Thân là trưởng thôn, ông ấy phải chịu trách nhiệm đối với mỗi một người trong thôn, trước khi không thể chắc chắn được gì, Trần Đại Hà không muốn tuỳ tiện định tội cho ai.
Nếu như người ta oan thật thì sao?
Cho nên vẫn phải làm rõ ràng thì mới nói được.
“Trộm lương thực.” Giọng Tiểu Tại Tại đầy ngây thơ nhưng lộ ra sự khẳng định không thể nghi ngờ.
Những người khác có thể cũng vì thấy Nhị Ma Tử lùa lương thực ra đống cỏ khô, không chính mắt thấy anh ta trộm lương thực nên có hơi do dự.
Ngẫm lại thì có lẽ là anh ta phát hiện thấy những người khác trộm lương thực nên ẩn núp trong đống cỏ, bấy giờ mới diễn vai chim sẻ chực sẵn?
Nhưng Tiểu Tại Tại thật sự đọc được tâm tư của Nhị Ma Tử, cho nên rất chắc chắn anh ta là kẻ trộm lương thực.
Miệng có thể gạt người nhưng lòng thì không.
Vừa nghe Tiểu Tại Tại trả lời, tất cả mọi người vẫn chưa phản ứng thì Nhị Ma Tử đã hô lên trước.
“Con nhóc thối, mày đừng nói nhảm! Còn nhỏ không học hành đàng hoàng, biết nói dối rồi. Rõ ràng là tôi thấy có người lén vào trong đống cỏ để trộm lương thực, vừa mới nghĩ phải đem tang vật nộp lên. Bí thư, trưởng thôn, đại đội trưởng, mấy người phải tin tôi, mấy người đã chứng kiến tôi từ nhỏ tới lớn, sao có thể làm ra chuyện thất đức đó được?”
Vừa biện minh cho mình, vừa trừng mắt nhìn Tiểu Tại Tại giống như cô bé trộm lương thực nhà anh ta vậy.
Mới vừa nghe thấy động tĩnh, Ninh Hàn từ ngoài đống người chui vào liền khó chịu.
Trong tay đang xách lưỡi hái, đi đến bên cạnh em gái vừa chắn vừa trừng lại: “Chú thử trừng nữa xem?”
Bộ dáng đó tựa như đang uy hiếp Nhị Ma Tử, nếu như anh ta dám hù doạ em gái cậu bé thì cậu bé sẽ móc mắt anh ta.
Không ngờ Ninh Hàn tuổi tác vẫn không lớn vậy mà khí thế lại hung hãn như vậy, Nhị Ma Tử sợ mất mật, ngượng ngùng dời mắt.
“Anh nói mình không trộm lương thực vậy vừa nãy khi bị chúng tôi phát hiện, anh chạy làm chi?”
Lúc này, một cô gái vây xem cất lời.
Cô ấy chính là một trong hai nữ thanh niên tri thức có lòng hiếu kỳ khá nặng, tên là Hứa Thốn Ni, năm nay mười bảy tuổi, mới từ thành phố đến thôn nhà họ Trần vào tháng trước.
Hứa Thốn Ni vừa đến, phần lớn đều chưa quen người trong thôn cho nên so với nhóm trưởng thôn cô ấy càng có thể đứng ở góc độ khách quan để nhìn nhận vấn đề.
Nếu không phải có tật giật mình, Nhị Ma Tử hẳn là sẽ thoải mái nói rõ sự tình với mọi người chứ không cần chạy trốn.
“Tôi... Tôi...” Nhị Ma Tử chột dạ liên tục đảo tròng mắt, trong giây lát không tìm được cái cớ nào, lắp bắp nói không nên lời.
Trông thấy anh ta như thế, đáy lòng Trần Đại Hà chùn xuống.
Anh ta còn chưa mở miệng, bí thư của thôn vẫn luôn đứng ở bên không nói lời nào liền lên tiếng trước: “Trước tiên chúng ta tới nhà anh ta lục soát cái đã, xem có trộm mấy lương thực khác không.”
Mùa vụ bộn bề đã vào hồi cuối, nhìn bộ dạng thuần thục của Nhị Ma Tử cũng biết rất có thể đây không phải lần đầu tiên anh ta trở về, cho nên trong nhà anh ta rất có khả năng cất giấu mấy lương thực bị trộm khác.
Thật bất hạnh, bí thư thôn đúng lúc đi ngang qua cũng là một trong những người vây xem Nhị Ma Tử từ trong đống cỏ lục lương thực, có điều lúc đó Nhị Ma Tử vội vàng chạy trốn nên không chú ý đến ông ấy.
Nếu không bây giờ cũng sẽ không nếu nhiều lời giải bày vô dụng như thế.
Trong thôn, bí thư là lớn nhất.
Bây giờ lãnh đạo lớn nhất cũng lên tiếng rồi, tất cả mọi người lập tức im miệng, ngoan ngoãn làm theo.
Trong đám người có mấy người đàn ông cao to vạm vỡ bước ra, áp giải Nhị Ma Tử, cùng đi đến nhà của anh ta.
Đám người cuồn cuộn đi qua, thu hút rất nhiều người không rõ chuyện gì vây quanh xem.
“Làm cái gì vậy, không thu lương thực trong đất hả?” Cụ ông đang cắt lúa mạch nheo mắt lại, kỳ quặc nhìn làn sóng người.
