“Dạ.” Tiểu Tại Tại ngồi xổm bên cạnh chậu nước, co lại thành một khối cầu, bàn tay nhỏ bé chà qua chà lại trong làn nước ấm, trong miệng còn lẩm bẩm khẩu quyết rửa tay mà mẹ đã dạy: “Rửa lòng tay trước, rửa mu tay sau...”
Sau khi rửa tay sạch sẽ, Ninh Hàn đã dọn đồ ăn nóng hổi ra bàn.
Nhà không có người lớn, mấy đứa trẻ ăn cơm cũng đầy phép tắc, có thể thấy đã được dạy dốt thật tốt.
Khi Trần Đại Xuyên đến cửa chỉ thấy một cảnh này.
“Đang ăn cơm à?”
Nghe thấy tiếng người, Ninh Tại Tại theo bản năng nghiêng đầu nhìn ra cửa, thấy rõ là ai đến mới ngoan ngoãn kêu lên một tiếng: “Chú Đại Xuyên.”
“Ôi, các cháu cứ ăn ngoan nhé, chú tới đưa mẹ các cháu sổ điểm.”
Trần Đại Xuyên ngăn cản động tác đứng dậy muốn gọi anh ấy của Ninh Hàn, bước vào nhà một cách quen thuộc, để sổ điểm trong tay lên chiếc bàn mà Tô Hân Nghiên thường dùng viết chữ.
Tô Hân Nghiên là kế toán viên của thôn nhà họ Trần.
Vốn là kế toán viên nhưng đến mùa vụ bận rộn cũng phải ra đồng làm việc.
Nhưng chẳng phải bà nội nhà họ Ninh mấy ngày gần đây đã sinh bệnh, đi bệnh viện trên trấn để phẫu thuật ư.
Dù là con dâu, đàn ông trong nhà đang đi bộ đội không ai ở nhà, mà nhà họ Ninh là ngoại lai chạy nạn đến, không ai thân thích ở dây, mấy đứa con lại còn nhỏ, không chỉ không giúp được gì mà còn có thể trở thành gánh nặng, đương nhiên chỉ có thể khiến cô khổ cực.
Cân nhắc đến tình hình đặc biệt của nhà họ ninh, cũng vì chăm sóc cho người thân của quân nhân, bí thư và trưởng thôn đã bàn bạc với nhau, đặc biệt cho phép Tô Hân Nghiên không cần ra đồng làm việc trước khi bà nội nhà họ Ninh xuất viện.
Công việc của kế toán viên có thể để lại đến tối về nhà hoàn thành, chỉ cần không ghi chép sai là được.
Trần Đại Xuyên là con trai của bí thư thôn, mấy ngày nay anh ấy đều bị ba mình cứ đi đưa sổ công phân cho kế phân viên ký để đưa cho Tô Hân Nghiên ghi chép lại.
Thuận tiện trông coi giúp mấy đứa trẻ nhà họ Ninh.
Dù sao không có người lớn ở nhà, đứa lớn nhất mới mười hai tuổi, nhà họ Ninh lại ở chỗ hẻo lánh, hàng xóm gần nhất cũng cách họ hơn hai trăm mét, lỡ như xảy ra chuyện gì thì thật không dễ xử lý.
Sau khi để sổ điểm xuống, anh ấy không về nhà thẳng, ngược lại ngó trái ngó phải một lúc, đi đến xách thùng gỗ bên bờ giếng, lấy nước ra sau ruộng riêng của nhà họ Ninh tưới giúp cho họ.
Đám trẻ vẫn còn đang ăn cơm.
Khi nhà người ta đang ăn cơm, cứ ngồi nhìn chằm chằm thì thật không lễ phép, đỡ phải khó xử, Trần Đại Xuyên bèn tìm chút việc để mình làm.
Anh ấy một mạch đi thẳng về trước không để ý đến sau lưng còn có một cái đuôi nhỏ.
Sau khi đặt thùng gỗ xuống, đang chuẩn bị cầm gáo hồ lô tưới rau, lúc này mới trông thấy Tiểu Tại Tại đã đi theo đến đây từ lúc nào.
“Tại Tại giúp, tưới nước ạ.”
Thấy mình bị phát hiện, Tiểu Tại Tại lập tức mỉm cười ngọt ngào.
“...” Trần Đại Xuyên lặng như tờ.
Tưới nước là giả, nghịch nước là thật nhỉ?
Phát hiện mình đã bị nhìn thấu tâm tư, Tiểu Tại Tại cười ngây ngô.
Thấy con bé vẫn đứng ỳ ở chỗ này không chịu đi, anh ấy cũng lười đưa cô bé về rồi lại chạy ra đây tưới nước nên chỉ có thể dặn cô bé không được phép nghịch hoa màu, để cho đứa bé tự ý chơi đùa.
Chủ yếu là vì ruộng riêng của nhà họ Lưu không lớn, tưới nước không tốn sức là bao, chi bằng anh ấy làm xong sớm để còn đưa đứa bé về nhà.
Ruộng riêng của mỗi hộ trong thôn đều chia theo đầu người.
Không tính Ninh Viễn Hàng đang đi bộ đội ở xa, hiện tại nhà họ Ninh có tổng cộng sáu miệng ăn, theo như quy định, một người có thể chia một nửa phần đất riêng, một nhà chính là ba phần đất.
Ba phần đất cũng hơn hai trăm mét vuông, Trần Đại Xuyên làm việc nhanh họn, tưới hết một vòng cũng chẳng tốn bao nhiêu phút.
