Con bé Minh Nguyệt này thật là có hiếu, trước khi rời đi còn thức cả một đêm để làm đệm giày cho hai vợ chồng Lâm Đông Thuận, mặc dù chỉ là món đồ đơn giản nhưng lại có ý nghĩa rất sâu sắc!
Mà Minh Nguyệt sau khi nói xong cũng lập tức mở túi hành lý của mình, chuẩn bị lấy ra hai đôi đệm giày đã làm để đưa cho Lâm Đông Thuận.
Nhưng mà lục tìm một hồi thì sắc mặt cô lộ vẻ hoài nghi, trong miệng lẩm bẩm: “Ơ, rõ ràng hôm qua mình đã để đệm giày vào trong đây rồi mà, sao bây giờ lại không tìm thấy vậy chứ?”
Nói xong cô ngồi phịch xuống, mở hết túi hành lý ra cẩn thận tìm.
Chỉ là, món đồ căn bản không hề tồn tại thì tất nhiên sẽ không tìm thấy được rồi.
Cô Lý đứng cạnh Đỗ Minh Nguyệt thấy cô tìm một lúc vẫn không tìm được thì nhiệt tình nói: “Để dì phụ con...” Tìm
Kết quả còn chưa nói xong, giọng nói bỗng nhiên ngưng lại.
Mọi người xung quanh đều rất ngạc nhiên, lập tức bu lại gần để nhìn kĩ một chút, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì biểu cảm có chút khó nói mà đứng dậy.
Chẳng lẽ, đây chính là hành lý của Minh Nguyệt dọn ra từ nhà họ Lâm sao?
Cô sống ở nhà họ Lâm 18 năm, cho dù không phải mang đi mấy túi hành lý lớn thì đáng lẽ cũng sẽ không đến nổi chỉ có bấy nhiêu đồ đó chứ.
Hơn nữa trong này ngoại trừ quần áo ra thì cũng chỉ có vài món đồ đơn giản, đã vậy quần áo đều đã bị giặt đến mức phai sờn.
Cái này chỉ có thể dùng hai chữ “đơn sơ” để miêu tả, thực sự là mộc mạc vô cùng!
Rõ ràng điều kiện nhà họ Lâm cũng đâu có tệ, hai vợ chồng Lâm Đông Thuận và Chu Cầm bình thường ăn mặc rất đàng hoàng tử tế, còn con trai út nhà họ thì cứ ba ngày là lại được mặc một bộ quần áo mới.
Thậm chí Lâm Thi Thi mới về hôm qua cũng được mặc một chiếc váy rất hợp thời, còn quần áo của Minh Nguyệt sao lại cũ nát như vậy chứ...
Trong nháy mắt mọi người đều có suy nghĩ riêng trong lòng.
Lẽ nào bình thường hai người này ở nhà đều ngược đãi Minh Nguyệt?
Mà Lâm Đông Thuận và Chu Cầm khi nhìn thấy ánh mắt của mọi người, trong lòng lập tức hoảng hốt.
Con nhỏ c.h.ế.t dẫm này sao lại mở hành lý ra vậy chứ!
Hai người đang lo lắng nghĩ cách để giải thích thì giọng nói lạnh tanh của cô Lý vang lên.
“Ôi trời Minh Nguyệt, sao con chỉ mang theo có vài món đồ thôi vậy, còn những đồ khác không mang đi sao?”
Đỗ Minh Nguyệt giả bộ nghi hoặc nhìn bà: “Dì Lý, đồ khác gì nữa ạ, toàn bộ đồ của con đều ở trong này hết rồi mà.”
“Con lo là sau này Thi Thi có thể sẽ thấy bất tiện, nên đã thu dọn mọi thứ trong phòng ra hết rồi, tất cả đều đã ở trong này.”
Giọng điệu mang chút tự hào, thể hiện rằng cô đã chuẩn bị rất chu đáo cho việc dọn phòng của Lâm Thi Thi.
Con bé ngốc này!
Cô Lý vừa đau lòng nhìn Đỗ Minh Nguyệt, trong lòng lại vừa hung hăng mắng chửi hai vợ chồng Chu Cầm và Lâm Đông Thuận bọn họ thật là quá ác nghiệt.
Lần này bà lên tiếng, giọng nói mang theo sự giận dữ bất bình.
“Chu Cầm, hai người đối xử với Minh Nguyệt cũng thật là tốt nha! Vì để tránh cho Minh Nguyệt mang nhiều hành lý rồi mệt mỏi trên đường đi nên chỉ để cho con bé đem theo hai bộ quần áo như thế này.”
Những người ở đây sao có thể không hiểu cô Lý đang chửi xéo vợ chồng Chu Cầm và Lâm Đông Thuận, nhưng cũng không ai nói gì mà chỉ đồng loạt dùng ánh mắt khinh bỉ để nhìn hai vợ chồng bọn họ.
Da mặt hai người họ nóng lên, sau lưng cũng đã toát mồ hôi lạnh.
Nếu như hôm nay bọn họ không xử lý tốt chuyện này thì về sau khỏi mong được sống yên ổn qua ngày ở khu công xưởng này nữa, đến lúc đó e là mỗi lần bước chân ra khỏi nhà cũng đều sẽ bị người đời phỉ báng!
Vì vậy cho dù trong lòng đang rất oán hận Đỗ Minh Nguyệt đến không ngừng cắn răng, Lâm Đông Thuận vẫn phải miễn cưỡng nặn ra vẻ mặt bất ngờ.
“Minh Nguyệt, sao con lại không mang theo món quà mà cha và mẹ đã chuẩn bị cho con?”
