Điều này cũng không khác gì mấy so với những gì Vương Tranh Lượng nghe được từ Lâm Thi Thi kia, trong lòng anh ta không nhịn được mà càng tin vào cái cớ của nhà họ Lâm.
Không thể không nói, hai người này không hổ là hai cha con, cách đổ lỗi cũng y hệt nhau.
Cung Tú lại một nửa không đồng tình với bọn họ, chỉ cười lạnh hỏi bây giờ nên bồi thường thế nào.
Lâm Đông Thuận nhất thời không nghĩ ra được cách giải quyết phù hợp, đúng lúc ông ta đang vắt óc suy nghĩ cách bù đắp, Lâm Thi Thi bên cạnh bất ngờ nói.
“Đồng chí, anh, anh là Tranh Lượng đúng không?”
Cô ta bất ngờ che miệng nhìn về phía Vương Tranh Lượng.
Vương Tranh Lượng chạm mắt với cô ta, ánh mắt có chút trốn tránh, nhưng cuối cùng vẫn gượng gật đầu.
“Là anh, lúc buổi sáng...”
Không đợi anh ta nói hết, Lâm Thi Thi hơi đỏ mặt nói nhỏ: “Hóa ra anh là anh Tranh Lượng, lúc ban sáng em còn muốn hỏi tên của anh, không ngờ anh lại đi nhanh quá...”
Nói xong còn quay ra nhìn anh ta một cái.
Vương Tranh Lượng vốn dĩ còn đang ngượng ngùng bản thân phải giải thích làm sao với Lâm Thi Thi, kết quả vừa thấy cô ta thế này, anh ta vứt hết tâm trạng cảm xúc sang một bên, thản nhiên chỉnh trang lại mình.
Anh ta nhận ra Lâm Thi Thi đã yêu mình từ cái nhìn đầu tiên, trong lòng vừa thầm khen cô ta có mắt nhìn vừa không kiềm được mà có chút phổng mũi.
Nhìn mà xem, Lâm Minh Nguyệt con đàn bà không có mắt nhìn kia dám từ hôn với mình, kết quả bên này Lâm Thi Thi lại yêu anh ta từ cái nhìn đầu tiên.
Quả nhiên trên thế giới này phụ nữ có mắt nhìn vẫn còn nhiều.
Vương Tranh Lượng lập tức chỉnh giọng nói với Lâm Thi Thi: “Hôm qua chuyện xảy ra đột ngột quá, anh không kịp giải thích, em chắc là có thể hiểu cho anh chứ.”
Lâm Thi Thi dịu dàng ngoan ngoãn gật đầu tỏ ý bản thân hoàn toàn có thể thông cảm.
Cô ta nghe lời thế này, Vương Tranh Lượng càng vô thức hài lòng với cô ta.
Anh ta của bây giờ với Minh Nguyệt xúi quẩy kia, điều cần thiết nhất là sự ái mộ và nghe lời mình đến từ nữ nhân khác, đó mới có thể cho anh ta cảm nhận được bản thân có mị lực, là người có nhiều lựa chọn.
“Đồng chí Lâm Thi Thi...”
“Anh Tranh Lượng, anh gọi em là Thi Thi được rồi.”
Lâm Thi Thi khép nép cười, ánh mắt và giọng điệu đều như nói với Vương Tranh Lượng cô ta có ý với anh ta.
Sự tự tin của đàn ông trong Vương Tranh Lượng lại lần nữa tăng lên đột ngột.
“Được, vậy về sau anh sẽ gọi em là Thi Thi!”
Thấy hai đứa trẻ đã tiếp xúc với nhau, Lâm Đông Thuận bên kia ánh mắt chợt lóe lên, đầu óc hỗn loạn bỗng hiện lên một ý nghĩ.
Ông ta nhìn hai vợ chồng Cung Tú và xưởng trưởng Vương, cười nói: “Xưởng trưởng, đồng chí Cung, hai người xem giống như những gì đã nói lần trước, để Thi Thi và Tranh Lượng tiếp tục kết hôn thế nào? Thi Thi là con gái ruột của chúng tôi, thân phận chính thức hơn là đứa con gái giả mạo Minh Nguyệt kia, hơn nữa, tôi thấy hai đứa rất có tiếng nói chung...”
Nói xong, Lâm Đông Thuận dùng ánh mắt ra hiệu nhìn về phía Vương Tranh Lượng và Lâm Thi Thi bên kia.
Cung Tú và trưởng xưởng Vương theo đó mà nhìn sang, lại thấy Vương Tranh Lượng và Lâm Thi Thi đang trò chuyện với nhau rất sôi nổi, hai người bọn họ không khỏi có hơi sửng sốt.
Hai đứa này đã nói chuyện với nhau từ khi nào vậy?
Hơn nữa nhìn con trai nhà mình lúc này hình như có ấn tượng rất tốt với Lâm Thi Thi thì phải?
Cung Tú và trưởng xưởng Vương nhìn nhau một cái, cũng có hơi bất ngờ.
Lâm Đông Thuận thấy vậy thì tiếp tục lên tiếng: “Tôi biết chuyện này nói thế nào thì cũng đều là nhà chúng tôi sai vì đã không dạy dỗ Minh Nguyệt đàng hoàng, nhưng thật ra hiện tại con gái ruột Thi Thi của chúng tôi lại càng có thân phận phù hợp hơn Minh Nguyệt, hơn nữa hai đứa nhỏ vừa mới gặp mặt mà như đã quen biết nhau từ lâu vậy, tôi nghĩ đây có thể là ý trời, có khi hai đứa này lại hợp hơn đấy chứ.”
