Còn người còn lại là một thanh niên cao ráo điển trai, làn da rám nắng khỏe khoắn, ngũ quan sắc nét, mắt hoa đào cùng sống mũi cao, ngoại trừ cách ăn mặc giản dị mộc mạc, Đỗ Minh Nguyệt suýt chút nữa còn tưởng anh ta là minh tinh.
Mẹ ơi, gen nhà họ Đỗ đúng là không còn gì để nói, hơn nữa dáng người đều rất cao.
Đỗ Minh Nguyệt phút chốc kinh ngạc trong lặng lẽ, ngay giây sau trước mắt như tối lại, lúc hoàn hồn lại mới nhận ra đã được người phụ nữ vừa rồi ôm vào lòng.
Khoảnh khắc Triệu Kim Hoa nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, bà mới biết tại sao có câu nói “Cùng chung dòng m.á.u xương thịt liền tim” rồi.
Bà có lẽ vào giây phút đầu tiên đã chắc chắn được cô thiếu nữ xinh đẹp trước mắt đây chính là con gái ruột của mình, vừa nghĩ đến do sơ suất của bản thân làm cho con gái và chính mình phải chia cách mười tám năm, đột nhiên sống mũi cay cay, nước mắt từ từ lăn xuống.
“Con gái của mẹ, con gái ngoan của mẹ, mẹ cuối cùng đã được thấy con rồi!”
Vốn dĩ Đỗ Minh Nguyệt không muốn khóc, nhưng không biết là do bị tiếng khóc nức nở của Triệu Kim Hoa làm cảm động, hay là thật sự có cái gọi là ảnh hưởng của huyết thống, cô cũng bất giác đỏ hoen nơi khóe mắt, choàng lấy vai Triệu Kim Hoa mà nhắm mắt lại.
“Mẹ, con về rồi...”
Cô của kiếp trước là một cô nhi, từ nhỏ tới lớn chưa từng được nếm qua cảm giác được tình thân bao bọc, kiếp này cô đã có người thân của mình, hơn nữa xem ra cha mẹ rất yêu thương cô, nên Đỗ Minh Nguyệt quyết định kiếp này cô sẽ coi người nhà họ Đỗ trước mặt là người thân thực sự của mình, từ đó cư xử phải phép.
Hai mẹ con đứng trước cổng ôm nhau mà khóc, Đỗ Kiến Quốc bên cạnh lặng lẽ lau nước mắt.
Cuối cùng ông vỗ lưng Triệu Kim Hoa, an ủi bà nói: “Được rồi, bây giờ Minh Nguyệt đã về rồi, sau này chúng ta chăm sóc con bé cẩn thận, bù đắp cho những gì đã qua là được.”
Lúc này Triệu Kim Hoa mới ngừng khóc, nắm c.h.ặ.t t.a.y của Đỗ Minh Nguyệt và liên tục gật đầu.
“Phải, phải, con tên là Minh Nguyệt phải không, cục cưng à, sau này con cứ yên tâm ở nhà, cha mẹ sẽ đối xử tốt với con, cả nhà này đều sẽ hết mực yêu thương con!”
Một tiếng cục cưng này cũng đủ giúp cho Minh Nguyệt nghe ra mười phần cưng chiều trong đấy.
Cô không khỏi cảm thấy ngại ngùng, đáp lại: “Mẹ, con cũng sẽ hiếu thảo với mọi người.”
“Ngoan, ngoan, đúng là con gái ngoan của mẹ!”
Nghe Đỗ Minh Nguyệt nói những lời này, trong lòng Triệu Kim Hoa cũng lập tức cảm thấy ngọt ngào.
Quả nhiên con gái chính là áo bông nhỏ thân thiết mà, cái miệng nhỏ nhắn này lại có thể nói ra những lời khiến người khác vui vẻ đến vậy.
“Tới đây, mẹ dẫn con vào phòng, hai ngày này mẹ đã dọn dẹp sạch sẽ phòng của con rồi, con đến xem có cái gì không hợp thì nói với mẹ, đến lúc đó mẹ sẽ bảo cha với mấy anh của con sửa sang lại một chút!”
Nói xong, Triệu Kim Hoa nhanh chóng dẫn con gái cưng đi đến phòng.
Để cho ba người ở cửa ngơ ngác nhìn nhau.
Đỗ Kiến Quốc và Đỗ Vũ Kỳ còn tương đối ổn, dù sao trên đường đi hai người họ cũng đã nói chuyện với Đỗ Minh Nguyệt khá nhiều rồi, duy chỉ có mỗi anh hai Đỗ Vũ Lâm đến bây giờ vẫn chưa được nói với Đỗ Minh Nguyệt câu nào kể từ lúc cô về đến nhà.
Đỗ Vũ Lâm: “?”
Không đúng, mẹ anh quên là vẫn còn một người sống đang đứng sờ sờ ở đây rồi sao?
Nhìn hai mẹ con thân thiết đang đi ở phía trước, Đỗ Vũ Lâm không nhịn được mà nhỏ giọng phỉ báng: “Bây giờ vừa mới về mà đã biết nịnh như vậy rồi, tương lai sợ là chúng ta sẽ chẳng còn chút địa vị nào trong căn nhà này nữa đâu, đã vậy thấy anh trai cũng không biết mở miệng chào một tiếng, thật là...”
