Từ lần đầu tiên khi nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, ấn tượng của anh đối với cô chỉ gói gọn trong một chữ “bé”.
Vóc dáng nhỏ nhắn, cùng lắm cũng chỉ cao đến bả vai anh, tuổi cũng còn rất nhỏ, ước chừng nhỏ hơn anh khoảng tám tuổi, em gái anh năm nay cũng đã hai mươi tuổi rồi, còn không phải cô chỉ là một đứa trẻ còn nhỏ hơn cả em gái anh hay sao chứ.
Năm đó khi anh rời khỏi nhà, chiều cao của em gái anh so với Đỗ Minh Nguyệt bây giờ cũng không chênh lệch nhiều.
Cho nên lúc này khi nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, Hoắc Kiêu không nhịn được mà nhớ đến em gái Hoắc Lỵ Lỵ của mình, ánh mắt nhìn cô cũng trở nên dịu dàng hơn.
Đỗ Minh Nguyệt chú ý tới ánh mắt của anh, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn tới, lại bị Hoắc Kiêu dùng một ánh mắt trấn an, đồng thời vỗ một cái lên đầu cô.
“Không có gì đâu, ngoan ngoãn ăn đi.”
Đỗ Minh Nguyệt ồ một tiếng, tiếp tục cúi đầu ăn lấy ăn để.
Có điều cô suy nghĩ một hồi mới nhận ra.
Không đúng, sao cô lại có cảm giác lời nói và vẻ mặt của Hoắc Kiêu vừa nãy có chút giống với cha cô nhỉ...?
Một đoàn người đã tìm được chỗ ngồi trên tàu, vừa ăn vừa nói chuyện.
Đương nhiên suốt chặng đường đều là Đỗ Kiến Quốc và những người khác cùng Hoắc Kiêu trò chuyện, còn Đỗ Minh Nguyệt chỉ việc nhét đầy cái bụng của mình, tiện thể vểnh tai nghe nội dung câu chuyện.
Nhờ cuộc trò chuyện của họ, Đỗ Minh Nguyệt mới biết, hóa ra Hoắc Kiêu đã nhiều năm không về nhà, lần trở về này là vì em gái anh Hoắc Lỵ Lỵ sắp kết hôn, chuyện này dù sao cũng là chuyện lớn trong nhà, nên một thời gian trước nhà họ Hoắc đã gửi thư cho Hoắc Kiêu, vốn dĩ chỉ đánh tiếng nói là anh ấy là người làm anh, hôn sự của em gái cũng nên quan tâm một chút, không ngờ Hoắc Kiêu lại thật sự trở về.
“Nếu Lỵ Lỵ biết cậu về, chắc chắn sẽ vui lắm!”
Nhà mấy người Đỗ Kiến Quốc gần nhà họ, đương nhiên là biết chuyện này, có điều do ngày cưới vẫn chưa định, nên chuyện kết hôn tạm thời chưa nói ra ngoài.
“Cái người họ Hứa đó chúng tôi cũng gặp qua mấy lần rồi, nho nhã lịch sự, cha mẹ cậu ta làm việc ở xưởng trên thị trấn, bản thân cậu ta cũng là công chức chính thức, điều kiện thật sự không tồi.”
Đỗ Kiến Quốc lo nhà họ Hoắc không rõ về nhà xui gia, liền kể chi tiết cho Hoắc Kiêu gia cảnh của Hứa Văn Tài, chồng chưa cưới của em gái anh ấy.
Hoắc Kiêu nghiêm túc lắng nghe cũng không nói gì, nhưng sắc mặt vẫn luôn lạnh nhạt.
Đỗ Kiến Quốc và Đỗ Vũ Kỳ sớm đã quen với tính cách này của anh, cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng không biết có phải Đỗ Minh Nguyệt quá nhạy cảm hay không, cô cứ cảm thấy khi nghe tên của Hứa Văn Tài, sắc mặt của Hoắc Kiêu chợt đanh lại.
Không lẽ anh quen biết Hứa Văn Tài, hay là, Hứa Văn Tài có khúc mắc gì với anh?
Nghĩ mãi không thông, Đỗ Minh Nguyệt chỉ có thể đợi đến khi về đến nhà họ Đỗ rồi điều tra.
