“Cha, con biết là cha đối với con rất tốt mà! Sau này con nhất định sẽ là chỗ dựa cho cha mẹ!”
Lâm Đông Thuận: “...”
Lâm Đông Thuận không cười nổi.
Nhưng bất kể thế nào đi nữa, cuối cùng ông ta vẫn đưa Minh Nguyệt quay lại nhà.
Đến cả Chu Cầm và Đỗ Thi Thi, hai người cũng không nằm ngoài câu chuyện, nên Lâm Đông Thuận đã quyết định rồi, bọn họ cũng chỉ có thể cùng về nhà.
Mà ngoài người nhà họ Đỗ và người họ Lâm ra, vẫn còn một nhóm người nhiệt tình theo sau, chính là các bà thím ở văn phòng phường khi nãy.
Thậm chí cô Lý còn ưu tiên việc giải quyết giúp người yếu thế là Đỗ Minh Nguyệt, nên cũng đi theo.
Lâm Đông Thuận và Chu Cầm: “...”
Đừng nghĩ rằng bọn họ không nhìn ra được bà đang vạch lá tìm sâu!
Chỉ là hai người họ có làm phiền bà thế nào, cũng không thể trực tiếp đuổi người được.
Không còn cách nào khác, cuối cùng chỉ có thể đưa người nhà họ Đỗ cùng một nhóm người vừa ồn ào vừa phiền phức quay về.
Khi cả nhóm người về đến nhà họ Lâm, Lâm Tiểu Soái mới vừa tỉnh giấc.
Hôm nay là thứ bảy, cậu ta không phải đến trường, nên ngủ một mạch đến khi tự tỉnh, giờ đã là mười giờ.
Đang ở dưới nhà lật tung đồ đạc lên thì cậu ta bỗng nhìn thấy có người mở cổng lớn, Lâm Đông Thuận và Chu Cầm vốn đang phải đi làm bước vào, hơn nữa phía sau còn có Đỗ Minh Nguyệt, Đỗ Thi Thi theo sau, thậm chí còn có cả...một đám bà thím rì rầm rì rầm?
Lâm Tiểu Soái há hốc miệng cứng đơ tại chỗ.
Việc này là thế nào, chẳng lẽ lại đến nhà bọn họ họp hành gì à?
Thấy con trai dậy rồi, Chu Cầm vốn luôn đội con trai lên đầu ít khi nào không chạy đến quan tâm cậu ta ngay lập tức, nay lại mặt mày tối sầm trực tiếp đi thẳng lên lầu, Lâm Đông Thuận đang hô hào mọi người đợi một chút để bọn họ lên lấy quà, sau đó thuận theo lời nói mà lên lầu.
Quà?
Quà gì?
Lâm Tiểu Soái trong bếp đầu óc mù mịt.
Bản thân cậu ta là kiểu người tùy ý, nên bị chuyện này làm cho tò mò, trực tiếp đi về phía nhóm người trong phòng khách, sau đó nhìn về phía Đỗ Minh Nguyệt.
“Này, cha mẹ đang nói là quà gì thế?”
Trong số những người có mặt, cậu ta thân thiết với Minh Nguyệt nhất, nên vô thức dò hỏi cô, thậm chí đến cả giọng điệu cũng vênh váo như trước kia, tuyệt nhiên không hề thay đổi chút nào.
Đỗ Kiến Quốc và Đỗ Vũ Kỳ nghe được giọng điệu đó của cậu ta, mặt mày cau có trong chốc lát, ánh mắt nhìn về phía Lâm Tiểu Soái đầy bất mãn.
Có thể xuất hiện ở nhà họ Lâm vào thời điểm này, lại còn vô phép như vậy, chắc chắn chính là tên nhóc nhà họ Lâm, Lâm Tiểu Soái đó.
Lúc này, cậu ta giống y sì với người em trai lười nhác trong lời kể của Minh Nguyệt đó.
Thật ra không chỉ người nhà họ Đỗ, cô Lý và những người hàng xóm xóm xung quanh cũng chẳng thích Lâm Tiểu Soái mấy, tên nhóc này thực sự được hai vợ chồng Chu Cầm chiều đến hư hỏng rồi, không biết lớn nhỏ gì cả.
Nhìn cái thái độ của cậu ta đối với Minh Nguyệt, trước mặt nhiều người như vậy đã thế này, sau lưng không biết còn bắt nạt cô đến mức nào nữa!
Chỉ có điều trước kia đây dù sao cũng là chuyện của nhà họ Lâm người ta, người ngoài như họ cũng không dám chỉ đạo này kia ở nhà bọn họ.
Nhưng bây giờ đã khác, bây giờ Minh Nguyệt không còn là con nhà họ Lâm bọn họ nữa, không phải chị gái của Lâm Tiểu Soái nữa, sao phải nhịn cậu ta, bị cậu ta bắt nạt?
Cô Lý càng phải là người của chính nghĩa, gắt gỏng nói.
“Lâm Tiểu Soái, cháu nói chuyện với ai đấy!”
“Trước khi nói chuyện đến chào hỏi cũng không nói một tiếng, cháu ở trường chỉ học mấy thứ này thôi à?”
Lâm Tiểu Soái bị cô Lý nói cho cứng người.
Không phải chứ, cậu ta đã làm gì đâu, trước đây cậu ta không phải cũng thế này sao, có ai nói gì đâu?
Thấy Lâm Tiểu Soái sượng trân như vậy, cô Lý lại tiếp tục nói.
“Trước kia Minh Nguyệt ở nhà họ Lâm các cậu, cậu đối với con bé thế nào cũng chịu, bây giờ người ta đâu còn quan hệ gì với nhà họ Lâm các cậu nữa đâu, cậu vẫn muốn bắt nạt con bé, cũng chẳng hỏi người nhà người ta có đồng ý hay không.”