Đỗ Minh Nguyệt cười đắc ý trong lòng.
Cắn câu rồi!
Mà Minh Nguyệt sau khi nói xong cũng lập tức mở túi hành lý của mình, chuẩn bị lấy ra hai đôi đệm giày đã làm để đưa cho Lâm Đông Thuận.
Nhưng mà lục tìm một hồi thì sắc mặt cô lộ vẻ hoài nghi, trong miệng lẩm bẩm: “Ơ, rõ ràng hôm qua mình đã để đệm giày vào trong đây rồi mà, sao bây giờ lại không tìm thấy vậy chứ?”
Nói xong cô ngồi phịch xuống, mở hết túi hành lý ra cẩn thận tìm.
Chỉ là, món đồ căn bản không hề tồn tại thì tất nhiên sẽ không tìm thấy được rồi.
Cô Lý đứng cạnh Đỗ Minh Nguyệt thấy cô tìm một lúc vẫn không tìm được thì nhiệt tình nói: “Để dì phụ con...” Tìm
Kết quả còn chưa nói xong, giọng nói bỗng nhiên ngưng lại.
Mọi người xung quanh đều rất ngạc nhiên, lập tức bu lại gần để nhìn kĩ một chút, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì biểu cảm có chút khó nói mà đứng dậy.
Chẳng lẽ, đây chính là hành lý của Minh Nguyệt dọn ra từ nhà họ Lâm sao?
Cô sống ở nhà họ Lâm 18 năm, cho dù không phải mang đi mấy túi hành lý lớn thì đáng lẽ cũng sẽ không đến nổi chỉ có bấy nhiêu đồ đó chứ.
Hơn nữa trong này ngoại trừ quần áo ra thì cũng chỉ có vài món đồ đơn giản, đã vậy quần áo đều đã bị giặt đến mức phai sờn.
Cái này chỉ có thể dùng hai chữ “đơn sơ” để miêu tả, thực sự là mộc mạc vô cùng!
Rõ ràng điều kiện nhà họ Lâm cũng đâu có tệ, hai vợ chồng Lâm Đông Thuận và Chu Cầm bình thường ăn mặc rất đàng hoàng tử tế, còn con trai út nhà họ thì cứ ba ngày là lại được mặc một bộ quần áo mới.
Thậm chí Lâm Thi Thi mới về hôm qua cũng được mặc một chiếc váy rất hợp thời, còn quần áo của Minh Nguyệt sao lại cũ nát như vậy chứ...
Trong nháy mắt mọi người đều có suy nghĩ riêng trong lòng.
Lẽ nào bình thường hai người này ở nhà đều ngược đãi Minh Nguyệt?
Mà Lâm Đông Thuận và Chu Cầm khi nhìn thấy ánh mắt của mọi người, trong lòng lập tức hoảng hốt.
Con nhỏ c.h.ế.t dẫm này sao lại mở hành lý ra vậy chứ!
Hai người đang lo lắng nghĩ cách để giải thích thì giọng nói lạnh tanh của cô Lý vang lên.
“Ôi trời Minh Nguyệt, sao con chỉ mang theo có vài món đồ thôi vậy, còn những đồ khác không mang đi sao?”
Đỗ Minh Nguyệt giả bộ nghi hoặc nhìn bà: “Dì Lý, đồ khác gì nữa ạ, toàn bộ đồ của con đều ở trong này hết rồi mà.”
“Con lo là sau này Thi Thi có thể sẽ thấy bất tiện, nên đã thu dọn mọi thứ trong phòng ra hết rồi, tất cả đều đã ở trong này.”
Giọng điệu mang chút tự hào, thể hiện rằng cô đã chuẩn bị rất chu đáo cho việc dọn phòng của Lâm Thi Thi.
Con bé ngốc này!
Cô Lý vừa đau lòng nhìn Đỗ Minh Nguyệt, trong lòng lại vừa hung hăng mắng chửi hai vợ chồng Chu Cầm và Lâm Đông Thuận bọn họ thật là quá ác nghiệt.
Lần này bà lên tiếng, giọng nói mang theo sự giận dữ bất bình.
“Chu Cầm, hai người đối xử với Minh Nguyệt cũng thật là tốt nha! Vì để tránh cho Minh Nguyệt mang nhiều hành lý rồi mệt mỏi trên đường đi nên chỉ để cho con bé đem theo hai bộ quần áo như thế này.”
Những người ở đây sao có thể không hiểu cô Lý đang chửi xéo vợ chồng Chu Cầm và Lâm Đông Thuận, nhưng cũng không ai nói gì mà chỉ đồng loạt dùng ánh mắt khinh bỉ để nhìn hai vợ chồng bọn họ.
Da mặt hai người họ nóng lên, sau lưng cũng đã toát mồ hôi lạnh.
Nếu như hôm nay bọn họ không xử lý tốt chuyện này thì về sau khỏi mong được sống yên ổn qua ngày ở khu công xưởng này nữa, đến lúc đó e là mỗi lần bước chân ra khỏi nhà cũng đều sẽ bị người đời phỉ báng!
Vì vậy cho dù trong lòng đang rất oán hận Đỗ Minh Nguyệt đến không ngừng cắn răng, Lâm Đông Thuận vẫn phải miễn cưỡng nặn ra vẻ mặt bất ngờ.
“Minh Nguyệt, sao con lại không mang theo món quà mà cha và mẹ đã chuẩn bị cho con?”
Đỗ Minh Nguyệt cười đắc ý trong lòng.
Cắn câu rồi!