Đỗ Minh Nguyệt lại không ngại việc đó, dù sao thì lúc quyết định sẽ đi cùng người nhà họ Đỗ cô cũng đã có chuẩn bị rồi.
Nên sau khi lên tàu, cô lấy hai quyển sách lúc mua bản đồ tiện mua thêm ra để đọc.
Hiện tại việc kiểm soát sách cũng rất chặt chẽ, sách tiểu thuyết các loại cô không mong tìm được loại vừa ý, nên thứ cô lấy là mấy quyển sách về nuôi trồng thực vật nông nghiệp, đều là để g.i.ế.c thời gian, hơn nữa nói không chừng sau khi về tới quê còn có thể có tác dụng gì đó.
Hai ngày trên tàu đều đọc sách để g.i.ế.c thời gian như vậy.
Mà trong thời gian hai ngày này, bên nhà họ Lâm, Lâm Thi Thi hoàn toàn trái ngược với trạng thái thoải mái yên bình của Đỗ Minh Nguyệt.
Kể từ ngày Đỗ Minh Nguyệt rời đi cùng nhóm người Đỗ Kiến Quốc, Chu Cầm ở nhà bực bội mãi, bà ta tiếc cái đồng hồ mới đó của bà ta!
Nhưng trong nhà bà ta lại không dám tùy tiện tức giận với Lâm Đông Thuận, cũng không nỡ cáu tiết với đứa con trai bé bỏng, nên nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn chỉ có thể trút cơn thịnh nộ lên người cuối cùng trong nhà họ Lâm, Lâm Thi Thi.
Tuy mới hai ngày trước Lâm Đông Thuận vừa dặn dò bà ta phải đối tốt với Lâm Thi Thi một chút, nhưng vì tâm trạng bà ta cực kì không tốt, lại thêm buổi tối con trai còn đến cáo trạng với bà nói hồi sáng Lâm Thi Thi giáo huấn cậu ta trước mặt nhiều người như thế, Chu Cầm sao có thể nhịn nổi nữa?
Thế là tối hôm nhóm người Đỗ Minh Nguyệt vừa rời đi, Chu Cầm đã mắng chửi Lâm Thi Thi một trận dã man.
Nói cô ta không hiểu chuyện, đã không giúp em trai thì thôi còn đứng về phe người ngoài giáo huấn cậu ta, còn chất vấn cô ta có phải vẫn nhớ người nhà họ Đỗ không, nếu không thì tại sao vẫn còn gọi Đỗ Kiến Quốc là cha.
Dù sao chỉ cần Chu Cầm có thể tìm được lý do thì đều bị bà ta mang ra chửi bới, thành công dùng mấy cái cớ này để trút giận lên Lâm Thi Thi, giống như những gì bà ta từng làm với Đỗ Minh Nguyệt.
Lâm Thi Thi hoàn toàn không ngờ bản thân sẽ bị Chu Cầm mắng, hơn nữa còn mắng rất hung dữ, cô ta bị mắng đến ngu người luôn rồi.
Lâm Đông Thuận đứng ra ngăn cản vài câu, nhưng vì tâm trạng cũng không tốt, nên cuối cùng cũng chẳng thèm ngăn nữa.
Thậm chí sau này ông ta nghĩ lại, về sau thực trạng của Chu Cầm và nhà bọn họ cuối cùng cũng sẽ bị lộ mà thôi nên bọn họ cũng không định giả vờ trước mặt Lâm Thi Thi nữa.
Bây giờ có lộ rồi cùng không phải chuyện gì xấu.
Dù sao người nhà họ Đỗ cũng đi rồi, còn Lâm Thi Thi cả tên và hộ khẩu cũng đều chuyển đổi rồi, cô ta ngoài nhà Lâm bọn họ thì còn chỗ nào để đi nữa đâu?
Cứ cho là cô ta không chịu được việc bị Chu Cầm mắng, không chịu được việc bị Tiểu Soái không tôn trọng cô, nhưng còn có thể làm được gì.
