Nhưng mà bọn họ cũng nhìn ra được nhà họ Vương nhất định sẽ không dễ dàng thuận theo, cho nên đành phải gật đầu đồng ý.
Còn lại hai tháng, trong hai tháng này chỉ cần bọn họ để cho Thi Thi và Vương Tranh Lượng kết hôn với nhau là được!
Sau khi hai nhà đã thương lượng tương đối ổn thỏa rồi, người nhà họ Vương nhanh chóng rời đi.
Ngay lúc đám người Vương Tranh Lượng vừa bước ra khỏi nhà, Lâm Thi Thi bỗng nhiên gọi hắn lại, hỏi rằng: “Anh Tranh Lượng, ngày mai em đến Hải Đại tìm anh chơi được không?”
Ánh mắt cô ta do dự bất an nhìn Vương Tranh Lượng, như thể lo sợ rằng hắn sẽ từ chối vậy.
Vốn dĩ Vương Tranh Lượng không định dễ dàng đồng ý, nhưng mà thấy Lâm Thi Thi thực sự quá đáng thương, cho nên không nhịn được mà gật đầu.
“Được, vậy ngày mai em đến đi.”
Cung Tú bên cạnh tức giận nhìn hắn một cái, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, sau đó nhanh chóng dẫn người nhà rời đi.
Ít ra còn có một điều khiến bà vui mừng, đó là Lâm Thi Thi này có mắt nhìn hơn con bé Minh Nguyệt kia nhiều, hơn nữa cũng có tình ý với con trai của bà.
Hừ, tốt nhất là nhà họ Lâm bọn họ nên biết điều một chút, nếu không nhà họ Vương tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ!
Cho đến khi bóng người nhà họ Vương hoàn toàn biến mất thì Lâm Đông Thuận và Chu Cầm mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mối nguy tạm thời đã được loại bỏ, nỗi lo của hai người cũng vơi bớt đi được phần nào.
Nhưng khi quay người nhìn về phía Lâm Thi Thi, nổi lo lại dâng lên, nhất là Chu Cầm, trong lòng lại càng thấy hối hận.
Nếu biết Lâm Thi Thi thật sự có thể thay đổi được thái độ của nhà họ Vương thì hai ngày này bà ta đã không quá đáng với cô ta đến vậy.
Lỡ như bây giờ cô ta vì muốn trả thù bà ta mà cố ý phản nghịch, không chịu đi lấy lòng nhà họ Lâm nữa thì làm sao đây?
Bọn họ phải làm sao đây?
Nghĩ đến đây, Chu Cầm vội vàng đè nén sự lo sợ lại rồi nặn ra một nụ cười tươi rói.
“Ôi trời Thi Thi à, con đã gặp Tranh Lượng từ trước rồi, sao lại không nói cho cha mẹ biết vậy, con bé này cũng thật là, chúng ta là người một nhà mà, sau này có chuyện gì hãy bàn bạc với nhau một chút nhé.”
“Có điều Tranh Lượng như thế nào thì con cũng thấy rồi đó, không chỉ có vẻ ngoài tuấn tú lịch sự mà còn có gia thế tốt nữa, bây giờ xem ra cũng có tình ý với con rồi, con chỉ cần kết hôn với Tranh Lượng thì sau này sẽ trở thành con dâu của trưởng xưởng, đến lúc đó sẽ có biết bao nhiêu người hâm mộ con!”
Chu Cầm cười nói một tràng ích lợi khi gả cho nhà họ Vương, thấy Lâm Thi Thi vẫn không nói gì, trong lòng bà ta lại càng thấy thấp thỏm.
May là Thi Thi cũng không có ý định trở mặt hoàn toàn với Chu Cầm, sau khi mím môi cười một tiếng thì nói: “Nhưng mà con thấy hình như bác Cung với bác Vương không thích con lắm, e là sau này con phải càng cố gắng nhiều hơn mới được.”
Chu Cầm thấy cô ta không đối nghịch với mình, trong lòng cực kì mừng rỡ, lập tức nói: “Ôi trời con cứ yên tâm, cha mẹ nhất định sẽ giúp con!”
Lâm Thi Thi thấy Chu Cầm thay đổi thái độ, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười.
Nhưng mà thấy bà ta cuối cùng cũng nói ra câu mình muốn nghe, Lâm Thi Thi cũng không muốn trở mặt với bà ta làm gì, chỉ nắm lấy cơ hội này mà nói ra yêu cầu của bản thân.
“Thật sao, mẹ nói vậy thì con yên tâm rồi, vì sau này con muốn bản thân phải trông thật hoàn hảo khi gặp anh Tranh Lượng, cho nên con muốn dời sang phòng ở lầu hai để ở, mẹ cho con thêm một ít tiền nhé, con cũng cần phải mua thêm váy và đồ trang điểm nữa.”
Vừa nói xong Lâm Thi Thi chìa tay về phía Chu Cầm.
Cô ta biết Chu Cầm không dám từ chối, dù sao bây giờ bọn họ vẫn phải dựa vào cô ta để nắm bắt nhà họ Vương.
Chu Cầm nghe vậy, trong lòng chỉ muốn tát cho Lâm Thi Thi một cái.
Cô ta muốn dời sang phòng lớn hơn ở lầu hai thì thôi đi, lại còn dám chìa tay ra đòi tiền bà ta để đi mua quần áo và đồ trang điểm nữa!
Chẳng phải bà ta vừa mới cho cô ta một cái váy mới cùng với đồ trang điểm rồi đó sao!