Không thể không nói, hai người này không hổ là hai cha con, cách đổ lỗi cũng y hệt nhau.
Cung Tú lại một nửa không đồng tình với bọn họ, chỉ cười lạnh hỏi bây giờ nên bồi thường thế nào.
Lâm Đông Thuận nhất thời không nghĩ ra được cách giải quyết phù hợp, đúng lúc ông ta đang vắt óc suy nghĩ cách bù đắp, Lâm Thi Thi bên cạnh bất ngờ nói.
“Đồng chí, anh, anh là Tranh Lượng đúng không?”
Cô ta bất ngờ che miệng nhìn về phía Vương Tranh Lượng.
Vương Tranh Lượng chạm mắt với cô ta, ánh mắt có chút trốn tránh, nhưng cuối cùng vẫn gượng gật đầu.
“Là anh, lúc buổi sáng...”
Không đợi anh ta nói hết, Lâm Thi Thi hơi đỏ mặt nói nhỏ: “Hóa ra anh là anh Tranh Lượng, lúc ban sáng em còn muốn hỏi tên của anh, không ngờ anh lại đi nhanh quá...”
Nói xong còn quay ra nhìn anh ta một cái.
Vương Tranh Lượng vốn dĩ còn đang ngượng ngùng bản thân phải giải thích làm sao với Lâm Thi Thi, kết quả vừa thấy cô ta thế này, anh ta vứt hết tâm trạng cảm xúc sang một bên, thản nhiên chỉnh trang lại mình.
Anh ta nhận ra Lâm Thi Thi đã yêu mình từ cái nhìn đầu tiên, trong lòng vừa thầm khen cô ta có mắt nhìn vừa không kiềm được mà có chút phổng mũi.
Nhìn mà xem, Lâm Minh Nguyệt con đàn bà không có mắt nhìn kia dám từ hôn với mình, kết quả bên này Lâm Thi Thi lại yêu anh ta từ cái nhìn đầu tiên.
Quả nhiên trên thế giới này phụ nữ có mắt nhìn vẫn còn nhiều.
Vương Tranh Lượng lập tức chỉnh giọng nói với Lâm Thi Thi: “Hôm qua chuyện xảy ra đột ngột quá, anh không kịp giải thích, em chắc là có thể hiểu cho anh chứ.”
Lâm Thi Thi dịu dàng ngoan ngoãn gật đầu tỏ ý bản thân hoàn toàn có thể thông cảm.
Cô ta nghe lời thế này, Vương Tranh Lượng càng vô thức hài lòng với cô ta.
Anh ta của bây giờ với Minh Nguyệt xúi quẩy kia, điều cần thiết nhất là sự ái mộ và nghe lời mình đến từ nữ nhân khác, đó mới có thể cho anh ta cảm nhận được bản thân có mị lực, là người có nhiều lựa chọn.
“Đồng chí Lâm Thi Thi...”
“Anh Tranh Lượng, anh gọi em là Thi Thi được rồi.”
Lâm Thi Thi khép nép cười, ánh mắt và giọng điệu đều như nói với Vương Tranh Lượng cô ta có ý với anh ta.
Sự tự tin của đàn ông trong Vương Tranh Lượng lại lần nữa tăng lên đột ngột.
“Được, vậy về sau anh sẽ gọi em là Thi Thi!”
Thấy hai đứa trẻ đã tiếp xúc với nhau, Lâm Đông Thuận bên kia ánh mắt chợt lóe lên, đầu óc hỗn loạn bỗng hiện lên một ý nghĩ.
Ông ta nhìn hai vợ chồng Cung Tú và xưởng trưởng Vương, cười nói: “Xưởng trưởng, đồng chí Cung, hai người xem giống như những gì đã nói lần trước, để Thi Thi và Tranh Lượng tiếp tục kết hôn thế nào? Thi Thi là con gái ruột của chúng tôi, thân phận chính thức hơn là đứa con gái giả mạo Minh Nguyệt kia, hơn nữa, tôi thấy hai đứa rất có tiếng nói chung...”
Nói xong, Lâm Đông Thuận dùng ánh mắt ra hiệu nhìn về phía Vương Tranh Lượng và Lâm Thi Thi bên kia.
Cung Tú và trưởng xưởng Vương theo đó mà nhìn sang, lại thấy Vương Tranh Lượng và Lâm Thi Thi đang trò chuyện với nhau rất sôi nổi, hai người bọn họ không khỏi có hơi sửng sốt.
Hai đứa này đã nói chuyện với nhau từ khi nào vậy?
Hơn nữa nhìn con trai nhà mình lúc này hình như có ấn tượng rất tốt với Lâm Thi Thi thì phải?
Cung Tú và trưởng xưởng Vương nhìn nhau một cái, cũng có hơi bất ngờ.
Lâm Đông Thuận thấy vậy thì tiếp tục lên tiếng: “Tôi biết chuyện này nói thế nào thì cũng đều là nhà chúng tôi sai vì đã không dạy dỗ Minh Nguyệt đàng hoàng, nhưng thật ra hiện tại con gái ruột Thi Thi của chúng tôi lại càng có thân phận phù hợp hơn Minh Nguyệt, hơn nữa hai đứa nhỏ vừa mới gặp mặt mà như đã quen biết nhau từ lâu vậy, tôi nghĩ đây có thể là ý trời, có khi hai đứa này lại hợp hơn đấy chứ.”