May là bản thân vẫn có thể đứng ra làm người tốt, làm dịu tâm trạng của cô ta, như vậy cũng giống như vừa đ.ấ.m vừa xoa, Lâm Thi Thi rồi sẽ giống với Minh Nguyệt trước kia, ngoan ngoãn nghe lời bọn họ mà thôi.
Mà ngoài việc Chu Cầm lộ bản tính ưa chửi rủa ra, điều làm cô ta ngạc nhiên nhất là phòng của cô ta.
Trước kia lúc Đỗ Minh Nguyệt chưa rời khỏi đây, Lâm Thi Thi sống trong căn phòng ngay cạnh phòng Lâm Tiểu Soái, căn phòng rộng rãi sáng sủa, cửa sổ còn hướng ra nơi đầy hoa lá cây cỏ, vô cùng thư giãn.
Chỉ là vào ngày mà Đỗ Minh Nguyệt rời đi, Chu Cầm đã bảo cô ta xách hành lí của mình đến ở phòng của Đỗ Minh Nguyệt rồi.
Lâm Thi Thi không nghĩ gì nhiều, chỉ thấy đây là chuyện dĩ nhiên.
Dù sao Đỗ Minh Nguyệt cũng đi rồi, phòng của cô đương nhiên sẽ thuộc về mình.
Trước khi lên lầu, Lâm Thi Thi thậm chí còn tràn ngập mong đơi.
Kết quả lúc đứng trước căn gác mái nhỏ ở tầng ba, Lâm Thi Thi trợn tròn mắt.
“Đây là phòng con ạ?”
Chu Cầm mất kiên nhẫn nói: “Đây không phải phòng của con không lẽ là phòng của mẹ, tự vào xếp đồ cho hẳn hoi, ngày mai nhớ dậy sớm nấu cơm đấy!”
Nói xong bà ta quay người rời đi, Lâm Thi Thi lập tức hoàn hồn gọi bà ta lại.
“Cái phòng này thì ở kiểu gì chứ, nhỏ thế này, người đứng còn không thẳng, còn đến cả cửa sổ cũng không có!”
Đây có khác gì cái hòm chứa không!
Nên sau khi lên tàu, cô lấy hai quyển sách lúc mua bản đồ tiện mua thêm ra để đọc.
Hiện tại việc kiểm soát sách cũng rất chặt chẽ, sách tiểu thuyết các loại cô không mong tìm được loại vừa ý, nên thứ cô lấy là mấy quyển sách về nuôi trồng thực vật nông nghiệp, đều là để g.i.ế.c thời gian, hơn nữa nói không chừng sau khi về tới quê còn có thể có tác dụng gì đó.
Hai ngày trên tàu đều đọc sách để g.i.ế.c thời gian như vậy.
Mà trong thời gian hai ngày này, bên nhà họ Lâm, Lâm Thi Thi hoàn toàn trái ngược với trạng thái thoải mái yên bình của Đỗ Minh Nguyệt.
Kể từ ngày Đỗ Minh Nguyệt rời đi cùng nhóm người Đỗ Kiến Quốc, Chu Cầm ở nhà bực bội mãi, bà ta tiếc cái đồng hồ mới đó của bà ta!
Nhưng trong nhà bà ta lại không dám tùy tiện tức giận với Lâm Đông Thuận, cũng không nỡ cáu tiết với đứa con trai bé bỏng, nên nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn chỉ có thể trút cơn thịnh nộ lên người cuối cùng trong nhà họ Lâm, Lâm Thi Thi.
Tuy mới hai ngày trước Lâm Đông Thuận vừa dặn dò bà ta phải đối tốt với Lâm Thi Thi một chút, nhưng vì tâm trạng bà ta cực kì không tốt, lại thêm buổi tối con trai còn đến cáo trạng với bà nói hồi sáng Lâm Thi Thi giáo huấn cậu ta trước mặt nhiều người như thế, Chu Cầm sao có thể nhịn nổi nữa?
Thế là tối hôm nhóm người Đỗ Minh Nguyệt vừa rời đi, Chu Cầm đã mắng chửi Lâm Thi Thi một trận dã man.
