Đỗ Vũ Lâm che đầu đau đớn kêu rên một tiếng, nhìn lại Đỗ Kiến Quốc đã thu tay trở về.
“Cha làm gì vậy!”
Đỗ Kiến Quốc trợn mắt nhìn anh một cái, hoàn toàn không cảm thấy áy náy vì mới đánh con mình một chút nào.
“Còn không biết xấu hổ mà nói lại nữa, ai bảo vừa nãy con nói xấu Minh Nguyệt làm gì, con bé là em gái con, thật là không có chút dáng vẻ của anh trai gì cả, Minh Nguyệt không thèm chào cũng đáng đời!”
Đỗ Vũ Lâm: “?”
Anh vừa định nhìn sang cầu anh cả giúp đỡ, kết quả lại nhìn thấy anh cả còn tán thành hùa theo cha Đỗ Kiến Quốc.
“Thằng hai này, em cũng nên hiểu chuyện một chút đi, sau này không được phép ức h.i.ế.p Minh Nguyệt đâu đấy.”
Đỗ Vũ Lâm: “!!!”
Không phải, rốt cuộc là anh đã làm cái gì chứ, chỉ nói có một câu như vậy thôi mà, sao lại thành không hiểu chuyện luôn rồi!
Được rồi, được rồi, không ngờ ngay cả anh cả cũng bị đứa em gái mới về này mua chuộc, anh ngược lại càng phải nhìn xem cô giỏi đến mức nào!
Trong khi anh hai Đỗ Vũ Lâm vẫn còn đang cảm thấy buồn bực thì Đỗ Minh Nguyệt đã được Triệu Kim Hoa dẫn đến xem phòng của mình.
Sau khi nhìn xong, cô thể hiện bản thân rất thích căn phòng.
Căn phòng không những rất rộng mà bên trong còn có mùng, bàn làm việc, giường gỗ khắc hoa, thậm chí còn có cả một chiếc tủ quần áo kèm theo chiếc gương cao đến nửa người vô cùng đắt giá, căn phòng này ở thời đại hiện tại cũng được coi là một căn phòng sang trọng lắm rồi.
Mặc dù phòng có hơi cũ một chút, nhưng ở bên trong phòng lại thoải mái vô cùng, đông ấm hạ mát.
“Mẹ, con rất thích căn phòng này, cảm ơn mẹ đã dọn dẹp giúp con!”
Thấy con gái thích như vậy, Triệu Kim Hoa cũng yên tâm hơn hẳn.
“Thích là tốt rồi, con để đồ xuống đi, một lát nữa mẹ sẽ dọn giúp cho, bây giờ ra nhà trước ngồi đi, mẹ đi làm cho con chút đồ ăn ha.”
Nói xong, Triệu Kim Hoa vội vàng kéo Đỗ Minh Nguyệt đến gian nhà chính, vừa định rót cho cô ly nước rồi sẽ đi nấu cơm thì em trai của Đỗ Kiến Quốc là Đỗ Kiến Nghiệp đến nhà.
“Anh cả, em nghe ông Chu nói cháu gái em về rồi, đang ở đâu để em đến xem chút nào!”
Mặc dù chỉ có mỗi mình ông ấy lên tiếng, nhưng khi Minh Nguyệt nghe thấy tiếng rồi nhìn sang thì thiếu chút nữa đã ngu người, đây chắc là cả một dòng họ luôn đấy!
Chỉ thấy một nhóm khoảng mười người tràn vào cửa nhà họ Đỗ, Đỗ Kiến Quốc đương nhiên không ngờ được bọn họ lại có thể biết tin sớm đến vậy, nhưng cũng cười đón đoàn người đi vào, sau đó cho mọi người ngồi ổn định lại, cuối cùng mới nhìn sang Minh Nguyệt đã bị kinh sợ bởi cảnh tượng trước mặt, lúng túng nói rằng: “Minh Nguyệt à, tới đây tới đây, để cha giới thiệu mấy người họ hàng này cho con biết một chút.”
Đỗ Minh Nguyệt ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh ông, đón lấy hết thảy sự quan sát của mọi người, cũng may là cô có thể thấy được những ánh mắt nóng bỏng này đều vô cùng thân thiện chứ chẳng hề có chút địch ý nào.
Sau khi nghe cha giới thiệu mọi người xong, cái gì mà chú, bác, anh họ, em họ thì nụ cười trên mặt Minh Nguyệt cũng cứng dần.
“Minh Nguyệt à, tới đây, đây là quà chú hai chuẩn bị cho con, là một giỏ trứng gà, con cầm lấy đi, nhớ ăn nhiều một chút, ăn hết sạch sành sanh luôn nhé!”
“Em họ Minh Nguyệt này, đây là kẹp tóc mà anh Đại Đường đã đặc biệt nhờ người khác mua hộ cho đấy, tặng cho em này.”
“Chị Minh Nguyệt ơi, đây là hoa em đi núi hái về để tặng chị đó, vô cùng xinh đẹp giống như chị vậy!”
Dưới cái gật đầu của Đỗ Kiến Quốc và Triệu Kim Hoa, Đỗ Minh Nguyệt được cưng mà ngại cuối cùng cũng nhận lấy hết quà của những người họ hàng nhà họ Đỗ tặng cho cô.
Vừa định mở miệng nói cảm ơn tất cả mọi người thì một có một bóng dáng từ đám người chui vào, sau đó nhét một chai dầu ngao vào tay Đỗ Minh Nguyệt.
