Nghĩ lại thì đúng là con nhỏ này giống y như Lâm Đông Thuận nói thật, thấy nó cũng khá thông minh, vừa mới đến văn phòng khu phố chưa được bao lâu mà đã khiến cho đám người trong phòng làm việc này đều khen ngợi nó hết lời.
Nhìn lại con nhỏ Minh Nguyệt đáng c.h.ế.t kia, sống ở đây gần 18 năm mà chưa lần nào thấy người khác khen nó được như vậy.
Thật đúng là vô dụng!
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay, bà ta vừa mới nghĩ tới Minh Nguyệt thì lập tức thấy cô bước vào.
Chu Cầm nhanh chóng liếc mắt, sau đó vội đổi lại vẻ mặt vui mừng.
“Minh Nguyệt, mọi người tới rồi.”
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu một cái.
“Mẹ, con đến rồi.”
Cô Lý bên kia cũng vội vàng gọi Đỗ Minh Nguyệt.
“Đến đây đến đây, Minh Nguyệt à, đến chỗ của dì này, giấy tờ cho các con đều đã chuẩn bị ổn thỏa hết rồi, chỉ cần đến đây kí tên là được.”
Văn phòng khu phố thật ra mỗi ngày đều rất rảnh rỗi, hơn nữa ngày hôm qua cô Lý cũng đã biết chuyện Minh Nguyệt muốn sửa lại hộ khẩu, cho nên đã chuẩn bị xong hết mọi thứ từ lâu.
Nghe vậy, mọi người đều đi đến vây quanh cô Lý.
Hai cô gái đều phải sửa lại hộ khẩu, cho nên cô Lý cũng chuẩn bị đến hai bản giấy tờ.
Chỉ là sau khi cầm giấy tờ lên nhìn một chút, tầm mắt của Đỗ Thi Thi dừng lại ở ba chữ “Đỗ Thi Thi”, không hiểu sao lại cảm thấy có hơi chướng mắt.
Thế là cô ta đột nhiên mở miệng nói.
“Dì Lý ơi, nếu như nói sửa lại hộ khẩu, vậy có phải họ của con và Minh Nguyệt cũng phải đổi lại luôn đúng không ạ.”
Thấy mọi người đều nhìn về phía cô ta, Đỗ Thi Thi ngại ngường cười một tiếng.
“Chỉ là con cảm thấy sau này một hộ khẩu nhưng lại có đến họ của hai nhà thì ít nhiều vẫn có chút không tiện.”
Nghe vậy cũng có lý.
Chu Cầm và Lâm Đông Thuận còn chẳng nghĩ được tới chuyện này, bây giờ vừa nghe thấy Đỗ Thi Thi nói vậy, cũng cảm thấy nên đổi họ lại.
Dù sao sau này Đỗ Thi Thi cũng là người nhà họ Lâm rồi, nếu vẫn mang họ Đỗ thì còn ra thể thống gì nữa.
Chu Cầm vội vàng thúc giục cô Lý: “Phải phải, chị Lý à, chị mau đổi lại họ của Thi Thi đi.”
Sau khi đổi lại xong, bà nhìn về phía Đỗ Minh Nguyệt và hỏi.
“Minh Nguyệt, con có muốn đổi không?”
Đỗ Minh Nguyệt nghe vậy tất nhiên cũng sẽ không từ chối.
So với cái tên “Lâm Minh Nguyệt” này, thì cô vẫn hợp với tên Đỗ Minh Nguyệt hơn.
Cô Lý thấy cô gật đầu thì gạch hai nét bút rồi sửa lại tên họ cho cô.
Từ đó, Đỗ Thi Thi đã được đổi tên lại thành Lâm Thi Thi, mà Đỗ Minh Nguyệt cuối cùng cũng được quay lại với cái tên vốn có của mình.
Đợi đến khi hai cô gái đều đã ký tên vào đơn, sau đó cô Lý đóng dấu xác nhận rồi, chuyện đổi hộ khẩu và họ tên cuối cùng đã hoàn thành xong, cũng đến lúc Đỗ Kiến Quốc bọn họ dẫn Đỗ Minh Nguyệt đi.
Chu Cầm và Lâm Đông Thuận hai mắt nhìn nhau một cái, nghĩ đến việc đã bàn với nhau tối qua, hai người bọn họ vừa định diễn trước mặt Minh Nguyệt một màn không thể rời xa, khiến cho cô nhớ đến bọn họ để sau này còn biết quay về.
Kết quả bọn họ còn chưa mở miệng thì đã thấy Đỗ Minh Nguyệt bước tới nhìn bọn họ, mắt đỏ hoe rồi bật khóc.
“Cha, mẹ, xin cho phép con được gọi hai người như vậy lần cuối, những năm qua hai người đã nuôi con khôn lớn, công ơn này nhất định con sẽ không bao giờ quên.”
“Chỉ tiếc là con không có tiền, cũng không có gì tốt để đưa cho cha mẹ, chỉ có hai đôi đệm giày mà con đã làm cả đêm qua thôi, hy vọng là cha mẹ sẽ không chê nó.”
“Sau này khi hai người đạp lên miếng lót này, cũng có thể nhớ tới con, con sẽ rất hạnh phúc.”
