Nhưng trên mặt thì lại thể hiện sự nghi hoặc.
“Cha, đó là thứ gì vậy, cha và mẹ còn có chuẩn bị quà cho con nữa sao?”
Giọng cô dần trở nên ngạc nhiên vui mừng và cảm động.
“Cha, mẹ, con biết là hai người đối xử với con rất tốt mà, con thực sự rất cảm động, huhuhu...”
Lâm Đông Thuận nghiến chặt hàm răng dưới mà mỉm cười gật đầu.
“Đương nhiên là vậy rồi, con bé này, con đã chuẩn bị nhiều quà cho cha và mẹ con vậy rồi, còn không cho chúng ta chuẩn bị quà lại cho con sao?”
“Cha, quà của cha mẹ để ở đâu, bây giờ con sẽ quay về lấy!”
Vừa nói xong, Đỗ Minh Nguyệt mừng rỡ đứng dậy muốn chạy về nhà.
Lâm Đông Thuận nhanh tay lẹ mắt gọi cô lại.
“Này này, thôi bỏ đi, bây giờ con chạy về thì sẽ trễ giờ mất, hay là chờ lần tới con quay lại rồi đưa cho con luôn.”
Đùa thôi, làm gì có chuẩn bị thứ gì ở nhà đâu, cô trở về tìm quỷ chắc!
Lâm Đông Thuận tưởng vậy là đã có thể giữ được Đỗ Minh Nguyệt, nhưng sao cô có thể dễ dàng bỏ qua cho ông ta được.
Nghe thế, nét mặt cô hiện lên sự cương quyết, lắc đầu.
“Không đâu, đây là quà cha mẹ đã cố ý chuẩn bị cho con, là tấm lòng của hai người, đương nhiên con phải mang đi rồi, nếu không cha mẹ sẽ buồn lắm!”
Lâm Đông Thuận: Cảm ơn nhé, ông đây không thèm buồn đâu!
Nhìn Đỗ Minh Nguyệt tựa như một con lừa cứ cố chấp lao đi, Lâm Đông Thuận thực sự rất đau đầu.
Quan trọng là không có chuẩn bị thứ gì ở nhà cả, cô trở về chẳng phải sẽ lộ tẩy hết sao!
Nhìn thấy sự hoài nghi vẫn còn trong ánh mắt của đám người cô Lý, Lâm Đông Thuận đành phải móc ví từ trong túi ra, cố hết sức bày ra nét mặt vui vẻ.
“Minh Nguyệt à, cha biết con là một đứa bé ngoan, nhưng con hãy hiểu cho cha mẹ nhé, cha mẹ cũng rất đau lòng cho con, đến bây giờ mà con vẫn gặp phải phiền phức, còn có thể sẽ bị trễ chuyến tàu, cho nên đừng quay về lấy nữa.”
“Tới đây, cha cho con ít tiền, tiền này là để một hồi con ở trạm xe lửa hoặc là khi về tới quê rồi, nhìn thấy thích thứ gì thì mua một ít, coi như đây là quà cha mẹ tặng cho con.”
Đỗ Minh Nguyệt cúi đầu nhìn một cái, Lâm Đông Thuận vậy mà cũng không keo kiệt lắm nha, móc ra mấy tờ nhân dân tệ, ít nhất cũng khoảng 180 tệ.
Có lẽ là ông ta cũng biết nếu móc ra ít tiền thì không ngăn được miệng của đám người này, cho nên đành phải cắn răng móc ra nhiều tiền như vậy.
Nhưng mà Đỗ Minh Nguyệt thấy chút tiền này vẫn còn chưa đủ.
Cho nên cô quyết định sẽ xúc động nhận số tiền này trước, sau đó khi Lâm Đông Thuận vừa sắp thở phào một cái thì cô tiếp tục nói với giọng kiên định.
“Cha, cảm ơn tâm ý này của cha, nhưng con vẫn muốn quay về lấy quà cha mẹ đã chuẩn bị cho con.”
“Dù sao đây cũng là quà chia tay mà cha mẹ đã đặc biệt chuẩn bị cho con mà, đối với con nó thực sự rất quan trọng, con thà đi chuyến sau còn hơn là bỏ lại nó ở nhà, con nghĩ con phải trở về lấy thôi.”
Vừa nói cô vừa làm thành dáng vẻ muốn đi về nhà.
Nhìn bộ dáng cứng đầu này của Đỗ Minh Nguyệt, Lâm Đông Thuận cũng sắp bị làm cho tức chết.