“Cha làm gì vậy!”
Đỗ Kiến Quốc trợn mắt nhìn anh một cái, hoàn toàn không cảm thấy áy náy vì mới đánh con mình một chút nào.
“Còn không biết xấu hổ mà nói lại nữa, ai bảo vừa nãy con nói xấu Minh Nguyệt làm gì, con bé là em gái con, thật là không có chút dáng vẻ của anh trai gì cả, Minh Nguyệt không thèm chào cũng đáng đời!”
Đỗ Vũ Lâm: “?”
Anh vừa định nhìn sang cầu anh cả giúp đỡ, kết quả lại nhìn thấy anh cả còn tán thành hùa theo cha Đỗ Kiến Quốc.
“Thằng hai này, em cũng nên hiểu chuyện một chút đi, sau này không được phép ức h.i.ế.p Minh Nguyệt đâu đấy.”
Đỗ Vũ Lâm: “!!!”
Không phải, rốt cuộc là anh đã làm cái gì chứ, chỉ nói có một câu như vậy thôi mà, sao lại thành không hiểu chuyện luôn rồi!
Được rồi, được rồi, không ngờ ngay cả anh cả cũng bị đứa em gái mới về này mua chuộc, anh ngược lại càng phải nhìn xem cô giỏi đến mức nào!
Trong khi anh hai Đỗ Vũ Lâm vẫn còn đang cảm thấy buồn bực thì Đỗ Minh Nguyệt đã được Triệu Kim Hoa dẫn đến xem phòng của mình.
Sau khi nhìn xong, cô thể hiện bản thân rất thích căn phòng.
Căn phòng không những rất rộng mà bên trong còn có mùng, bàn làm việc, giường gỗ khắc hoa, thậm chí còn có cả một chiếc tủ quần áo kèm theo chiếc gương cao đến nửa người vô cùng đắt giá, căn phòng này ở thời đại hiện tại cũng được coi là một căn phòng sang trọng lắm rồi.
Mặc dù phòng có hơi cũ một chút, nhưng ở bên trong phòng lại thoải mái vô cùng, đông ấm hạ mát.
“Mẹ, con rất thích căn phòng này, cảm ơn mẹ đã dọn dẹp giúp con!”
Thấy con gái thích như vậy, Triệu Kim Hoa cũng yên tâm hơn hẳn.
“Thích là tốt rồi, con để đồ xuống đi, một lát nữa mẹ sẽ dọn giúp cho, bây giờ ra nhà trước ngồi đi, mẹ đi làm cho con chút đồ ăn ha.”
Nói xong, Triệu Kim Hoa vội vàng kéo Đỗ Minh Nguyệt đến gian nhà chính, vừa định rót cho cô ly nước rồi sẽ đi nấu cơm thì em trai của Đỗ Kiến Quốc là Đỗ Kiến Nghiệp đến nhà.
“Anh cả, em nghe ông Chu nói cháu gái em về rồi, đang ở đâu để em đến xem chút nào!”
Mặc dù chỉ có mỗi mình ông ấy lên tiếng, nhưng khi Minh Nguyệt nghe thấy tiếng rồi nhìn sang thì thiếu chút nữa đã ngu người, đây chắc là cả một dòng họ luôn đấy!
Chỉ thấy một nhóm khoảng mười người tràn vào cửa nhà họ Đỗ, Đỗ Kiến Quốc đương nhiên không ngờ được bọn họ lại có thể biết tin sớm đến vậy, nhưng cũng cười đón đoàn người đi vào, sau đó cho mọi người ngồi ổn định lại, cuối cùng mới nhìn sang Minh Nguyệt đã bị kinh sợ bởi cảnh tượng trước mặt, lúng túng nói rằng: “Minh Nguyệt à, tới đây tới đây, để cha giới thiệu mấy người họ hàng này cho con biết một chút.”
Đỗ Minh Nguyệt ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh ông, đón lấy hết thảy sự quan sát của mọi người, cũng may là cô có thể thấy được những ánh mắt nóng bỏng này đều vô cùng thân thiện chứ chẳng hề có chút địch ý nào.
Sau khi nghe cha giới thiệu mọi người xong, cái gì mà chú, bác, anh họ, em họ thì nụ cười trên mặt Minh Nguyệt cũng cứng dần.
“Minh Nguyệt à, tới đây, đây là quà chú hai chuẩn bị cho con, là một giỏ trứng gà, con cầm lấy đi, nhớ ăn nhiều một chút, ăn hết sạch sành sanh luôn nhé!”
“Em họ Minh Nguyệt này, đây là kẹp tóc mà anh Đại Đường đã đặc biệt nhờ người khác mua hộ cho đấy, tặng cho em này.”
“Chị Minh Nguyệt ơi, đây là hoa em đi núi hái về để tặng chị đó, vô cùng xinh đẹp giống như chị vậy!”
Dưới cái gật đầu của Đỗ Kiến Quốc và Triệu Kim Hoa, Đỗ Minh Nguyệt được cưng mà ngại cuối cùng cũng nhận lấy hết quà của những người họ hàng nhà họ Đỗ tặng cho cô.
Vừa định mở miệng nói cảm ơn tất cả mọi người thì một có một bóng dáng từ đám người chui vào, sau đó nhét một chai dầu ngao vào tay Đỗ Minh Nguyệt.