Đỗ Minh Nguyệt nhanh nhẹn bước đến cửa văn phòng.
Sau đó thấy được bóng dáng của đám người Đỗ Kiến Quốc cũng xuất hiện cách đó không xa.
Nhưng điều khiến cho Đỗ Minh Nguyệt bất ngờ là.
Không chỉ có Đỗ Kiến Quốc và Đỗ Vũ Kỳ đến đây mà còn có thêm một người đàn ông trẻ tuổi mặc quân trang trên người đến nữa.
Tầm mắt Đỗ Minh Nguyệt dừng trên đôi chân thon dài thẳng tắp của anh.
Vòng eo thon gọn đẹp đẽ, đường nét trên gương mặt lại nghiêm nghị và đẹp trai vô cùng.
Đây chắc có lẽ chỉ là một người qua đường, bởi dù sao cô cũng chưa từng nghe cha Đỗ nói rằng trong nhà còn có người làm quân nhân bao giờ.
Sau đó cô thu lại ánh mắt, vẫy tay cười với Đỗ Kiến Quốc và Đỗ Vũ Kỳ.
Vậy mà cái người mặc quân trang siêu cấp đẹp trai kia cũng đi tới.
Đỗ Minh Nguyệt:?
Lâm Đông Thuận bên cạnh cũng không khỏi nhìn về bóng dáng xa lạ kia.
Đây là người nhà của ai ở trong xưởng sao, không những có vẻ ngoài đẹp trai lịch sự mà còn là một quân nhân nữa.
Sao ông ta lại không biết còn có một người như thế này ở trong xưởng nhỉ?
Cũng không biết đã kết hôn hay chưa, nếu mà chưa kết hôn thì vừa hay có thể cho vào các đối tượng thích hợp làm con rể nhà ông.
Chỉ là trong lúc Lâm Đông Thuận vẫn còn đang âm thầm tính toán trong lòng thì Đỗ Kiến Quốc đã giới thiệu với bọn họ về lai lịch của vị đồng chí quân nhân này.
“Minh Nguyệt, đây là con trai của bác gái Thạch ở đại đội chúng ta, Hoắc Kiêu, con gọi anh Hoắc là được, cậu ấy cũng phải trở về đại đội, hôm qua cha và anh cả của con gặp cậu ấy ở nhà khách, cho nên nói sẽ trở về cùng nhau.”
Thì ra là vậy.
Đương nhiên Đỗ Minh Nguyệt cũng chẳng biết bác gái Thạch kia là ai.
Nhưng điều này cũng không cản trở được việc cô lễ phép với người khác.
Sau khi lễ phép chào anh Hoắc một tiếng, trong lòng Đỗ Minh Nguyệt vẫn rất ngạc nhiên.
Cô không ngờ người này lại thực sự là người quen của cha Đỗ, hơn nữa còn đến từ cùng một đại đội.
Những năm này có thể bước ra khỏi nông thôn, hơn nữa còn có thể được vào bộ đội.
Chắc chắn đều là những người có năng lực cực kì tài giỏi.
Cô không nhịn được mà nhìn Hoắc Kiêu trước mặt này thêm mấy lần.
Hoắc Kiêu gật đầu với cô một cái, cũng đáp lại lời chào của cô, sau đó yên tĩnh đứng ở một bên.
Tối hôm qua anh đã nghe Đỗ Kiến Quốc và Đỗ Vũ Kỳ kể về chuyện ôm nhầm con.
Biết bọn họ hôm nay tới đây là để sửa lại quê quán trong hộ khẩu của con gái Đỗ Minh Nguyệt, hiện tại cũng không phải là lúc có thể lãng phí thì giờ để tán gẫu với nhau.
Đỗ Kiến Quốc thấy vậy, cũng tranh thủ thời gian để làm chuyện chính.
“Minh Nguyệt, vậy chúng ta vào thôi.”
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu một cái, cùng mấy người Đỗ Kiến Quốc đi vào trong văn phòng khu phố.
Mới vừa bước vào thì nhìn thấy Đỗ Thi Thi đang đứng ở trước bàn làm việc của một nhân viên, trên tay cô ta cầm một ấm trà đầy nước đưa cho người đó.
Mà trên người cô ta vẫn đang mặc chiếc váy cùng với lớp trang điểm của ngày hôm qua, giống như lớp trang điểm kia đã được in trên khuôn mặt của cô ta vậy.
Nhân viên văn phòng kia sau khi nhận lấy nước thì cười nói cảm ơn với Đỗ Thi Thi: “Ôi trời, cảm ơn Thi Thi, con bé này thật là cần mẫn, có đứa con gái như con, sau này mẹ con cũng được sống an yên vui sướng!”
Đỗ Thi Thi cúi đầu ngại ngùng cười một tiếng, Chu Cầm bên cạnh nghe vậy cũng lộ vẻ đắc ý.