Nhân viên làm ở văn phòng này đa số là phụ nữ, đã vậy còn có sự đồng cảm mạnh mẽ, giờ phút này nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt vừa khóc vừa nói mấy lời này, trong lòng không nhịn được cũng cảm thấy xúc động vô cùng.
Nhìn lại con nhỏ Minh Nguyệt đáng c.h.ế.t kia, sống ở đây gần 18 năm mà chưa lần nào thấy người khác khen nó được như vậy.
Thật đúng là vô dụng!
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay, bà ta vừa mới nghĩ tới Minh Nguyệt thì lập tức thấy cô bước vào.
Chu Cầm nhanh chóng liếc mắt, sau đó vội đổi lại vẻ mặt vui mừng.
“Minh Nguyệt, mọi người tới rồi.”
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu một cái.
“Mẹ, con đến rồi.”
Cô Lý bên kia cũng vội vàng gọi Đỗ Minh Nguyệt.
“Đến đây đến đây, Minh Nguyệt à, đến chỗ của dì này, giấy tờ cho các con đều đã chuẩn bị ổn thỏa hết rồi, chỉ cần đến đây kí tên là được.”
Văn phòng khu phố thật ra mỗi ngày đều rất rảnh rỗi, hơn nữa ngày hôm qua cô Lý cũng đã biết chuyện Minh Nguyệt muốn sửa lại hộ khẩu, cho nên đã chuẩn bị xong hết mọi thứ từ lâu.
Nghe vậy, mọi người đều đi đến vây quanh cô Lý.
Hai cô gái đều phải sửa lại hộ khẩu, cho nên cô Lý cũng chuẩn bị đến hai bản giấy tờ.
Chỉ là sau khi cầm giấy tờ lên nhìn một chút, tầm mắt của Đỗ Thi Thi dừng lại ở ba chữ “Đỗ Thi Thi”, không hiểu sao lại cảm thấy có hơi chướng mắt.
Thế là cô ta đột nhiên mở miệng nói.
“Dì Lý ơi, nếu như nói sửa lại hộ khẩu, vậy có phải họ của con và Minh Nguyệt cũng phải đổi lại luôn đúng không ạ.”
Thấy mọi người đều nhìn về phía cô ta, Đỗ Thi Thi ngại ngường cười một tiếng.
“Chỉ là con cảm thấy sau này một hộ khẩu nhưng lại có đến họ của hai nhà thì ít nhiều vẫn có chút không tiện.”
Nghe vậy cũng có lý.
Chu Cầm và Lâm Đông Thuận còn chẳng nghĩ được tới chuyện này, bây giờ vừa nghe thấy Đỗ Thi Thi nói vậy, cũng cảm thấy nên đổi họ lại.
Dù sao sau này Đỗ Thi Thi cũng là người nhà họ Lâm rồi, nếu vẫn mang họ Đỗ thì còn ra thể thống gì nữa.
Chu Cầm vội vàng thúc giục cô Lý: “Phải phải, chị Lý à, chị mau đổi lại họ của Thi Thi đi.”
Sau khi đổi lại xong, bà nhìn về phía Đỗ Minh Nguyệt và hỏi.
“Minh Nguyệt, con có muốn đổi không?”
Đỗ Minh Nguyệt nghe vậy tất nhiên cũng sẽ không từ chối.
So với cái tên “Lâm Minh Nguyệt” này, thì cô vẫn hợp với tên Đỗ Minh Nguyệt hơn.
Cô Lý thấy cô gật đầu thì gạch hai nét bút rồi sửa lại tên họ cho cô.
Từ đó, Đỗ Thi Thi đã được đổi tên lại thành Lâm Thi Thi, mà Đỗ Minh Nguyệt cuối cùng cũng được quay lại với cái tên vốn có của mình.
Đợi đến khi hai cô gái đều đã ký tên vào đơn, sau đó cô Lý đóng dấu xác nhận rồi, chuyện đổi hộ khẩu và họ tên cuối cùng đã hoàn thành xong, cũng đến lúc Đỗ Kiến Quốc bọn họ dẫn Đỗ Minh Nguyệt đi.
Chu Cầm và Lâm Đông Thuận hai mắt nhìn nhau một cái, nghĩ đến việc đã bàn với nhau tối qua, hai người bọn họ vừa định diễn trước mặt Minh Nguyệt một màn không thể rời xa, khiến cho cô nhớ đến bọn họ để sau này còn biết quay về.
Kết quả bọn họ còn chưa mở miệng thì đã thấy Đỗ Minh Nguyệt bước tới nhìn bọn họ, mắt đỏ hoe rồi bật khóc.
“Cha, mẹ, xin cho phép con được gọi hai người như vậy lần cuối, những năm qua hai người đã nuôi con khôn lớn, công ơn này nhất định con sẽ không bao giờ quên.”
“Chỉ tiếc là con không có tiền, cũng không có gì tốt để đưa cho cha mẹ, chỉ có hai đôi đệm giày mà con đã làm cả đêm qua thôi, hy vọng là cha mẹ sẽ không chê nó.”
“Sau này khi hai người đạp lên miếng lót này, cũng có thể nhớ tới con, con sẽ rất hạnh phúc.”
Nhân viên làm ở văn phòng này đa số là phụ nữ, đã vậy còn có sự đồng cảm mạnh mẽ, giờ phút này nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt vừa khóc vừa nói mấy lời này, trong lòng không nhịn được cũng cảm thấy xúc động vô cùng.