Không lâu sau tàu đã tới nơi, một hàng bốn người từ đây xuất phát về đại đội Hoa Đào.
May mắn là, nhờ thẻ sĩ quan của Hoắc Kiêu, bốn người còn mua một được vé giường nằm, vé giường nằm này đương nhiên sẽ dành cho người con gái duy nhất Đỗ Minh Nguyệt rồi.
Đỗ Minh Nguyệt lại có chút ngại, dù sao đây cũng là vé nhờ vào thẻ sĩ quan của Hoắc Kiêu người ta mới mua được.
“Anh Hoắc, hay là anh dùng giường nằm đi, tôi và cha tôi cùng với anh hai nữa sẽ ngồi cùng nhau.”
Hoắc Kiêu lạnh lùng nói.
“Khu giường nằm sẽ ổn hơn, phù hợp với con gái, đàn ông con trai chúng tôi chỗ nào cũng ngủ được.”
Đỗ Minh Nguyệt nghe vậy cũng không từ chối nữa, chỉ nhìn về Hoắc Kiêu cười cảm kích.
“Cảm ơn anh Hoắc!”
Cùng lúc đó ấn tượng về Hoắc Kiêu cũng dần tốt hơn, cô thấy Hoắc Kiêu thực sự là người rất tốt!
Sau khi nhóm người Đỗ Kiến Quốc lên tàu liền đưa Minh Nguyệt đến khoang giường nằm trước, sau khi xác nhận xung quanh cô đều là phụ nữ, lại không có người khó ở, họ mới yên tâm tới khoang ghế ngồi.
Đi tàu hỏa phải ngồi hai ngày mới đến huyện gần nhà họ Đỗ, sau đó từ phố huyện đổi chuyến đến thị trấn, từ đó phải đi bộ khoảng một giờ đồng hồ, hoặc nếu may mắn có thể gặp máy kéo của đại đội tiện đường đưa họ về.
Những điều này trước khi lên tàu Đỗ Kiến Quốc đã nói rõ với Đỗ Minh Nguyệt trước rồi, là vì ông lo cô không chịu được chuyến đi dài này, nên chuẩn bị tâm lý trước cho cô.
Vóc dáng nhỏ nhắn, cùng lắm cũng chỉ cao đến bả vai anh, tuổi cũng còn rất nhỏ, ước chừng nhỏ hơn anh khoảng tám tuổi, em gái anh năm nay cũng đã hai mươi tuổi rồi, còn không phải cô chỉ là một đứa trẻ còn nhỏ hơn cả em gái anh hay sao chứ.
Năm đó khi anh rời khỏi nhà, chiều cao của em gái anh so với Đỗ Minh Nguyệt bây giờ cũng không chênh lệch nhiều.
Cho nên lúc này khi nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, Hoắc Kiêu không nhịn được mà nhớ đến em gái Hoắc Lỵ Lỵ của mình, ánh mắt nhìn cô cũng trở nên dịu dàng hơn.
Đỗ Minh Nguyệt chú ý tới ánh mắt của anh, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn tới, lại bị Hoắc Kiêu dùng một ánh mắt trấn an, đồng thời vỗ một cái lên đầu cô.
“Không có gì đâu, ngoan ngoãn ăn đi.”
Đỗ Minh Nguyệt ồ một tiếng, tiếp tục cúi đầu ăn lấy ăn để.
Có điều cô suy nghĩ một hồi mới nhận ra.
Không đúng, sao cô lại có cảm giác lời nói và vẻ mặt của Hoắc Kiêu vừa nãy có chút giống với cha cô nhỉ...?
Một đoàn người đã tìm được chỗ ngồi trên tàu, vừa ăn vừa nói chuyện.
Đương nhiên suốt chặng đường đều là Đỗ Kiến Quốc và những người khác cùng Hoắc Kiêu trò chuyện, còn Đỗ Minh Nguyệt chỉ việc nhét đầy cái bụng của mình, tiện thể vểnh tai nghe nội dung câu chuyện.