Sau đó thấy được bóng dáng của đám người Đỗ Kiến Quốc cũng xuất hiện cách đó không xa.
Nhưng điều khiến cho Đỗ Minh Nguyệt bất ngờ là.
Không chỉ có Đỗ Kiến Quốc và Đỗ Vũ Kỳ đến đây mà còn có thêm một người đàn ông trẻ tuổi mặc quân trang trên người đến nữa.
Tầm mắt Đỗ Minh Nguyệt dừng trên đôi chân thon dài thẳng tắp của anh.
Vòng eo thon gọn đẹp đẽ, đường nét trên gương mặt lại nghiêm nghị và đẹp trai vô cùng.
Đây chắc có lẽ chỉ là một người qua đường, bởi dù sao cô cũng chưa từng nghe cha Đỗ nói rằng trong nhà còn có người làm quân nhân bao giờ.
Sau đó cô thu lại ánh mắt, vẫy tay cười với Đỗ Kiến Quốc và Đỗ Vũ Kỳ.
Vậy mà cái người mặc quân trang siêu cấp đẹp trai kia cũng đi tới.
Đỗ Minh Nguyệt:?
Lâm Đông Thuận bên cạnh cũng không khỏi nhìn về bóng dáng xa lạ kia.
Đây là người nhà của ai ở trong xưởng sao, không những có vẻ ngoài đẹp trai lịch sự mà còn là một quân nhân nữa.
Sao ông ta lại không biết còn có một người như thế này ở trong xưởng nhỉ?
Cũng không biết đã kết hôn hay chưa, nếu mà chưa kết hôn thì vừa hay có thể cho vào các đối tượng thích hợp làm con rể nhà ông.
Chỉ là trong lúc Lâm Đông Thuận vẫn còn đang âm thầm tính toán trong lòng thì Đỗ Kiến Quốc đã giới thiệu với bọn họ về lai lịch của vị đồng chí quân nhân này.
“Minh Nguyệt, đây là con trai của bác gái Thạch ở đại đội chúng ta, Hoắc Kiêu, con gọi anh Hoắc là được, cậu ấy cũng phải trở về đại đội, hôm qua cha và anh cả của con gặp cậu ấy ở nhà khách, cho nên nói sẽ trở về cùng nhau.”
Thì ra là vậy.
Đương nhiên Đỗ Minh Nguyệt cũng chẳng biết bác gái Thạch kia là ai.
Nhưng điều này cũng không cản trở được việc cô lễ phép với người khác.
Sau khi lễ phép chào anh Hoắc một tiếng, trong lòng Đỗ Minh Nguyệt vẫn rất ngạc nhiên.
Cô không ngờ người này lại thực sự là người quen của cha Đỗ, hơn nữa còn đến từ cùng một đại đội.
Những năm này có thể bước ra khỏi nông thôn, hơn nữa còn có thể được vào bộ đội.
Chắc chắn đều là những người có năng lực cực kì tài giỏi.
Cô không nhịn được mà nhìn Hoắc Kiêu trước mặt này thêm mấy lần.
Hoắc Kiêu gật đầu với cô một cái, cũng đáp lại lời chào của cô, sau đó yên tĩnh đứng ở một bên.
Tối hôm qua anh đã nghe Đỗ Kiến Quốc và Đỗ Vũ Kỳ kể về chuyện ôm nhầm con.
Biết bọn họ hôm nay tới đây là để sửa lại quê quán trong hộ khẩu của con gái Đỗ Minh Nguyệt, hiện tại cũng không phải là lúc có thể lãng phí thì giờ để tán gẫu với nhau.
Đỗ Kiến Quốc thấy vậy, cũng tranh thủ thời gian để làm chuyện chính.
“Minh Nguyệt, vậy chúng ta vào thôi.”
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu một cái, cùng mấy người Đỗ Kiến Quốc đi vào trong văn phòng khu phố.
Mới vừa bước vào thì nhìn thấy Đỗ Thi Thi đang đứng ở trước bàn làm việc của một nhân viên, trên tay cô ta cầm một ấm trà đầy nước đưa cho người đó.
Mà trên người cô ta vẫn đang mặc chiếc váy cùng với lớp trang điểm của ngày hôm qua, giống như lớp trang điểm kia đã được in trên khuôn mặt của cô ta vậy.
Nhân viên văn phòng kia sau khi nhận lấy nước thì cười nói cảm ơn với Đỗ Thi Thi: “Ôi trời, cảm ơn Thi Thi, con bé này thật là cần mẫn, có đứa con gái như con, sau này mẹ con cũng được sống an yên vui sướng!”
Đỗ Thi Thi cúi đầu ngại ngùng cười một tiếng, Chu Cầm bên cạnh nghe vậy cũng lộ vẻ đắc ý.