“Cái này thì không vấn đề, để tôi nói cho.” Hoàng Quế Anh nghe vậy lại càng có thiện cảm với cô gái trước mặt: “Phiếu vải có giá mao tiền một phiếu vải hai thước, phiếu dầu là mao tiền một phiếu cho một cân dầu, phiếu công nghiệp với mỗi chủng loại bất đồng, giá cả cũng không giống nhau……”Hoàng Quế Anh liệt kê ra, Kim Nguyệt Bảo chỉ nghe qua một lần trong lòng cũng ghi nhớ được khoảng bảy tám phần.“Cảm ơn chị nhiều, em đi trước nhé, lần sau lại gặp.”“Được, lần sau nếu có gì cần cứ tới đây tìm tôi.” Hoàng Quế Anh nhân cơ hội kéo khách.Kim Nguyệt Bảo “Ai” một tiếng, liền lặng lẽ đi ra khỏi sân, đảo qua đảo lại, sau khi tìm được một nơi không có người thì cất hết đồ vào trong không gian.
Sau đó lại kêu Miêu đại gia tới giúp đỡ, nhìn xem Hoàng Quế Anh đem mấy thứ đồ vừa đổi bán đi đâu, thuận tiện cho sau này tự mình đi giao dịch.Còn phần cô, cô lại lặng lẽ thay một bộ trang phục bằng vải dệt tổng hợp, đi ra khỏi ngõ nhỏ hướng tới tiệm chụp ảnh.Vợ chồng son trong trí nhớ của cô làm việc rất vội vã, đến bức ảnh cũng không thèm để lại thì sao coi được.
Người trời nam người đất bắc, tình cảm như thế cũng khó mà bồi dưỡng được.“Cô bé đi chụp ảnh à, chụp cho bản thân mình sao?”Một anh trai bước ra từ trong tiệm hỏi.“Đúng vậy!”Kim Nguyệt Bảo trả lời, lại đánh giá tiệm chụp ảnh này, ánh sáng bên trong cũng không hẳn là sáng.
Vừa vào cửa là có thể nhìn đến tủ kính ở hai bên, bên trong tủ trưng bày đầy các loại ảnh chụp.
Trên bức tường đối diện cũng treo ảnh chụp đóng khung bằng pha lê để trang trí, phần lớn đều là trai gái mặc quân phục màu lam hoặc màu xanh lục, còn có rất nhiều ảnh khác bên trong thì người ta mặc trang phục hí kịch.“Thích phong cách thế nào á? Chỉ cần em có thể miêu tả rõ ràng, anh đảm bảo có thể chụp cho em vô cùng xinh đẹp.”Người làm ngành này đều biết xem mặt đoán ý, chàng trai thấy Kim Nguyệt Bảo đứng ở trước tủ kính, phát ngốc nhìn chằm chằm ảnh sân khấu của đoàn văn nghệ nữ binh trong buổi biểu diễn đại hợp xướng《 Hoàng Hà》, nghĩ rằng cô thích thể loại này nên hỏi thử: “Đây là trang phục biểu diễn mới nhất của chúng tôi, quân trang cũng có, cô có muốn đi xem thử không? Đảm bảo ảnh chụp lấy ra sẽ lung linh như thật.”Thời đại này dù là bé trai hay là bé gái đều cực kỳ sùng bái những người lính quân giải phóng.
Chỉ cần điều kiện trong nhà tốt một chút, đều bằng lòng bỏ tiền ra chụp loại hình này để làm kỷ niệm.“Không cần cái này, muốn chụp sườn xám!”Kim Nguyệt Bảo cong cong môi: “Có không?” Đoàn văn nghệ ở quân đội, có rất nhiều cô gái ăn mặc quân phục, nhìn nhiều cũng chán rồi, muốn chụp thì phải chụp gì đó mới lạ.“Sườn xám? Cái… cái này… quả thực là không có.”Chàng trai kia nghe vậy, kia sắc mặt tức khắc suy sụp xuống, nhớ trước kia sườn xám bị xem là tàng dư phong kiến, phải đem đi xử lí triệt để, chuyện này khi trước ầm ĩ vô cùng.
Chỉ là lúc này chính sách đã rộng rãi hơn trước nhưng mà cũng không có người mặc.Kim Nguyệt Bảo không khỏi nhíu mày, cái này niên đại giống như vẫn còn hơi sớm, chờ đến thập niên , sườn xám hẳn là sẽ thịnh hành trở lại.“Cô gái à, cô có còn muốn chụp ảnh không, có phải muốn chụp đưa cho bà mối không? Nếu là như vậy, tôi kiến nghị cô vẫn nên mặc trang phục biểu diễn của quân đội, lấy ra đi đã lưu hành một thời lại tinh thần.”“Vậy cũng được.”Cuối cùng, Kim Nguyệt Bảo vẫn chụp một tấm ảnh với quân phục, cố ý lựa một bộ màu xanh lục có sắc tương đồng với quân phục Thẩm Giang Viễn, vậy thì dựa theo nguyên tắc nếu không thay đổi được trang phục thì sẽ chụp với tư thế mới lạ.Sau khi đổi quần áo thì bắt đầu đi lựa đạo cụ, chàng trai này gợi ý dùng một loại đạo cụ trang nhã nhưng Kim Nguyệt Bảo nhìn thấy thì không thích lắm..