Lâm Đông Thuận: “...”
Lâm Đông Thuận không cười nổi.
Nhưng bất kể thế nào đi nữa, cuối cùng ông ta vẫn đưa Minh Nguyệt quay lại nhà.
Đến cả Chu Cầm và Đỗ Thi Thi, hai người cũng không nằm ngoài câu chuyện, nên Lâm Đông Thuận đã quyết định rồi, bọn họ cũng chỉ có thể cùng về nhà.
Mà ngoài người nhà họ Đỗ và người họ Lâm ra, vẫn còn một nhóm người nhiệt tình theo sau, chính là các bà thím ở văn phòng phường khi nãy.
Thậm chí cô Lý còn ưu tiên việc giải quyết giúp người yếu thế là Đỗ Minh Nguyệt, nên cũng đi theo.
Lâm Đông Thuận và Chu Cầm: “...”
Đừng nghĩ rằng bọn họ không nhìn ra được bà đang vạch lá tìm sâu!
Chỉ là hai người họ có làm phiền bà thế nào, cũng không thể trực tiếp đuổi người được.
Không còn cách nào khác, cuối cùng chỉ có thể đưa người nhà họ Đỗ cùng một nhóm người vừa ồn ào vừa phiền phức quay về.
Khi cả nhóm người về đến nhà họ Lâm, Lâm Tiểu Soái mới vừa tỉnh giấc.
Hôm nay là thứ bảy, cậu ta không phải đến trường, nên ngủ một mạch đến khi tự tỉnh, giờ đã là mười giờ.
Đang ở dưới nhà lật tung đồ đạc lên thì cậu ta bỗng nhìn thấy có người mở cổng lớn, Lâm Đông Thuận và Chu Cầm vốn đang phải đi làm bước vào, hơn nữa phía sau còn có Đỗ Minh Nguyệt, Đỗ Thi Thi theo sau, thậm chí còn có cả...một đám bà thím rì rầm rì rầm?
Lâm Tiểu Soái há hốc miệng cứng đơ tại chỗ.
Việc này là thế nào, chẳng lẽ lại đến nhà bọn họ họp hành gì à?
Thấy con trai dậy rồi, Chu Cầm vốn luôn đội con trai lên đầu ít khi nào không chạy đến quan tâm cậu ta ngay lập tức, nay lại mặt mày tối sầm trực tiếp đi thẳng lên lầu, Lâm Đông Thuận đang hô hào mọi người đợi một chút để bọn họ lên lấy quà, sau đó thuận theo lời nói mà lên lầu.
Quà?
Quà gì?
Lâm Tiểu Soái trong bếp đầu óc mù mịt.
Bản thân cậu ta là kiểu người tùy ý, nên bị chuyện này làm cho tò mò, trực tiếp đi về phía nhóm người trong phòng khách, sau đó nhìn về phía Đỗ Minh Nguyệt.
“Này, cha mẹ đang nói là quà gì thế?”
Trong số những người có mặt, cậu ta thân thiết với Minh Nguyệt nhất, nên vô thức dò hỏi cô, thậm chí đến cả giọng điệu cũng vênh váo như trước kia, tuyệt nhiên không hề thay đổi chút nào.
Đỗ Kiến Quốc và Đỗ Vũ Kỳ nghe được giọng điệu đó của cậu ta, mặt mày cau có trong chốc lát, ánh mắt nhìn về phía Lâm Tiểu Soái đầy bất mãn.
Có thể xuất hiện ở nhà họ Lâm vào thời điểm này, lại còn vô phép như vậy, chắc chắn chính là tên nhóc nhà họ Lâm, Lâm Tiểu Soái đó.
Lúc này, cậu ta giống y sì với người em trai lười nhác trong lời kể của Minh Nguyệt đó.
Thật ra không chỉ người nhà họ Đỗ, cô Lý và những người hàng xóm xóm xung quanh cũng chẳng thích Lâm Tiểu Soái mấy, tên nhóc này thực sự được hai vợ chồng Chu Cầm chiều đến hư hỏng rồi, không biết lớn nhỏ gì cả.
Nhìn cái thái độ của cậu ta đối với Minh Nguyệt, trước mặt nhiều người như vậy đã thế này, sau lưng không biết còn bắt nạt cô đến mức nào nữa!
Chỉ có điều trước kia đây dù sao cũng là chuyện của nhà họ Lâm người ta, người ngoài như họ cũng không dám chỉ đạo này kia ở nhà bọn họ.
Nhưng bây giờ đã khác, bây giờ Minh Nguyệt không còn là con nhà họ Lâm bọn họ nữa, không phải chị gái của Lâm Tiểu Soái nữa, sao phải nhịn cậu ta, bị cậu ta bắt nạt?
Cô Lý càng phải là người của chính nghĩa, gắt gỏng nói.
“Lâm Tiểu Soái, cháu nói chuyện với ai đấy!”
“Trước khi nói chuyện đến chào hỏi cũng không nói một tiếng, cháu ở trường chỉ học mấy thứ này thôi à?”
Lâm Tiểu Soái bị cô Lý nói cho cứng người.
Không phải chứ, cậu ta đã làm gì đâu, trước đây cậu ta không phải cũng thế này sao, có ai nói gì đâu?
Thấy Lâm Tiểu Soái sượng trân như vậy, cô Lý lại tiếp tục nói.
“Trước kia Minh Nguyệt ở nhà họ Lâm các cậu, cậu đối với con bé thế nào cũng chịu, bây giờ người ta đâu còn quan hệ gì với nhà họ Lâm các cậu nữa đâu, cậu vẫn muốn bắt nạt con bé, cũng chẳng hỏi người nhà người ta có đồng ý hay không.”