Sau khi cán bộ thôn bàn bạc xong xuôi đã ra quyết định xử phạt Nhị Ma Tử, do trưởng thôn tuyên bố: “Nhị Ma Tử phải bồi thường tất cả lương thực mà anh ta đã trộm, cũng lấy danh nghĩa có hành vi bất lương bị đưa đến nông trường lao động cải tạo.
Mọi người có thể chấp nhận việc xử phạt này, cũng không ai phản đối.
Lao động cải tạo ba năm...
Da mặt Nhị Ma Tử co giật, mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng nhưng cuối cùng chẳng dám nói năng gì.
Làm việc khổ sở ba năm vẫn còn tốt so với việc mất mạng.
…
Tiểu Tại Tại đang ngâm nga bài hát, trong lòng ôm một quyển vở nhỏ màu xám như rất trân trọng, tung tăng đầy vui vẻ nối đuôi các anh về nhà.
Quyển vở nhỏ này là đồ mà ông nội trưởng thôn tặng cho, xem như Tiểu Tại Tại dám làm việc nghĩa, phần thưởng cho sự can đảm tố giác kẻ gian.
Đây chính là phần thưởng mà cô bé lần đầu có được từ khi còn nhỏ đến giờ, vô cùng hiếm có.
Âm thanh non nớt hát nhạc thiếu nhi tản ra theo gió.
Ninh Hàn giúp em gái xách giỏ mấy cây lúa mạch, thấy dáng vẻ nhỏ bé đáng yêu đầy hân hoan của cô bé, trên mặt cũng lộ ra nụ cười: “Em gái thích quyển vở này sao?”
“Thích ạ!” Âm thanh rất lớn.
Tiểu Tại Tại giơ thật cao quyển vở trong tay, mở ra cho anh trai ngắm: “Đẹp.”
Thật ra thì đây chỉ là một quyển vở bình thường mà thôi, mong mỏng, dày chưa đến nửa cm, lớn hơn một tí so với tay người trưởng thành, bề ngoài màu xám tro, tạo cảm giác hơi bẩn cũng không biết đã bị để trong nơi góc kẹt đã bao lâu.
Cũng may là ông nội trưởng thôn có thể lục quyển vở này từ phòng làm việc của Uỷ ban thôn ra.
Phần thưởng này không đáng tiền nhưng trong mắt Tiểu Tại Tại nó lại giống như một bảo vật vô giá, càng đẹp hơn cả kim cương mà mẹ từng nhắc đến.
Thế giới con nít đơn thuần như vậy đấy.
“Em gái thích thì chờ anh ba lớn lên có thể làm việc kiếm tiền, mua thêm nhiều quyển vở đẹp cho em nhé!” Ninh Hiên lanh lợi đưa ra cam kết với em mình trước mặt anh cả.
“Được ạ được ạ.” Tiểu Tại Tại liên tục gật gật cái đầu nhỏ.
“Ơ! Anh hai đâu rồi?”
Ninh Hàn đang đi mới phát hiện có người lọt khỏi hàng, theo thói quen nghiêng đầu ra sau tìm, quả nhiên trông thấy Ninh Hàng vừa đi ở bên với tốc độ chậm chạp của một con ốc sên, vừa bưng quyển vở nhìn với ánh mắt thèm thuồn.
Quả nhiên, con mọt sách chỉ nhìn quyển vở bảo bối của mình thôi.
“Anh hai anh hai, đi nhanh lên nào, Tại Tại đang đói lắm rồi, chúng ta về nhà nhanh chút để ăn cơm.”
Cũng không cần Ninh Hàn nói, Tiểu Tại Tại đã lập tức hân hoan chạy về nhà, bàn tay nhỏ bé nắm vạt áo của anh hai liền kéo về phía trước, buộc cậu bé phải tăng thêm tốc độ, đuổi lên trước mặt hai người.
Bốn anh em cùng nhau về nhà nhưng ngoài dự liệu, nhà vắng tanh không một bóng người.
“Mẹ đâu?” Tiểu Tại Tại thở hổn hển hỏi.
“Mẹ vẫn còn trong bệnh viện chăm sóc bà nội Cố.” Ninh Hàn nói.
Trước đó vài hôm, bà nội bị bệnh, mẹ bảo có hơi nghiêm trọng phải làm phẫu thuật cho nên mấy ngày nay cô ấy đều bôn ba ở hai đầu, bên này chăm sóc anh em bọn họ xong còn phải chạy đến bệnh viện trên trấn để theo dõi bà nội Cố, mỗi ngày đều rất khuya mới về đến nhà.
Sợ em trai em gái đói bụng, Ninh Hàn vào nhà bếp, thuần thục tìm đồ ăn mà mẹ đã để lại trước bữa trưa, tất cả đều nằm trong nồi hấp lớn.
Hâm lại cho nóng là có thể ăn rồi.
Ninh Hàng bên cạnh đã để quyển vở xuống từ bao giờ, đi đến cầm chậu đổ chút nước nóng vào bình giữ nhiệt, lại đổ chút nước lạnh vào, sau khi đã xác định độ ấm vừa vặn bèn gọi em trai em gái đang chơi bên ngoài vào rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.
Tiểu Tại Tại mồ hôi đầy đầu chạy vào, vẫn còn hơi thở hổn hển.
