Khụ khụ, nói xấu con trai người ta ngay trước mặt người làm cha, da mặt bọn họ có dày hơn nữa cũng không hết ngại được.
Hiểu lầm xảy ra như thế, thái độ Lâm Đông Thuận cũng càng dè dặt hơn.
Ông ta nhìn Đỗ Minh Nguyệt, xin lỗi thành khẩn.
“Minh Nguyệt, chuyện này lỗi đều tại cha, tối qua cha quên không dặn mẹ con tìm đồ từ sáng, con cũng biết mẹ con là người thế nào mà, lúc nào cũng quên quên nhớ nhớ, đồ đạc trong nhà để đâu chính bà ấy cũng không rõ, nên hôm nay mới có hiểu lầm như vậy, haiz.”
Nói xong, Lâm Đông Thuận thở dài một mạch.
Vậy thì món quà đó là gì?
Đỗ Minh Nguyệt chẳng thèm nghe Lâm Đông Thuận ở đây viện cớ nữa, ánh mắt nhìn theo tay ông ta, chỉ thấy một chiếc hộp nhỏ.
Nhìn kích thước của chiếc hộp, không lẽ là...
“Ai da, đây là đồng hồ à?”
Bà thím đứng bên cạnh đột nhiên thốt lên một tiếng kinh ngạc, thu hút sự chú ý của mọi người trong nháy mắt.
Mọi người nhìn sang, kích thước chiếc hộp nhỏ này có lẽ thật sự chỉ chứa vừa một chiếc đồng hồ mà thôi!
Đồng hồ cũng được đấy, không chỉ mắc tiền, quan trọng là khó mà sở hữu được, dù sao thời bây giờ phiếu công nghiệp thực sự quá khó tích rồi.
Nếu quà chia tay mà hai vợ chồng Lâm Đông Thuận bọn họ chuẩn bị cho Đỗ Minh Nguyệt là đồng hồ, mọi người sẽ tin là cả nhà bọn họ thật sự đối đãi với Minh Nguyệt như con gái ruột, dẫu sao thứ này cũng thật sự khá có giá trị.
“Đúng vậy, đây là đồng hồ mà tôi và Chu Cầm đặc biệt chuẩn bị cho Minh Nguyệt.”
Lâm Đông Thuận cười cười, khóe mắt chú ý đến biểu cảm nể phục của những người khác, trái tim thấp thỏm treo lơ lửng cuối cùng cũng được hạ xuống.
Cũng tốt, giá của chiếc đồng hồ này cũng không thấp, hoàn toàn có thể cho thấy được thái độ của hai người họ.
Lâm Đông Thuận đưa chiếc hộp cho Đỗ Minh Nguyệt, ý bảo cô mở ra xem.
Đỗ Minh Nguyệt cũng nghiêm túc, biết rằng mọi người đều muốn xem xem chiếc đồng hồ này như thế nào, liền trực tiếp mở chiếc hộp ra.
Sau khi mở ra, thấy nhãn hiệu của chiếc đồng hồ, bản thân cô cũng có chút kinh ngạc.
Đây thế mà lại là đồng hồ Longines.
So với đồng hồ hãng Thượng Hải, hãng Bắc Kinh hay các hãng nội địa khác mà mọi người thường dùng thời nay, Longines là hàng nhập khẩu, giá thành sẽ cao hơn, đeo ra ngoài cũng sẽ càng nổi bật.
Đoán mò giá của nó, có lẽ tầm khoảng đâu đó ba trăm tệ.
Món quà này cũng khá vừa ý.
Nụ cười trên gương mặt Đỗ Minh Nguyệt rốt cuộc cũng là nụ cười thật lòng.
“Cha, cảm ơn cha mẹ, chiếc đồng hồ này con rất thích.”
Lâm Đông Thuận chỉ có thể kìm nén nỗi đau, cười nói với Đỗ Minh Nguyệt không có gì, chỉ có ánh mắt vẫn còn lưu luyến nhìn chiếc đồng hồ hồi lâu.
Bỏ đi bỏ đi, dù sao sau này con nhỏ đó vẫn sẽ quay lại, đến lúc đó tìm cho nó mối hôn sự ở đây, lấy những thứ tốt từ nhà con rể về là được.
Cuối cùng Lâm Đông Thuận cũng an ủi được chính mình.
Nhưng Đỗ Thi Thi ở một bên thấy Lâm Đông Thuận lại hào phóng tặng cho Minh Nguyệt chiếc đồng hồ mới tinh, đố kị tới mức nghiến muốn vỡ cả răng ra.
Đỗ Minh Nguyệt kia vốn dĩ không phải con gái ruột của bọn họ, mắc mớ gì phải tặng cô ta đồ quý giá thế này kia chứ!
Cô ta đến một chiếc đồng hồ còn chưa có!
Trong lòng Đỗ Thi Thi bắt đầu oán hận sự không công bằng của người nhà họ Lâm, lại còn vì chuyện khi nãy Lâm Tiểu Soái quát cô ta trước mặt mọi người, trong người càng thêm khó chịu.
Chỉ là nghĩ tới sau này bản thân còn phải nhờ vả nhà họ Lâm, chỉ có thể miễn cưỡng nhẫn nhịn.
Nhưng cô ta biết, sau chuyện ngày hôm nay, cô ta đối với hai vợ chồng nhà họ Lâm tuyệt đối không thể chân thành một trăm phần trăm được.
Sau khi Đỗ Minh Nguyệt vui vẻ cho chiếc đồng hồ vào trong túi, đôi mắt vẫn nán lại nhìn qua phòng khách một lượt, định xem xem có thể tiện mang thêm thứ gì đi nữa không.