“Cha, đó là thứ gì vậy, cha và mẹ còn có chuẩn bị quà cho con nữa sao?”
Giọng cô dần trở nên ngạc nhiên vui mừng và cảm động.
“Cha, mẹ, con biết là hai người đối xử với con rất tốt mà, con thực sự rất cảm động, huhuhu...”
Lâm Đông Thuận nghiến chặt hàm răng dưới mà mỉm cười gật đầu.
“Đương nhiên là vậy rồi, con bé này, con đã chuẩn bị nhiều quà cho cha và mẹ con vậy rồi, còn không cho chúng ta chuẩn bị quà lại cho con sao?”
“Cha, quà của cha mẹ để ở đâu, bây giờ con sẽ quay về lấy!”
Vừa nói xong, Đỗ Minh Nguyệt mừng rỡ đứng dậy muốn chạy về nhà.
Lâm Đông Thuận nhanh tay lẹ mắt gọi cô lại.
“Này này, thôi bỏ đi, bây giờ con chạy về thì sẽ trễ giờ mất, hay là chờ lần tới con quay lại rồi đưa cho con luôn.”
Đùa thôi, làm gì có chuẩn bị thứ gì ở nhà đâu, cô trở về tìm quỷ chắc!
Lâm Đông Thuận tưởng vậy là đã có thể giữ được Đỗ Minh Nguyệt, nhưng sao cô có thể dễ dàng bỏ qua cho ông ta được.
Nghe thế, nét mặt cô hiện lên sự cương quyết, lắc đầu.
“Không đâu, đây là quà cha mẹ đã cố ý chuẩn bị cho con, là tấm lòng của hai người, đương nhiên con phải mang đi rồi, nếu không cha mẹ sẽ buồn lắm!”
Lâm Đông Thuận: Cảm ơn nhé, ông đây không thèm buồn đâu!
Nhìn Đỗ Minh Nguyệt tựa như một con lừa cứ cố chấp lao đi, Lâm Đông Thuận thực sự rất đau đầu.
Quan trọng là không có chuẩn bị thứ gì ở nhà cả, cô trở về chẳng phải sẽ lộ tẩy hết sao!
Nhìn thấy sự hoài nghi vẫn còn trong ánh mắt của đám người cô Lý, Lâm Đông Thuận đành phải móc ví từ trong túi ra, cố hết sức bày ra nét mặt vui vẻ.
“Minh Nguyệt à, cha biết con là một đứa bé ngoan, nhưng con hãy hiểu cho cha mẹ nhé, cha mẹ cũng rất đau lòng cho con, đến bây giờ mà con vẫn gặp phải phiền phức, còn có thể sẽ bị trễ chuyến tàu, cho nên đừng quay về lấy nữa.”
“Tới đây, cha cho con ít tiền, tiền này là để một hồi con ở trạm xe lửa hoặc là khi về tới quê rồi, nhìn thấy thích thứ gì thì mua một ít, coi như đây là quà cha mẹ tặng cho con.”
Đỗ Minh Nguyệt cúi đầu nhìn một cái, Lâm Đông Thuận vậy mà cũng không keo kiệt lắm nha, móc ra mấy tờ nhân dân tệ, ít nhất cũng khoảng 180 tệ.
Có lẽ là ông ta cũng biết nếu móc ra ít tiền thì không ngăn được miệng của đám người này, cho nên đành phải cắn răng móc ra nhiều tiền như vậy.
Nhưng mà Đỗ Minh Nguyệt thấy chút tiền này vẫn còn chưa đủ.
Cho nên cô quyết định sẽ xúc động nhận số tiền này trước, sau đó khi Lâm Đông Thuận vừa sắp thở phào một cái thì cô tiếp tục nói với giọng kiên định.
“Cha, cảm ơn tâm ý này của cha, nhưng con vẫn muốn quay về lấy quà cha mẹ đã chuẩn bị cho con.”
“Dù sao đây cũng là quà chia tay mà cha mẹ đã đặc biệt chuẩn bị cho con mà, đối với con nó thực sự rất quan trọng, con thà đi chuyến sau còn hơn là bỏ lại nó ở nhà, con nghĩ con phải trở về lấy thôi.”
Vừa nói cô vừa làm thành dáng vẻ muốn đi về nhà.
Nhìn bộ dáng cứng đầu này của Đỗ Minh Nguyệt, Lâm Đông Thuận cũng sắp bị làm cho tức chết.