Căn gác nhỏ này ngoài Lâm Minh Nguyệt ra, thường ngày chẳng ai đi lên, dù trên này là đông cóng hay hè nóng. Lại còn nhỏ hẹp, khi vào cửa đều phải cúi đầu khom lưng. Không có cửa sổ, bọn họ phải rách việc lắm mới lên đây chuốc phiền.
Nhưng hôm nay Chu Cầm nhất định phải lên đánh Lâm Minh Nguyệt một trận ra trò mới được.
Không thèm gõ cửa, bà ta trực tiếp đẩy mạnh cửa ra, lập tức hướng vào phòng tiếp tục rủa sả: “Lâm Minh Nguyệt, mày mà không nói thật, ngày mai tao lập tức gửi mày qua nhà bố mẹ ruột! Mày còn không nhìn lại bây giờ trên người là danh phận gì à, không còn là họ Lâm nhà tao rồi, còn định ăn không ở không phải—” không?
Nhưng lời Chu Cầm còn chưa dứt, nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt vẫn đang nhắm nghiền mắt nằm trên giường, lửa giận đột ngột dâng cao hơn.
“Lâm Minh Nguyệt!!!”
Đỗ Minh Nguyệt lúc này mới làm bộ như bị tiếng ồn làm tỉnh giấc, “khó nhọc” hé mắt mở mi, sau đó hướng về phía Chu Cầm mới tông cửa vào, khàn giọng đáp: “...Mẹ, sao mẹ lại vào…”
“Con xin lỗi, hình như con bệnh rồi, hôm nay, khụ khụ, không dậy nổi để làm bữa sáng, khụ khụ…”
Đỗ Minh Nguyệt cứ nói một câu lại ho hai tiếng. Chu Cầm có nghe được mấy tin đồn ở cơ quan, gì mà ho thì ho ra bệnh lao, hoặc là những chuyện như trong nước bọt khi ho ra có mầm bệnh truyền nhiễm.
Bà ta lập tức sợ đến mức lùi về sau hai bước, sắc mặt càng trở nên khó coi.
“Chẳng phải hôm qua mày vẫn còn khỏe sao, sao hôm nay đã bệnh thế này rồi?”
Chắc không phải là giả bệnh đó chứ?
Nhưng đây cũng chỉ là một suy đoán thoáng qua trong đầu, đã bị bà ta bác bỏ ngay tắp lự.
Dù sao tính cách Lâm Minh Nguyệt thế nào, bà ấy lại chả rõ quá rồi sao, chính là cái kiểu ngây thơ thật thà, có khi còn chẳng biết hai chữ “giả bệnh” viết như thế nào ấy chứ.
Vậy nên cuối cùng Chu Cầm đành phải tin rằng Đỗ Minh Nguyệt thật sự bị bệnh, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không yên.
Bây giờ con nhỏ c.h.ế.t dẫm này bệnh rồi, vậy thì việc nhà ai lo, bà ta đã bao nhiêu năm không động vào mấy việc này rồi.
Cứ cho là bà ta không làm thì cũng không thể bảo hai người đàn ông trong nhà làm được, lão Lâm đi làm mệt nhọc không nói, con trai vẫn còn nhỏ thế này, nó có thể làm sao!
Rốt cuộc không còn cách nào khác, Chu Cầm chỉ đành vừa rủa thầm con nhỏ c.h.ế.t dẫm bệnh không đúng lúc, vừa xoay người định xuống lầu làm đại cái gì đó để ăn.
Nhưng bà vừa quay đi, sau lưng bỗng phát ra giọng khàn đặc của Đỗ Minh Nguyệt.
“Mẹ, mẹ khoan hãy đi… Khụ khụ, mẹ có thể đưa con chút tiền không, con muốn, khụ khụ, con muốn lát nữa đi mua thuốc.”
Cần tiền ư?
Chu Cầm vừa nghe, liền cười lạnh một tiếng, vừa định phun cho một câu “Mày cần tiền cần cái rắm ấy”, thì bị câu sau của Đỗ Minh Nguyệt chặn lại.
“Khụ khụ, anh Tranh Lượng có lẽ chiều nay sẽ đến dẫn con ra ngoài chơi, con, khụ khụ, con không muốn lây bệnh cho anh ấy…”
Tranh Lượng đây chính là con trai của nhà họ Vương, vị hôn phu của thân xác này.