Con nhỏ này không thể quá đáng như vậy được!
Còn lại hai tháng, trong hai tháng này chỉ cần bọn họ để cho Thi Thi và Vương Tranh Lượng kết hôn với nhau là được!
Sau khi hai nhà đã thương lượng tương đối ổn thỏa rồi, người nhà họ Vương nhanh chóng rời đi.
Ngay lúc đám người Vương Tranh Lượng vừa bước ra khỏi nhà, Lâm Thi Thi bỗng nhiên gọi hắn lại, hỏi rằng: “Anh Tranh Lượng, ngày mai em đến Hải Đại tìm anh chơi được không?”
Ánh mắt cô ta do dự bất an nhìn Vương Tranh Lượng, như thể lo sợ rằng hắn sẽ từ chối vậy.
Vốn dĩ Vương Tranh Lượng không định dễ dàng đồng ý, nhưng mà thấy Lâm Thi Thi thực sự quá đáng thương, cho nên không nhịn được mà gật đầu.
“Được, vậy ngày mai em đến đi.”
Cung Tú bên cạnh tức giận nhìn hắn một cái, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, sau đó nhanh chóng dẫn người nhà rời đi.
Ít ra còn có một điều khiến bà vui mừng, đó là Lâm Thi Thi này có mắt nhìn hơn con bé Minh Nguyệt kia nhiều, hơn nữa cũng có tình ý với con trai của bà.
Hừ, tốt nhất là nhà họ Lâm bọn họ nên biết điều một chút, nếu không nhà họ Vương tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ!
Cho đến khi bóng người nhà họ Vương hoàn toàn biến mất thì Lâm Đông Thuận và Chu Cầm mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mối nguy tạm thời đã được loại bỏ, nỗi lo của hai người cũng vơi bớt đi được phần nào.
Nhưng khi quay người nhìn về phía Lâm Thi Thi, nổi lo lại dâng lên, nhất là Chu Cầm, trong lòng lại càng thấy hối hận.
Nếu biết Lâm Thi Thi thật sự có thể thay đổi được thái độ của nhà họ Vương thì hai ngày này bà ta đã không quá đáng với cô ta đến vậy.
Lỡ như bây giờ cô ta vì muốn trả thù bà ta mà cố ý phản nghịch, không chịu đi lấy lòng nhà họ Lâm nữa thì làm sao đây?
Bọn họ phải làm sao đây?
Nghĩ đến đây, Chu Cầm vội vàng đè nén sự lo sợ lại rồi nặn ra một nụ cười tươi rói.
“Ôi trời Thi Thi à, con đã gặp Tranh Lượng từ trước rồi, sao lại không nói cho cha mẹ biết vậy, con bé này cũng thật là, chúng ta là người một nhà mà, sau này có chuyện gì hãy bàn bạc với nhau một chút nhé.”
“Có điều Tranh Lượng như thế nào thì con cũng thấy rồi đó, không chỉ có vẻ ngoài tuấn tú lịch sự mà còn có gia thế tốt nữa, bây giờ xem ra cũng có tình ý với con rồi, con chỉ cần kết hôn với Tranh Lượng thì sau này sẽ trở thành con dâu của trưởng xưởng, đến lúc đó sẽ có biết bao nhiêu người hâm mộ con!”
Chu Cầm cười nói một tràng ích lợi khi gả cho nhà họ Vương, thấy Lâm Thi Thi vẫn không nói gì, trong lòng bà ta lại càng thấy thấp thỏm.
May là Thi Thi cũng không có ý định trở mặt hoàn toàn với Chu Cầm, sau khi mím môi cười một tiếng thì nói: “Nhưng mà con thấy hình như bác Cung với bác Vương không thích con lắm, e là sau này con phải càng cố gắng nhiều hơn mới được.”
Chu Cầm thấy cô ta không đối nghịch với mình, trong lòng cực kì mừng rỡ, lập tức nói: “Ôi trời con cứ yên tâm, cha mẹ nhất định sẽ giúp con!”
Lâm Thi Thi thấy Chu Cầm thay đổi thái độ, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười.
Nhưng mà thấy bà ta cuối cùng cũng nói ra câu mình muốn nghe, Lâm Thi Thi cũng không muốn trở mặt với bà ta làm gì, chỉ nắm lấy cơ hội này mà nói ra yêu cầu của bản thân.
“Thật sao, mẹ nói vậy thì con yên tâm rồi, vì sau này con muốn bản thân phải trông thật hoàn hảo khi gặp anh Tranh Lượng, cho nên con muốn dời sang phòng ở lầu hai để ở, mẹ cho con thêm một ít tiền nhé, con cũng cần phải mua thêm váy và đồ trang điểm nữa.”
Vừa nói xong Lâm Thi Thi chìa tay về phía Chu Cầm.
Cô ta biết Chu Cầm không dám từ chối, dù sao bây giờ bọn họ vẫn phải dựa vào cô ta để nắm bắt nhà họ Vương.
Chu Cầm nghe vậy, trong lòng chỉ muốn tát cho Lâm Thi Thi một cái.
Cô ta muốn dời sang phòng lớn hơn ở lầu hai thì thôi đi, lại còn dám chìa tay ra đòi tiền bà ta để đi mua quần áo và đồ trang điểm nữa!
Chẳng phải bà ta vừa mới cho cô ta một cái váy mới cùng với đồ trang điểm rồi đó sao!
Con nhỏ này không thể quá đáng như vậy được!