắc nhở Đỗ Minh Nguyệt đi nghỉ ngơi sớm chút.