Những thứ to lớn đắt tiền cô chắc không thể mang được rồi.
Hiểu lầm xảy ra như thế, thái độ Lâm Đông Thuận cũng càng dè dặt hơn.
Ông ta nhìn Đỗ Minh Nguyệt, xin lỗi thành khẩn.
“Minh Nguyệt, chuyện này lỗi đều tại cha, tối qua cha quên không dặn mẹ con tìm đồ từ sáng, con cũng biết mẹ con là người thế nào mà, lúc nào cũng quên quên nhớ nhớ, đồ đạc trong nhà để đâu chính bà ấy cũng không rõ, nên hôm nay mới có hiểu lầm như vậy, haiz.”
Nói xong, Lâm Đông Thuận thở dài một mạch.
Vậy thì món quà đó là gì?
Đỗ Minh Nguyệt chẳng thèm nghe Lâm Đông Thuận ở đây viện cớ nữa, ánh mắt nhìn theo tay ông ta, chỉ thấy một chiếc hộp nhỏ.
Nhìn kích thước của chiếc hộp, không lẽ là...
“Ai da, đây là đồng hồ à?”
Bà thím đứng bên cạnh đột nhiên thốt lên một tiếng kinh ngạc, thu hút sự chú ý của mọi người trong nháy mắt.
Mọi người nhìn sang, kích thước chiếc hộp nhỏ này có lẽ thật sự chỉ chứa vừa một chiếc đồng hồ mà thôi!
Đồng hồ cũng được đấy, không chỉ mắc tiền, quan trọng là khó mà sở hữu được, dù sao thời bây giờ phiếu công nghiệp thực sự quá khó tích rồi.
Nếu quà chia tay mà hai vợ chồng Lâm Đông Thuận bọn họ chuẩn bị cho Đỗ Minh Nguyệt là đồng hồ, mọi người sẽ tin là cả nhà bọn họ thật sự đối đãi với Minh Nguyệt như con gái ruột, dẫu sao thứ này cũng thật sự khá có giá trị.
“Đúng vậy, đây là đồng hồ mà tôi và Chu Cầm đặc biệt chuẩn bị cho Minh Nguyệt.”
Lâm Đông Thuận cười cười, khóe mắt chú ý đến biểu cảm nể phục của những người khác, trái tim thấp thỏm treo lơ lửng cuối cùng cũng được hạ xuống.
Cũng tốt, giá của chiếc đồng hồ này cũng không thấp, hoàn toàn có thể cho thấy được thái độ của hai người họ.
Lâm Đông Thuận đưa chiếc hộp cho Đỗ Minh Nguyệt, ý bảo cô mở ra xem.
Đỗ Minh Nguyệt cũng nghiêm túc, biết rằng mọi người đều muốn xem xem chiếc đồng hồ này như thế nào, liền trực tiếp mở chiếc hộp ra.
Sau khi mở ra, thấy nhãn hiệu của chiếc đồng hồ, bản thân cô cũng có chút kinh ngạc.
Đây thế mà lại là đồng hồ Longines.
So với đồng hồ hãng Thượng Hải, hãng Bắc Kinh hay các hãng nội địa khác mà mọi người thường dùng thời nay, Longines là hàng nhập khẩu, giá thành sẽ cao hơn, đeo ra ngoài cũng sẽ càng nổi bật.
Đoán mò giá của nó, có lẽ tầm khoảng đâu đó ba trăm tệ.
Món quà này cũng khá vừa ý.
Nụ cười trên gương mặt Đỗ Minh Nguyệt rốt cuộc cũng là nụ cười thật lòng.
“Cha, cảm ơn cha mẹ, chiếc đồng hồ này con rất thích.”
Lâm Đông Thuận chỉ có thể kìm nén nỗi đau, cười nói với Đỗ Minh Nguyệt không có gì, chỉ có ánh mắt vẫn còn lưu luyến nhìn chiếc đồng hồ hồi lâu.
Bỏ đi bỏ đi, dù sao sau này con nhỏ đó vẫn sẽ quay lại, đến lúc đó tìm cho nó mối hôn sự ở đây, lấy những thứ tốt từ nhà con rể về là được.
Cuối cùng Lâm Đông Thuận cũng an ủi được chính mình.
Nhưng Đỗ Thi Thi ở một bên thấy Lâm Đông Thuận lại hào phóng tặng cho Minh Nguyệt chiếc đồng hồ mới tinh, đố kị tới mức nghiến muốn vỡ cả răng ra.
Đỗ Minh Nguyệt kia vốn dĩ không phải con gái ruột của bọn họ, mắc mớ gì phải tặng cô ta đồ quý giá thế này kia chứ!
Cô ta đến một chiếc đồng hồ còn chưa có!
Trong lòng Đỗ Thi Thi bắt đầu oán hận sự không công bằng của người nhà họ Lâm, lại còn vì chuyện khi nãy Lâm Tiểu Soái quát cô ta trước mặt mọi người, trong người càng thêm khó chịu.
Chỉ là nghĩ tới sau này bản thân còn phải nhờ vả nhà họ Lâm, chỉ có thể miễn cưỡng nhẫn nhịn.
Nhưng cô ta biết, sau chuyện ngày hôm nay, cô ta đối với hai vợ chồng nhà họ Lâm tuyệt đối không thể chân thành một trăm phần trăm được.
Sau khi Đỗ Minh Nguyệt vui vẻ cho chiếc đồng hồ vào trong túi, đôi mắt vẫn nán lại nhìn qua phòng khách một lượt, định xem xem có thể tiện mang thêm thứ gì đi nữa không.
Những thứ to lớn đắt tiền cô chắc không thể mang được rồi.