Dưới phòng chứa đồ lặt vặt còn một tầng hầm nữa, bên trong chứa lương thực của cả gia đình.
Bốn căn phòng ngủ, bà nội Ninh ở một phòng, vợ chồng Tô Hân Nghiên một phòng. Còn hai phòng còn lại, lúc đầu Tô Hân Nghiên muốn kéo màn hay dựng ván gỗ gì gì đó để tạo thành bốn phòng nhỏ, cho mỗi một đứa bé đều có không gian riêng tư của mình.
Ai ngờ đâu Tiểu Tại Tại không chịu ngủ một mình, cứ khăng khăng ngủ cùng với mấy anh trai, cuối cùng không biết vì sao lại trở thành "giường ghép chung" cho bốn anh em ngủ với nhau rồi.
Nhưng chúng cũng ngủ như vậy được mấy năm rồi. Đợi bọn chúng lớn thêm một chút nữa, tất nhiên Tô Hân Nghiên vẫn phải để cho chúng ngủ tách nhau ra.
Trong phòng của hai vợ chồng.
Tô Hân Nghiên đang bận hạch toán sổ sách, Ninh Viễn Hàng thì đang sắp xếp lại hành lý mình mang về cùng.
Lúc về, anh mang theo một cái bao lớn. Bên trong ngoại trừ một bộ quần áo thay ra giặt sạch và một ít đồ dùng cá nhân thì hơn phân nửa không gian còn lại đều dùng để chất mấy thứ anh mang về cho người nhà.
Bấy giờ anh đang lấy từng món một ra bên ngoài.
Kẹo sữa Con Thỏ Lớn, cá đóng hộp, hoa quả đóng hộp, thịt bò khô, nho khô, đủ loại quả hạch, bánh bích quy... Toàn là thức ăn.
Trong lúc vô tình, Tô Hân Nghiên liếc mắt một cái: "Mấy thứ này là anh mua lúc trên đường đi à?"
Nơi đóng quân của Ninh Viễn Hàng là một chốn vắng vẻ, cũng không có ai bán kẹo sữa hay đồ hộp gì cả.
"Ừ, ở bên cạnh nhà ga trung chuyển có hợp tác xã cung tiêu."
Ninh Viễn Hàng chất chồng thức ăn lên cái bàn ở đầu giường, khiến cho cả một cái bàn vốn đã không lớn bị chiếm hết.
Ngay sau đó, anh lại tiếp tục lần mò trong cái ba lô, tìm trong một chốc thì móc ra một xấp dày tiền giấy, anh đưa hết nó cho vợ mình.
"Mẹ phẫu thuật tốn không ít tiền, em cầm số này đi, bù vào một số chi phí và tiền thuốc."
Phần lớn trong xấp dày này chỉ toàn là đại đoàn kết, ít nhất cũng xấp xỉ một nghìn đồng, đó là chưa nhắc tới vẫn còn những loại khác bên ngoài nữa.
Tô Hân Nghiên không từ chối, càng không hỏi tiền ở đâu ra, dứt khoát nhận lấy.
Trận bệnh này của mẹ chồng đã khiến họ hầu như tiêu hết sạch số tiền tiết kiệm trong nhà mấy năm nay, cô còn bỏ thêm không ít tiền riêng của mình trong đó nữa. Bây giờ gia đình thật sự cần tiền gấp, chồng đưa cô số này coi như là "rải mưa đúng lúc".
Từ sáng sớm Tiểu Tại Tại đã tự thức dậy.
Cô bé mơ mơ màng màng đứng lên, ôm chăn ngồi ở trên giường ngây người một chút, đột nhiên nhớ lại tối hôm qua ba đã về nhà!
Tinh thần cô bé phút chốc thấy chấn động, người này lập tức ba chân bốn cẳng, dùng cả tay chân mà bò xuống giường, chạy "bụp bụp bụp" đến trước cửa phòng ba mẹ.
Cửa không khóa, cô bé vừa đẩy nhẹ một cái đã mở ra rồi.