“Tại Tại, đi thôi nào.”
“Đây ạ, chú Đại Xuyên chờ cháu nhé.”
Sau khi rửa tay sạch sẽ, Ninh Hàn đã dọn đồ ăn nóng hổi ra bàn.
Nhà không có người lớn, mấy đứa trẻ ăn cơm cũng đầy phép tắc, có thể thấy đã được dạy dốt thật tốt.
Khi Trần Đại Xuyên đến cửa chỉ thấy một cảnh này.
“Đang ăn cơm à?”
Nghe thấy tiếng người, Ninh Tại Tại theo bản năng nghiêng đầu nhìn ra cửa, thấy rõ là ai đến mới ngoan ngoãn kêu lên một tiếng: “Chú Đại Xuyên.”
“Ôi, các cháu cứ ăn ngoan nhé, chú tới đưa mẹ các cháu sổ điểm.”
Trần Đại Xuyên ngăn cản động tác đứng dậy muốn gọi anh ấy của Ninh Hàn, bước vào nhà một cách quen thuộc, để sổ điểm trong tay lên chiếc bàn mà Tô Hân Nghiên thường dùng viết chữ.
Tô Hân Nghiên là kế toán viên của thôn nhà họ Trần.
Vốn là kế toán viên nhưng đến mùa vụ bận rộn cũng phải ra đồng làm việc.
Nhưng chẳng phải bà nội nhà họ Ninh mấy ngày gần đây đã sinh bệnh, đi bệnh viện trên trấn để phẫu thuật ư.
Dù là con dâu, đàn ông trong nhà đang đi bộ đội không ai ở nhà, mà nhà họ Ninh là ngoại lai chạy nạn đến, không ai thân thích ở dây, mấy đứa con lại còn nhỏ, không chỉ không giúp được gì mà còn có thể trở thành gánh nặng, đương nhiên chỉ có thể khiến cô khổ cực.
Cân nhắc đến tình hình đặc biệt của nhà họ ninh, cũng vì chăm sóc cho người thân của quân nhân, bí thư và trưởng thôn đã bàn bạc với nhau, đặc biệt cho phép Tô Hân Nghiên không cần ra đồng làm việc trước khi bà nội nhà họ Ninh xuất viện.
Công việc của kế toán viên có thể để lại đến tối về nhà hoàn thành, chỉ cần không ghi chép sai là được.
Trần Đại Xuyên là con trai của bí thư thôn, mấy ngày nay anh ấy đều bị ba mình cứ đi đưa sổ công phân cho kế phân viên ký để đưa cho Tô Hân Nghiên ghi chép lại.
Thuận tiện trông coi giúp mấy đứa trẻ nhà họ Ninh.
Dù sao không có người lớn ở nhà, đứa lớn nhất mới mười hai tuổi, nhà họ Ninh lại ở chỗ hẻo lánh, hàng xóm gần nhất cũng cách họ hơn hai trăm mét, lỡ như xảy ra chuyện gì thì thật không dễ xử lý.
Sau khi để sổ điểm xuống, anh ấy không về nhà thẳng, ngược lại ngó trái ngó phải một lúc, đi đến xách thùng gỗ bên bờ giếng, lấy nước ra sau ruộng riêng của nhà họ Ninh tưới giúp cho họ.
Đám trẻ vẫn còn đang ăn cơm.
Khi nhà người ta đang ăn cơm, cứ ngồi nhìn chằm chằm thì thật không lễ phép, đỡ phải khó xử, Trần Đại Xuyên bèn tìm chút việc để mình làm.
Anh ấy một mạch đi thẳng về trước không để ý đến sau lưng còn có một cái đuôi nhỏ.
Sau khi đặt thùng gỗ xuống, đang chuẩn bị cầm gáo hồ lô tưới rau, lúc này mới trông thấy Tiểu Tại Tại đã đi theo đến đây từ lúc nào.
“Tại Tại giúp, tưới nước ạ.”
Thấy mình bị phát hiện, Tiểu Tại Tại lập tức mỉm cười ngọt ngào.
“...” Trần Đại Xuyên lặng như tờ.
Tưới nước là giả, nghịch nước là thật nhỉ?
Phát hiện mình đã bị nhìn thấu tâm tư, Tiểu Tại Tại cười ngây ngô.
Thấy con bé vẫn đứng ỳ ở chỗ này không chịu đi, anh ấy cũng lười đưa cô bé về rồi lại chạy ra đây tưới nước nên chỉ có thể dặn cô bé không được phép nghịch hoa màu, để cho đứa bé tự ý chơi đùa.
Chủ yếu là vì ruộng riêng của nhà họ Lưu không lớn, tưới nước không tốn sức là bao, chi bằng anh ấy làm xong sớm để còn đưa đứa bé về nhà.
Ruộng riêng của mỗi hộ trong thôn đều chia theo đầu người.
Không tính Ninh Viễn Hàng đang đi bộ đội ở xa, hiện tại nhà họ Ninh có tổng cộng sáu miệng ăn, theo như quy định, một người có thể chia một nửa phần đất riêng, một nhà chính là ba phần đất.
Ba phần đất cũng hơn hai trăm mét vuông, Trần Đại Xuyên làm việc nhanh họn, tưới hết một vòng cũng chẳng tốn bao nhiêu phút.
“Tại Tại, đi thôi nào.”
“Đây ạ, chú Đại Xuyên chờ cháu nhé.”