Bé vừa mới chơi anh đuổi em, em đuổi anh với anh ba, vui quá nên hơi mệt.
“Mau tới rửa tay để ăn cơm nè.”
Mọi người có thể chấp nhận việc xử phạt này, cũng không ai phản đối.
Lao động cải tạo ba năm...
Da mặt Nhị Ma Tử co giật, mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng nhưng cuối cùng chẳng dám nói năng gì.
Làm việc khổ sở ba năm vẫn còn tốt so với việc mất mạng.
…
Tiểu Tại Tại đang ngâm nga bài hát, trong lòng ôm một quyển vở nhỏ màu xám như rất trân trọng, tung tăng đầy vui vẻ nối đuôi các anh về nhà.
Quyển vở nhỏ này là đồ mà ông nội trưởng thôn tặng cho, xem như Tiểu Tại Tại dám làm việc nghĩa, phần thưởng cho sự can đảm tố giác kẻ gian.
Đây chính là phần thưởng mà cô bé lần đầu có được từ khi còn nhỏ đến giờ, vô cùng hiếm có.
Âm thanh non nớt hát nhạc thiếu nhi tản ra theo gió.
Ninh Hàn giúp em gái xách giỏ mấy cây lúa mạch, thấy dáng vẻ nhỏ bé đáng yêu đầy hân hoan của cô bé, trên mặt cũng lộ ra nụ cười: “Em gái thích quyển vở này sao?”
“Thích ạ!” Âm thanh rất lớn.
Tiểu Tại Tại giơ thật cao quyển vở trong tay, mở ra cho anh trai ngắm: “Đẹp.”
Thật ra thì đây chỉ là một quyển vở bình thường mà thôi, mong mỏng, dày chưa đến nửa cm, lớn hơn một tí so với tay người trưởng thành, bề ngoài màu xám tro, tạo cảm giác hơi bẩn cũng không biết đã bị để trong nơi góc kẹt đã bao lâu.
Cũng may là ông nội trưởng thôn có thể lục quyển vở này từ phòng làm việc của Uỷ ban thôn ra.
Phần thưởng này không đáng tiền nhưng trong mắt Tiểu Tại Tại nó lại giống như một bảo vật vô giá, càng đẹp hơn cả kim cương mà mẹ từng nhắc đến.
Thế giới con nít đơn thuần như vậy đấy.
“Em gái thích thì chờ anh ba lớn lên có thể làm việc kiếm tiền, mua thêm nhiều quyển vở đẹp cho em nhé!” Ninh Hiên lanh lợi đưa ra cam kết với em mình trước mặt anh cả.
“Được ạ được ạ.” Tiểu Tại Tại liên tục gật gật cái đầu nhỏ.
“Ơ! Anh hai đâu rồi?”
Ninh Hàn đang đi mới phát hiện có người lọt khỏi hàng, theo thói quen nghiêng đầu ra sau tìm, quả nhiên trông thấy Ninh Hàng vừa đi ở bên với tốc độ chậm chạp của một con ốc sên, vừa bưng quyển vở nhìn với ánh mắt thèm thuồn.
Quả nhiên, con mọt sách chỉ nhìn quyển vở bảo bối của mình thôi.
“Anh hai anh hai, đi nhanh lên nào, Tại Tại đang đói lắm rồi, chúng ta về nhà nhanh chút để ăn cơm.”
Cũng không cần Ninh Hàn nói, Tiểu Tại Tại đã lập tức hân hoan chạy về nhà, bàn tay nhỏ bé nắm vạt áo của anh hai liền kéo về phía trước, buộc cậu bé phải tăng thêm tốc độ, đuổi lên trước mặt hai người.
Bốn anh em cùng nhau về nhà nhưng ngoài dự liệu, nhà vắng tanh không một bóng người.
“Mẹ đâu?” Tiểu Tại Tại thở hổn hển hỏi.
“Mẹ vẫn còn trong bệnh viện chăm sóc bà nội Cố.” Ninh Hàn nói.
Trước đó vài hôm, bà nội bị bệnh, mẹ bảo có hơi nghiêm trọng phải làm phẫu thuật cho nên mấy ngày nay cô ấy đều bôn ba ở hai đầu, bên này chăm sóc anh em bọn họ xong còn phải chạy đến bệnh viện trên trấn để theo dõi bà nội Cố, mỗi ngày đều rất khuya mới về đến nhà.
Sợ em trai em gái đói bụng, Ninh Hàn vào nhà bếp, thuần thục tìm đồ ăn mà mẹ đã để lại trước bữa trưa, tất cả đều nằm trong nồi hấp lớn.
Hâm lại cho nóng là có thể ăn rồi.
Ninh Hàng bên cạnh đã để quyển vở xuống từ bao giờ, đi đến cầm chậu đổ chút nước nóng vào bình giữ nhiệt, lại đổ chút nước lạnh vào, sau khi đã xác định độ ấm vừa vặn bèn gọi em trai em gái đang chơi bên ngoài vào rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.
Tiểu Tại Tại mồ hôi đầy đầu chạy vào, vẫn còn hơi thở hổn hển.
Bé vừa mới chơi anh đuổi em, em đuổi anh với anh ba, vui quá nên hơi mệt.
“Mau tới rửa tay để ăn cơm nè.”