"Xong rồi, về nhà ăn cơm."
Anh cả Ninh phủi phủi bụi trên tay, vung tay lên trời, các em trai em gái lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng đuổi theo.
Ninh Hàng tự giác dắt tay nhỏ của em gái, một tay khác nắm chặt cuốn sách yêu quý của mình.
Bé nghiêng đầu quan sát bùn đất trên người em gái từ trên xuống dưới, cuối cùng không nhịn được giao sách cho anh cả cầm giúp, bản thân mình giúp em gái phủi sạch sẽ bùn đất trên người.
Cũng may đều là bùn đất khô, chỉ cần vỗ là bay sạch.
Ninh Tại Tại ngoan ngoãn đứng yên cho anh hai phủi bụi, chờ Anh hai phủi xong, bé lại nhấc chân ngắn chạy lạch bạch đuổi theo anh cả, vừa đi vừa tò mò ngước đầu nhỏ lên hỏi: "Anh cả, anh có đánh thắng không?"
Trong đôi mắt trong veo của bé tràn đầy trông đợi, có thể thấy bé kỳ vọng vào câu trả lời thắng biết bao nhiêu.
Ninh Hàn cũng không làm em gái phải thất vọng.
Cậu đắc ý ngẩng lên đầu, kiêu ngạo nói: "Em đã từng thấy anh đánh nhau thua bao giờ chưa?"
Quả là chưa từng thấy bao giờ.
Lúc trước cả nhà bà ngoại dẫn theo cả cậu mợ tới nhà cướp lương thực, anh cả còn giúp mẹ đuổi đám người đó chạy mất.
Ba đứa bé đi trên bờ ruộng hướng về phía nhà mình, nhà các bé nằm ở vị trí khá vắng vẻ, ở phía cuối thôn, cũng giống như mọi ngôi nhà trong thôn, đều là nhà ngói xây bằng gạch đất.
"Mấy đứa Ninh gia, dẫn em gái về nhà ăn cơm hả." Trên đường trở về, bọn họ gặp được bác gái Trần.
Lúc này, chắc cô ấy đi đưa cơm cho cả gia đình còn đang bận rộn ngoài ruộng.
"Dạ vâng, mẹ nấu cơm xong rồi, gọi bọn cháu về nhà ăn." Ninh Hàn dẫn em trai em gái đi về, rất có phong thái của người làm anh cả.
"Đúng là hiểu chuyện, không giống con khỉ gầy nhà bác, ngày ngày không biết chạy đi đâu, đến giờ cơm cũng chẳng thấy bóng khỉ, ăn cơm chẳng màng đến, đúng là đầu óc có vấn đề."
Bác gái Trần phàn nàn mấy câu, thấy thời gian không còn sớm, sợ người trong nhà đói bụng, cô ấy vội bước nhanh hơn chạy về phía ruộng.
Bây giờ đang là ngày mùa, người dân cả thôn đều vội gặt thu lương thực, nhà nhà chỉ cần người có thể làm việc, tất cả đều phải đi xuống ruộng làm việc, đến trẻ con cũng phải cầm giỏ trúc đi theo phía sau lưng người lớn nhặt bông lúa.
Trưa nay Ninh Hàn đi đánh nhau với người ta, còn là tranh thủ đánh nhau sau khi làm xong việc nhà nông, lý do là vì tranh dàn địa bàn.
Phải biết rằng, trẻ con trong thôn cầm giỏ đi nhặt bông lúa đều là ngầm thừa nhận có thể mang về nhà, gặp đứa trẻ nào cần mẫn, chăm chỉ đi nhặt mót trong mười mấy ngày mùa bận rộn, cũng có thể giúp gia đình có thêm mấy bữa cơm khô.
Con muỗi tuy nhỏ, nhưng cũng là thịt.
Nhưng ruộng đất trong thôn chỉ còn vậy, chưa kể người lớn thu hoạch lương thực hầu như đều thu hoạch rất sạch sẽ, rất khó nhặt được bôn lúa, vì vậy nếu có được càng nhiều địa bàn nhặt bông lúa, sẽ đồng nghĩa với việc thu hoạch được nhiều hơn.
Để tranh giành chút khẩu phần lương thực này, trẻ con trong thôn chia làm hai phe, cũng đánh nhau không ít lần.
Ninh Hàn đã mười hai tuổi, vóc người cao to, bây giờ cũng được coi là một nửa trụ cột trong gia đình, có thể đi theo người lớn nghiêm túc làm công việc đồng áng kiếm điểm công việc.
Đáng lẽ cậu không cần phải đi theo đám trẻ đầu củ cải kia tranh giành địa bàn, nhưng ai bảo đối phương không biết cách làm người?
Tìm đứa trẻ mập mạp mười bốn tuổi đi bắt nạt đám trẻ con.
Chính vì vậy, để bảo vệ đám tiểu đệ cấp dưới, cũng là để duy trì lợi ích của em trai em gái nhà mình, người làm anh cả là cậu đây phải sắn tay áo lên vung tay.
Đánh cho cả đám mập mạp kia tè ra quần, nhường lại địa bàn lớn.