Nói cô ta không hiểu chuyện, đã không giúp em trai thì thôi còn đứng về phe người ngoài giáo huấn cậu ta, còn chất vấn cô ta có phải vẫn nhớ người nhà họ Đỗ không, nếu không thì tại sao vẫn còn gọi Đỗ Kiến Quốc là cha.
Dù sao chỉ cần Chu Cầm có thể tìm được lý do thì đều bị bà ta mang ra chửi bới, thành công dùng mấy cái cớ này để trút giận lên Lâm Thi Thi, giống như những gì bà ta từng làm với Đỗ Minh Nguyệt.
Lâm Thi Thi hoàn toàn không ngờ bản thân sẽ bị Chu Cầm mắng, hơn nữa còn mắng rất hung dữ, cô ta bị mắng đến ngu người luôn rồi.
Lâm Đông Thuận đứng ra ngăn cản vài câu, nhưng vì tâm trạng cũng không tốt, nên cuối cùng cũng chẳng thèm ngăn nữa.
Thậm chí sau này ông ta nghĩ lại, về sau thực trạng của Chu Cầm và nhà bọn họ cuối cùng cũng sẽ bị lộ mà thôi nên bọn họ cũng không định giả vờ trước mặt Lâm Thi Thi nữa.
Bây giờ có lộ rồi cùng không phải chuyện gì xấu.
Dù sao người nhà họ Đỗ cũng đi rồi, còn Lâm Thi Thi cả tên và hộ khẩu cũng đều chuyển đổi rồi, cô ta ngoài nhà Lâm bọn họ thì còn chỗ nào để đi nữa đâu?
Cứ cho là cô ta không chịu được việc bị Chu Cầm mắng, không chịu được việc bị Tiểu Soái không tôn trọng cô, nhưng còn có thể làm được gì.
May là bản thân vẫn có thể đứng ra làm người tốt, làm dịu tâm trạng của cô ta, như vậy cũng giống như vừa đ.ấ.m vừa xoa, Lâm Thi Thi rồi sẽ giống với Minh Nguyệt trước kia, ngoan ngoãn nghe lời bọn họ mà thôi.
Mà ngoài việc Chu Cầm lộ bản tính ưa chửi rủa ra, điều làm cô ta ngạc nhiên nhất là phòng của cô ta.
Trước kia lúc Đỗ Minh Nguyệt chưa rời khỏi đây, Lâm Thi Thi sống trong căn phòng ngay cạnh phòng Lâm Tiểu Soái, căn phòng rộng rãi sáng sủa, cửa sổ còn hướng ra nơi đầy hoa lá cây cỏ, vô cùng thư giãn.
Chỉ là vào ngày mà Đỗ Minh Nguyệt rời đi, Chu Cầm đã bảo cô ta xách hành lí của mình đến ở phòng của Đỗ Minh Nguyệt rồi.
Lâm Thi Thi không nghĩ gì nhiều, chỉ thấy đây là chuyện dĩ nhiên.
Dù sao Đỗ Minh Nguyệt cũng đi rồi, phòng của cô đương nhiên sẽ thuộc về mình.
Trước khi lên lầu, Lâm Thi Thi thậm chí còn tràn ngập mong đơi.
Kết quả lúc đứng trước căn gác mái nhỏ ở tầng ba, Lâm Thi Thi trợn tròn mắt.
“Đây là phòng con ạ?”
Chu Cầm mất kiên nhẫn nói: “Đây không phải phòng của con không lẽ là phòng của mẹ, tự vào xếp đồ cho hẳn hoi, ngày mai nhớ dậy sớm nấu cơm đấy!”
Nói xong bà ta quay người rời đi, Lâm Thi Thi lập tức hoàn hồn gọi bà ta lại.
“Cái phòng này thì ở kiểu gì chứ, nhỏ thế này, người đứng còn không thẳng, còn đến cả cửa sổ cũng không có!”
Đây có khác gì cái hòm chứa không!