Bây giờ trời mới vừa tờ mờ sáng, trong phòng cũng mù mịt một mảnh, không nhìn rõ lắm.
Tuy nhiên cô bé vẫn có thể mơ hồ nhìn ra được hai cái bóng mờ mờ.
Tiểu Tại Tại mò mẫm đi vào, tự nhận là lén lút vào phòng một cách lặng yên không một tiếng động. Cô bé vịn lấy giường ngủ của ba mẹ, leo lên, trườn một mạch như con sâu lông ngắn vậy, chui vào trong chăn nằm ở giữa ba mẹ.
Cô bé sờ sờ bên trái, da mềm mại, là mẹ.
Lại sờ sang bên phải, bị thô sáp hồ tra đâm vào tay, là ba.
Khi được nằm trong vòng ôm của ba mẹ, Tiểu Tại Tại hài lòng nhắm mắt lại, tiếng ngáy nhỏ lại vang lên.
Đang ngủ à?
Tô Hân Nghiên mở mắt ra, lặng lẽ nhìn về phía Ninh Viễn Hàng. Trên khóe môi Ninh Viễn Hàng hiện ra một nụ cười, khẽ gật đầu.
Thật ra bắt đầu từ lúc cô nhóc này mở cửa ra, hai vợ chồng này đã bị đánh thức rồi.
Họ chỉ thấy cái bóng người tới nhỏ nhỏ thôi là đoán ra được chính con nhà mình rồi. Trời hãy còn tối, hai vợ chồng cũng không nhận ra được là đứa nào, bọn họ bèn dứt khoát giả bộ ngủ, xem thử xem người này còn muốn làm gì.
Không ngờ lại là một cục bột nhỏ thơm mùi sữa muốn mò lên giường.
Nếu không phải sợ sẽ đánh thức con gái, Tô Hân Nghiên thật sự đã mềm lòng tới mức muốn ôm cục bột nhỏ thơm mùi sữa nhà mình lên điên cuồng hôn.
Đáng yêu quá đi mất!
Bốn căn phòng ngủ, bà nội Ninh ở một phòng, vợ chồng Tô Hân Nghiên một phòng. Còn hai phòng còn lại, lúc đầu Tô Hân Nghiên muốn kéo màn hay dựng ván gỗ gì gì đó để tạo thành bốn phòng nhỏ, cho mỗi một đứa bé đều có không gian riêng tư của mình.
Ai ngờ đâu Tiểu Tại Tại không chịu ngủ một mình, cứ khăng khăng ngủ cùng với mấy anh trai, cuối cùng không biết vì sao lại trở thành "giường ghép chung" cho bốn anh em ngủ với nhau rồi.
Nhưng chúng cũng ngủ như vậy được mấy năm rồi. Đợi bọn chúng lớn thêm một chút nữa, tất nhiên Tô Hân Nghiên vẫn phải để cho chúng ngủ tách nhau ra.
Trong phòng của hai vợ chồng.
Tô Hân Nghiên đang bận hạch toán sổ sách, Ninh Viễn Hàng thì đang sắp xếp lại hành lý mình mang về cùng.
Lúc về, anh mang theo một cái bao lớn. Bên trong ngoại trừ một bộ quần áo thay ra giặt sạch và một ít đồ dùng cá nhân thì hơn phân nửa không gian còn lại đều dùng để chất mấy thứ anh mang về cho người nhà.
Bấy giờ anh đang lấy từng món một ra bên ngoài.
Kẹo sữa Con Thỏ Lớn, cá đóng hộp, hoa quả đóng hộp, thịt bò khô, nho khô, đủ loại quả hạch, bánh bích quy... Toàn là thức ăn.
Trong lúc vô tình, Tô Hân Nghiên liếc mắt một cái: "Mấy thứ này là anh mua lúc trên đường đi à?"
Nơi đóng quân của Ninh Viễn Hàng là một chốn vắng vẻ, cũng không có ai bán kẹo sữa hay đồ hộp gì cả.