Anh cả Ninh phủi phủi bụi trên tay, vung tay lên trời, các em trai em gái lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng đuổi theo.
Ninh Hàng tự giác dắt tay nhỏ của em gái, một tay khác nắm chặt cuốn sách yêu quý của mình.
Bé nghiêng đầu quan sát bùn đất trên người em gái từ trên xuống dưới, cuối cùng không nhịn được giao sách cho anh cả cầm giúp, bản thân mình giúp em gái phủi sạch sẽ bùn đất trên người.
Cũng may đều là bùn đất khô, chỉ cần vỗ là bay sạch.
Ninh Tại Tại ngoan ngoãn đứng yên cho anh hai phủi bụi, chờ Anh hai phủi xong, bé lại nhấc chân ngắn chạy lạch bạch đuổi theo anh cả, vừa đi vừa tò mò ngước đầu nhỏ lên hỏi: "Anh cả, anh có đánh thắng không?"
Trong đôi mắt trong veo của bé tràn đầy trông đợi, có thể thấy bé kỳ vọng vào câu trả lời thắng biết bao nhiêu.
Ninh Hàn cũng không làm em gái phải thất vọng.
Cậu đắc ý ngẩng lên đầu, kiêu ngạo nói: "Em đã từng thấy anh đánh nhau thua bao giờ chưa?"
Quả là chưa từng thấy bao giờ.
Lúc trước cả nhà bà ngoại dẫn theo cả cậu mợ tới nhà cướp lương thực, anh cả còn giúp mẹ đuổi đám người đó chạy mất.
Ba đứa bé đi trên bờ ruộng hướng về phía nhà mình, nhà các bé nằm ở vị trí khá vắng vẻ, ở phía cuối thôn, cũng giống như mọi ngôi nhà trong thôn, đều là nhà ngói xây bằng gạch đất.
"Mấy đứa Ninh gia, dẫn em gái về nhà ăn cơm hả." Trên đường trở về, bọn họ gặp được bác gái Trần.
Lúc này, chắc cô ấy đi đưa cơm cho cả gia đình còn đang bận rộn ngoài ruộng.
"Dạ vâng, mẹ nấu cơm xong rồi, gọi bọn cháu về nhà ăn." Ninh Hàn dẫn em trai em gái đi về, rất có phong thái của người làm anh cả.
"Đúng là hiểu chuyện, không giống con khỉ gầy nhà bác, ngày ngày không biết chạy đi đâu, đến giờ cơm cũng chẳng thấy bóng khỉ, ăn cơm chẳng màng đến, đúng là đầu óc có vấn đề."
Bác gái Trần phàn nàn mấy câu, thấy thời gian không còn sớm, sợ người trong nhà đói bụng, cô ấy vội bước nhanh hơn chạy về phía ruộng.
Bây giờ đang là ngày mùa, người dân cả thôn đều vội gặt thu lương thực, nhà nhà chỉ cần người có thể làm việc, tất cả đều phải đi xuống ruộng làm việc, đến trẻ con cũng phải cầm giỏ trúc đi theo phía sau lưng người lớn nhặt bông lúa.
Trưa nay Ninh Hàn đi đánh nhau với người ta, còn là tranh thủ đánh nhau sau khi làm xong việc nhà nông, lý do là vì tranh dàn địa bàn.
Phải biết rằng, trẻ con trong thôn cầm giỏ đi nhặt bông lúa đều là ngầm thừa nhận có thể mang về nhà, gặp đứa trẻ nào cần mẫn, chăm chỉ đi nhặt mót trong mười mấy ngày mùa bận rộn, cũng có thể giúp gia đình có thêm mấy bữa cơm khô.
Con muỗi tuy nhỏ, nhưng cũng là thịt.
Nhưng ruộng đất trong thôn chỉ còn vậy, chưa kể người lớn thu hoạch lương thực hầu như đều thu hoạch rất sạch sẽ, rất khó nhặt được bôn lúa, vì vậy nếu có được càng nhiều địa bàn nhặt bông lúa, sẽ đồng nghĩa với việc thu hoạch được nhiều hơn.
Để tranh giành chút khẩu phần lương thực này, trẻ con trong thôn chia làm hai phe, cũng đánh nhau không ít lần.
Ninh Hàn đã mười hai tuổi, vóc người cao to, bây giờ cũng được coi là một nửa trụ cột trong gia đình, có thể đi theo người lớn nghiêm túc làm công việc đồng áng kiếm điểm công việc.
Đáng lẽ cậu không cần phải đi theo đám trẻ đầu củ cải kia tranh giành địa bàn, nhưng ai bảo đối phương không biết cách làm người?
Tìm đứa trẻ mập mạp mười bốn tuổi đi bắt nạt đám trẻ con.
Chính vì vậy, để bảo vệ đám tiểu đệ cấp dưới, cũng là để duy trì lợi ích của em trai em gái nhà mình, người làm anh cả là cậu đây phải sắn tay áo lên vung tay.
Đánh cho cả đám mập mạp kia tè ra quần, nhường lại địa bàn lớn.