Kết quả anh vừa mới dứt lời thì lập tức nhận lấy một ánh mắt cảnh cáo cùng với một cú đánh vang dội lên đầu.
“Úiii!”
Mẹ ơi, gen nhà họ Đỗ đúng là không còn gì để nói, hơn nữa dáng người đều rất cao.
Đỗ Minh Nguyệt phút chốc kinh ngạc trong lặng lẽ, ngay giây sau trước mắt như tối lại, lúc hoàn hồn lại mới nhận ra đã được người phụ nữ vừa rồi ôm vào lòng.
Khoảnh khắc Triệu Kim Hoa nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, bà mới biết tại sao có câu nói “Cùng chung dòng m.á.u xương thịt liền tim” rồi.
Bà có lẽ vào giây phút đầu tiên đã chắc chắn được cô thiếu nữ xinh đẹp trước mắt đây chính là con gái ruột của mình, vừa nghĩ đến do sơ suất của bản thân làm cho con gái và chính mình phải chia cách mười tám năm, đột nhiên sống mũi cay cay, nước mắt từ từ lăn xuống.
“Con gái của mẹ, con gái ngoan của mẹ, mẹ cuối cùng đã được thấy con rồi!”
Vốn dĩ Đỗ Minh Nguyệt không muốn khóc, nhưng không biết là do bị tiếng khóc nức nở của Triệu Kim Hoa làm cảm động, hay là thật sự có cái gọi là ảnh hưởng của huyết thống, cô cũng bất giác đỏ hoen nơi khóe mắt, choàng lấy vai Triệu Kim Hoa mà nhắm mắt lại.
“Mẹ, con về rồi...”
Cô của kiếp trước là một cô nhi, từ nhỏ tới lớn chưa từng được nếm qua cảm giác được tình thân bao bọc, kiếp này cô đã có người thân của mình, hơn nữa xem ra cha mẹ rất yêu thương cô, nên Đỗ Minh Nguyệt quyết định kiếp này cô sẽ coi người nhà họ Đỗ trước mặt là người thân thực sự của mình, từ đó cư xử phải phép.
Hai mẹ con đứng trước cổng ôm nhau mà khóc, Đỗ Kiến Quốc bên cạnh lặng lẽ lau nước mắt.
Cuối cùng ông vỗ lưng Triệu Kim Hoa, an ủi bà nói: “Được rồi, bây giờ Minh Nguyệt đã về rồi, sau này chúng ta chăm sóc con bé cẩn thận, bù đắp cho những gì đã qua là được.”
Lúc này Triệu Kim Hoa mới ngừng khóc, nắm c.h.ặ.t t.a.y của Đỗ Minh Nguyệt và liên tục gật đầu.
“Phải, phải, con tên là Minh Nguyệt phải không, cục cưng à, sau này con cứ yên tâm ở nhà, cha mẹ sẽ đối xử tốt với con, cả nhà này đều sẽ hết mực yêu thương con!”
Một tiếng cục cưng này cũng đủ giúp cho Minh Nguyệt nghe ra mười phần cưng chiều trong đấy.
Cô không khỏi cảm thấy ngại ngùng, đáp lại: “Mẹ, con cũng sẽ hiếu thảo với mọi người.”
“Ngoan, ngoan, đúng là con gái ngoan của mẹ!”
Nghe Đỗ Minh Nguyệt nói những lời này, trong lòng Triệu Kim Hoa cũng lập tức cảm thấy ngọt ngào.
Quả nhiên con gái chính là áo bông nhỏ thân thiết mà, cái miệng nhỏ nhắn này lại có thể nói ra những lời khiến người khác vui vẻ đến vậy.
“Tới đây, mẹ dẫn con vào phòng, hai ngày này mẹ đã dọn dẹp sạch sẽ phòng của con rồi, con đến xem có cái gì không hợp thì nói với mẹ, đến lúc đó mẹ sẽ bảo cha với mấy anh của con sửa sang lại một chút!”
Nói xong, Triệu Kim Hoa nhanh chóng dẫn con gái cưng đi đến phòng.
Để cho ba người ở cửa ngơ ngác nhìn nhau.
Đỗ Kiến Quốc và Đỗ Vũ Kỳ còn tương đối ổn, dù sao trên đường đi hai người họ cũng đã nói chuyện với Đỗ Minh Nguyệt khá nhiều rồi, duy chỉ có mỗi anh hai Đỗ Vũ Lâm đến bây giờ vẫn chưa được nói với Đỗ Minh Nguyệt câu nào kể từ lúc cô về đến nhà.
Đỗ Vũ Lâm: “?”
Không đúng, mẹ anh quên là vẫn còn một người sống đang đứng sờ sờ ở đây rồi sao?
Nhìn hai mẹ con thân thiết đang đi ở phía trước, Đỗ Vũ Lâm không nhịn được mà nhỏ giọng phỉ báng: “Bây giờ vừa mới về mà đã biết nịnh như vậy rồi, tương lai sợ là chúng ta sẽ chẳng còn chút địa vị nào trong căn nhà này nữa đâu, đã vậy thấy anh trai cũng không biết mở miệng chào một tiếng, thật là...”
Kết quả anh vừa mới dứt lời thì lập tức nhận lấy một ánh mắt cảnh cáo cùng với một cú đánh vang dội lên đầu.
“Úiii!”