"Ừ, ở bên cạnh nhà ga trung chuyển có hợp tác xã cung tiêu."
Ninh Viễn Hàng chất chồng thức ăn lên cái bàn ở đầu giường, khiến cho cả một cái bàn vốn đã không lớn bị chiếm hết.
Ngay sau đó, anh lại tiếp tục lần mò trong cái ba lô, tìm trong một chốc thì móc ra một xấp dày tiền giấy, anh đưa hết nó cho vợ mình.
"Mẹ phẫu thuật tốn không ít tiền, em cầm số này đi, bù vào một số chi phí và tiền thuốc."
Phần lớn trong xấp dày này chỉ toàn là đại đoàn kết, ít nhất cũng xấp xỉ một nghìn đồng, đó là chưa nhắc tới vẫn còn những loại khác bên ngoài nữa.
Tô Hân Nghiên không từ chối, càng không hỏi tiền ở đâu ra, dứt khoát nhận lấy.
Trận bệnh này của mẹ chồng đã khiến họ hầu như tiêu hết sạch số tiền tiết kiệm trong nhà mấy năm nay, cô còn bỏ thêm không ít tiền riêng của mình trong đó nữa. Bây giờ gia đình thật sự cần tiền gấp, chồng đưa cô số này coi như là "rải mưa đúng lúc".
Từ sáng sớm Tiểu Tại Tại đã tự thức dậy.
Cô bé mơ mơ màng màng đứng lên, ôm chăn ngồi ở trên giường ngây người một chút, đột nhiên nhớ lại tối hôm qua ba đã về nhà!
Tinh thần cô bé phút chốc thấy chấn động, người này lập tức ba chân bốn cẳng, dùng cả tay chân mà bò xuống giường, chạy "bụp bụp bụp" đến trước cửa phòng ba mẹ.
Cửa không khóa, cô bé vừa đẩy nhẹ một cái đã mở ra rồi.
Bây giờ trời mới vừa tờ mờ sáng, trong phòng cũng mù mịt một mảnh, không nhìn rõ lắm.
Tuy nhiên cô bé vẫn có thể mơ hồ nhìn ra được hai cái bóng mờ mờ.
Tiểu Tại Tại mò mẫm đi vào, tự nhận là lén lút vào phòng một cách lặng yên không một tiếng động. Cô bé vịn lấy giường ngủ của ba mẹ, leo lên, trườn một mạch như con sâu lông ngắn vậy, chui vào trong chăn nằm ở giữa ba mẹ.
Cô bé sờ sờ bên trái, da mềm mại, là mẹ.
Lại sờ sang bên phải, bị thô sáp hồ tra đâm vào tay, là ba.
Khi được nằm trong vòng ôm của ba mẹ, Tiểu Tại Tại hài lòng nhắm mắt lại, tiếng ngáy nhỏ lại vang lên.
Đang ngủ à?
Tô Hân Nghiên mở mắt ra, lặng lẽ nhìn về phía Ninh Viễn Hàng. Trên khóe môi Ninh Viễn Hàng hiện ra một nụ cười, khẽ gật đầu.
Thật ra bắt đầu từ lúc cô nhóc này mở cửa ra, hai vợ chồng này đã bị đánh thức rồi.
Họ chỉ thấy cái bóng người tới nhỏ nhỏ thôi là đoán ra được chính con nhà mình rồi. Trời hãy còn tối, hai vợ chồng cũng không nhận ra được là đứa nào, bọn họ bèn dứt khoát giả bộ ngủ, xem thử xem người này còn muốn làm gì.
Không ngờ lại là một cục bột nhỏ thơm mùi sữa muốn mò lên giường.
Nếu không phải sợ sẽ đánh thức con gái, Tô Hân Nghiên thật sự đã mềm lòng tới mức muốn ôm cục bột nhỏ thơm mùi sữa nhà mình lên điên cuồng hôn.
Đáng yêu quá đi mất!