Vừa nghe đến tên của Tranh Lượng, cơn giận trên mặt Chu Cầm bỗng chốc tan biến.
Nhưng hôm nay Chu Cầm nhất định phải lên đánh Lâm Minh Nguyệt một trận ra trò mới được.
Không thèm gõ cửa, bà ta trực tiếp đẩy mạnh cửa ra, lập tức hướng vào phòng tiếp tục rủa sả: “Lâm Minh Nguyệt, mày mà không nói thật, ngày mai tao lập tức gửi mày qua nhà bố mẹ ruột! Mày còn không nhìn lại bây giờ trên người là danh phận gì à, không còn là họ Lâm nhà tao rồi, còn định ăn không ở không phải—” không?
Nhưng lời Chu Cầm còn chưa dứt, nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt vẫn đang nhắm nghiền mắt nằm trên giường, lửa giận đột ngột dâng cao hơn.
“Lâm Minh Nguyệt!!!”
Đỗ Minh Nguyệt lúc này mới làm bộ như bị tiếng ồn làm tỉnh giấc, “khó nhọc” hé mắt mở mi, sau đó hướng về phía Chu Cầm mới tông cửa vào, khàn giọng đáp: “...Mẹ, sao mẹ lại vào…”
“Con xin lỗi, hình như con bệnh rồi, hôm nay, khụ khụ, không dậy nổi để làm bữa sáng, khụ khụ…”
Đỗ Minh Nguyệt cứ nói một câu lại ho hai tiếng. Chu Cầm có nghe được mấy tin đồn ở cơ quan, gì mà ho thì ho ra bệnh lao, hoặc là những chuyện như trong nước bọt khi ho ra có mầm bệnh truyền nhiễm.
Bà ta lập tức sợ đến mức lùi về sau hai bước, sắc mặt càng trở nên khó coi.
“Chẳng phải hôm qua mày vẫn còn khỏe sao, sao hôm nay đã bệnh thế này rồi?”
Chắc không phải là giả bệnh đó chứ?
Nhưng đây cũng chỉ là một suy đoán thoáng qua trong đầu, đã bị bà ta bác bỏ ngay tắp lự.
Dù sao tính cách Lâm Minh Nguyệt thế nào, bà ấy lại chả rõ quá rồi sao, chính là cái kiểu ngây thơ thật thà, có khi còn chẳng biết hai chữ “giả bệnh” viết như thế nào ấy chứ.
Vậy nên cuối cùng Chu Cầm đành phải tin rằng Đỗ Minh Nguyệt thật sự bị bệnh, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không yên.
Bây giờ con nhỏ c.h.ế.t dẫm này bệnh rồi, vậy thì việc nhà ai lo, bà ta đã bao nhiêu năm không động vào mấy việc này rồi.
Cứ cho là bà ta không làm thì cũng không thể bảo hai người đàn ông trong nhà làm được, lão Lâm đi làm mệt nhọc không nói, con trai vẫn còn nhỏ thế này, nó có thể làm sao!
Rốt cuộc không còn cách nào khác, Chu Cầm chỉ đành vừa rủa thầm con nhỏ c.h.ế.t dẫm bệnh không đúng lúc, vừa xoay người định xuống lầu làm đại cái gì đó để ăn.
Nhưng bà vừa quay đi, sau lưng bỗng phát ra giọng khàn đặc của Đỗ Minh Nguyệt.
“Mẹ, mẹ khoan hãy đi… Khụ khụ, mẹ có thể đưa con chút tiền không, con muốn, khụ khụ, con muốn lát nữa đi mua thuốc.”
Cần tiền ư?
Chu Cầm vừa nghe, liền cười lạnh một tiếng, vừa định phun cho một câu “Mày cần tiền cần cái rắm ấy”, thì bị câu sau của Đỗ Minh Nguyệt chặn lại.
“Khụ khụ, anh Tranh Lượng có lẽ chiều nay sẽ đến dẫn con ra ngoài chơi, con, khụ khụ, con không muốn lây bệnh cho anh ấy…”
Tranh Lượng đây chính là con trai của nhà họ Vương, vị hôn phu của thân xác này.
Vừa nghe đến tên của Tranh Lượng, cơn giận trên mặt Chu Cầm bỗng chốc tan biến.