Nhờ cuộc trò chuyện của họ, Đỗ Minh Nguyệt mới biết, hóa ra Hoắc Kiêu đã nhiều năm không về nhà, lần trở về này là vì em gái anh Hoắc Lỵ Lỵ sắp kết hôn, chuyện này dù sao cũng là chuyện lớn trong nhà, nên một thời gian trước nhà họ Hoắc đã gửi thư cho Hoắc Kiêu, vốn dĩ chỉ đánh tiếng nói là anh ấy là người làm anh, hôn sự của em gái cũng nên quan tâm một chút, không ngờ Hoắc Kiêu lại thật sự trở về.
“Nếu Lỵ Lỵ biết cậu về, chắc chắn sẽ vui lắm!”
Nhà mấy người Đỗ Kiến Quốc gần nhà họ, đương nhiên là biết chuyện này, có điều do ngày cưới vẫn chưa định, nên chuyện kết hôn tạm thời chưa nói ra ngoài.
“Cái người họ Hứa đó chúng tôi cũng gặp qua mấy lần rồi, nho nhã lịch sự, cha mẹ cậu ta làm việc ở xưởng trên thị trấn, bản thân cậu ta cũng là công chức chính thức, điều kiện thật sự không tồi.”
Đỗ Kiến Quốc lo nhà họ Hoắc không rõ về nhà xui gia, liền kể chi tiết cho Hoắc Kiêu gia cảnh của Hứa Văn Tài, chồng chưa cưới của em gái anh ấy.
Hoắc Kiêu nghiêm túc lắng nghe cũng không nói gì, nhưng sắc mặt vẫn luôn lạnh nhạt.
Đỗ Kiến Quốc và Đỗ Vũ Kỳ sớm đã quen với tính cách này của anh, cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng không biết có phải Đỗ Minh Nguyệt quá nhạy cảm hay không, cô cứ cảm thấy khi nghe tên của Hứa Văn Tài, sắc mặt của Hoắc Kiêu chợt đanh lại.
Không lẽ anh quen biết Hứa Văn Tài, hay là, Hứa Văn Tài có khúc mắc gì với anh?
Nghĩ mãi không thông, Đỗ Minh Nguyệt chỉ có thể đợi đến khi về đến nhà họ Đỗ rồi điều tra.
Không lâu sau tàu đã tới nơi, một hàng bốn người từ đây xuất phát về đại đội Hoa Đào.
May mắn là, nhờ thẻ sĩ quan của Hoắc Kiêu, bốn người còn mua một được vé giường nằm, vé giường nằm này đương nhiên sẽ dành cho người con gái duy nhất Đỗ Minh Nguyệt rồi.
Đỗ Minh Nguyệt lại có chút ngại, dù sao đây cũng là vé nhờ vào thẻ sĩ quan của Hoắc Kiêu người ta mới mua được.
“Anh Hoắc, hay là anh dùng giường nằm đi, tôi và cha tôi cùng với anh hai nữa sẽ ngồi cùng nhau.”
Hoắc Kiêu lạnh lùng nói.
“Khu giường nằm sẽ ổn hơn, phù hợp với con gái, đàn ông con trai chúng tôi chỗ nào cũng ngủ được.”
Đỗ Minh Nguyệt nghe vậy cũng không từ chối nữa, chỉ nhìn về Hoắc Kiêu cười cảm kích.
“Cảm ơn anh Hoắc!”
Cùng lúc đó ấn tượng về Hoắc Kiêu cũng dần tốt hơn, cô thấy Hoắc Kiêu thực sự là người rất tốt!
Sau khi nhóm người Đỗ Kiến Quốc lên tàu liền đưa Minh Nguyệt đến khoang giường nằm trước, sau khi xác nhận xung quanh cô đều là phụ nữ, lại không có người khó ở, họ mới yên tâm tới khoang ghế ngồi.
Đi tàu hỏa phải ngồi hai ngày mới đến huyện gần nhà họ Đỗ, sau đó từ phố huyện đổi chuyến đến thị trấn, từ đó phải đi bộ khoảng một giờ đồng hồ, hoặc nếu may mắn có thể gặp máy kéo của đại đội tiện đường đưa họ về.
Những điều này trước khi lên tàu Đỗ Kiến Quốc đã nói rõ với Đỗ Minh Nguyệt trước rồi, là vì ông lo cô không chịu được chuyến đi dài này, nên chuẩn bị tâm lý trước cho cô.