“Cụ hai, cụ không biết đấy thôi...”
Nếu như người ta oan thật thì sao?
Cho nên vẫn phải làm rõ ràng thì mới nói được.
“Trộm lương thực.” Giọng Tiểu Tại Tại đầy ngây thơ nhưng lộ ra sự khẳng định không thể nghi ngờ.
Những người khác có thể cũng vì thấy Nhị Ma Tử lùa lương thực ra đống cỏ khô, không chính mắt thấy anh ta trộm lương thực nên có hơi do dự.
Ngẫm lại thì có lẽ là anh ta phát hiện thấy những người khác trộm lương thực nên ẩn núp trong đống cỏ, bấy giờ mới diễn vai chim sẻ chực sẵn?
Nhưng Tiểu Tại Tại thật sự đọc được tâm tư của Nhị Ma Tử, cho nên rất chắc chắn anh ta là kẻ trộm lương thực.
Miệng có thể gạt người nhưng lòng thì không.
Vừa nghe Tiểu Tại Tại trả lời, tất cả mọi người vẫn chưa phản ứng thì Nhị Ma Tử đã hô lên trước.
“Con nhóc thối, mày đừng nói nhảm! Còn nhỏ không học hành đàng hoàng, biết nói dối rồi. Rõ ràng là tôi thấy có người lén vào trong đống cỏ để trộm lương thực, vừa mới nghĩ phải đem tang vật nộp lên. Bí thư, trưởng thôn, đại đội trưởng, mấy người phải tin tôi, mấy người đã chứng kiến tôi từ nhỏ tới lớn, sao có thể làm ra chuyện thất đức đó được?”
Vừa biện minh cho mình, vừa trừng mắt nhìn Tiểu Tại Tại giống như cô bé trộm lương thực nhà anh ta vậy.
Mới vừa nghe thấy động tĩnh, Ninh Hàn từ ngoài đống người chui vào liền khó chịu.
Trong tay đang xách lưỡi hái, đi đến bên cạnh em gái vừa chắn vừa trừng lại: “Chú thử trừng nữa xem?”
Bộ dáng đó tựa như đang uy hiếp Nhị Ma Tử, nếu như anh ta dám hù doạ em gái cậu bé thì cậu bé sẽ móc mắt anh ta.
Không ngờ Ninh Hàn tuổi tác vẫn không lớn vậy mà khí thế lại hung hãn như vậy, Nhị Ma Tử sợ mất mật, ngượng ngùng dời mắt.
“Anh nói mình không trộm lương thực vậy vừa nãy khi bị chúng tôi phát hiện, anh chạy làm chi?”
Lúc này, một cô gái vây xem cất lời.
Cô ấy chính là một trong hai nữ thanh niên tri thức có lòng hiếu kỳ khá nặng, tên là Hứa Thốn Ni, năm nay mười bảy tuổi, mới từ thành phố đến thôn nhà họ Trần vào tháng trước.
Hứa Thốn Ni vừa đến, phần lớn đều chưa quen người trong thôn cho nên so với nhóm trưởng thôn cô ấy càng có thể đứng ở góc độ khách quan để nhìn nhận vấn đề.
Nếu không phải có tật giật mình, Nhị Ma Tử hẳn là sẽ thoải mái nói rõ sự tình với mọi người chứ không cần chạy trốn.
“Tôi... Tôi...” Nhị Ma Tử chột dạ liên tục đảo tròng mắt, trong giây lát không tìm được cái cớ nào, lắp bắp nói không nên lời.
Trông thấy anh ta như thế, đáy lòng Trần Đại Hà chùn xuống.
Anh ta còn chưa mở miệng, bí thư của thôn vẫn luôn đứng ở bên không nói lời nào liền lên tiếng trước: “Trước tiên chúng ta tới nhà anh ta lục soát cái đã, xem có trộm mấy lương thực khác không.”
Mùa vụ bộn bề đã vào hồi cuối, nhìn bộ dạng thuần thục của Nhị Ma Tử cũng biết rất có thể đây không phải lần đầu tiên anh ta trở về, cho nên trong nhà anh ta rất có khả năng cất giấu mấy lương thực bị trộm khác.
Thật bất hạnh, bí thư thôn đúng lúc đi ngang qua cũng là một trong những người vây xem Nhị Ma Tử từ trong đống cỏ lục lương thực, có điều lúc đó Nhị Ma Tử vội vàng chạy trốn nên không chú ý đến ông ấy.
Nếu không bây giờ cũng sẽ không nếu nhiều lời giải bày vô dụng như thế.
Trong thôn, bí thư là lớn nhất.
Bây giờ lãnh đạo lớn nhất cũng lên tiếng rồi, tất cả mọi người lập tức im miệng, ngoan ngoãn làm theo.
Trong đám người có mấy người đàn ông cao to vạm vỡ bước ra, áp giải Nhị Ma Tử, cùng đi đến nhà của anh ta.
Đám người cuồn cuộn đi qua, thu hút rất nhiều người không rõ chuyện gì vây quanh xem.
“Làm cái gì vậy, không thu lương thực trong đất hả?” Cụ ông đang cắt lúa mạch nheo mắt lại, kỳ quặc nhìn làn sóng người.
“Cụ hai, cụ không biết đấy thôi...”