Cước bộ Lý Mạn chỉ hơi dừng lại, đẩy xe mang bánh tiếp tục tiến về phía trước."Tiểu Mạn," Hà Thiệu Huy đi sát vài bước, đuổi theo nói, "Chờ tôi đến bộ đội sẽ gửi thư cho cô, muốn cái gì cô nói với tôi, tôi mua gửi cho cô.
Công việc ba tôi bận rộn, người của ông ấy cũng không có ánh mắt gì, chọn đồ cho tới bây giờ chỉ xem độ thực dụng, cũng không nhìn xem tốt hay không, mua đồ không nhất định phù hợp với ý thích của cô.”Bệnh thần tinh!Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Mạn cứng nhắc, đứng lại, tức giận nói: "Tôi không tay không chân à, ăn dùng cái gì, không biết tự mình mua hay sao.
Ai hiếm lạ đồ của anh chứ? Còn nữa, anh dựa vào cái gì mà không cho tôi liên lạc với bác Hà?”Nói rất dễ nghe, còn không phải sợ cô quấy rầy sự bình tĩnh trong nhà anh ta à.Tuy rằng cô cũng không muốn viết thư cho Hà Chí Minh, nhưng viết hay không viết là chuyện của cô, Hà Thiệu Huy có tư cách gì mà ngăn cản?"Không phải không cho cô viết thư cho ba tôi, ngày lễ tết viết thư hỏi thăm vài câu cũng rất tốt.
Muốn gì, để tôi mua, tôi làm lính ở biên giới, gần hơn, gửi thư cũng thuận tiện.”Xem những lời vừa rồi trở thành gió bên tai, nghe không hiểu à!Nói giống như mình rời xa cha con bọn họ, sẽ không có ăn, không có mặc vậy.Đúng vậy, hàng năm Hà Chí Minh đều gửi cho Tiểu Mạn Nhi tiền sách học phí và đồ dinh dưỡng, nhưng năm nào trong nhà lại sẽ không có đáp lễ, thịt xông khói ruột xông khói giăm bông, nấm khô rau khô mộc nhĩ, củ cải măng chua, còn cả năm Hà Chí Minh bị thương, ông nội gửi nhân sâm núi lâu năm, nhà mình lấy được, không tính tiền đúng không?Lý Mạn tức giận cầm lấy thìa trong giỏ, ném tới.Không kịp đề phòng, Hà Thiệu Huy bị đập trúng.Che trán, anh ta không dám tin nói: "Sao cô đánh người như thế?”"Tôi nghe thấy chó sủa, không đánh chó, còn chờ cho cắn tôi à?" Dứt lời, Lý Mạn nâng cằm lên, khinh miệt liếc anh ta, ngạo kiều hừ một tiếng, ý bảo Tiểu Kim Hoa nhặt thìa rời đi.Hà Thiệu Huy: "Cô ——"Xa xa, Tiểu Mao ném cây giống xong, ngẩng đầu nhìn thấy tình huống bên này, vội vàng đi vài bước, đuổi theo Tống Du, tay vịn đòn gánh trên vai khẽ động, chọc chọc cánh tay anh: "Anh Tống, anh không đi xem?”Tống Du dừng chân nhìn một lát, thấy Lý Mạn đối với Hà Thiệu Huy lộ vẻ mặt kháng cự, thần sắc Hà Thiệu Huy cổ quái, nên đặt đòn gánh rỗng lên vai Tiểu Mao, đi tới gần đường, đưa tay nhận lấy tay lái trong tay Lý Mạn: "Đưa trước cho bên nào?”"Đội gánh mạ phía đông."Tống Du đẩy xe, nói với cô và Tiểu Kim Hoa: "Đi phía trước.”Lý Mạn vốn đi ở một bên giúp đỡ đỡ xe, nghe anh nói, kinh ngạc bảo: "Bản thân anh tự có thể làm được?” Còn nhớ rõ năm trước, lúc Tống Du vừa tới, đẩy xe kít qua cầu trúc, đã thất thủ, ngay cả người lẫn xe lật xuống.
Dòng suối chảy xiết, có bao tải thóc rơi xuống thì vỡ miệng ra, rải hơn phân nửa, mọi người giúp đỡ vớt lên, thóc mất đi bồi thường theo giá, trong đội trừ của anh tệ.Họa vô đơn chí, lúc rơi xuống nước anh còn bị xe ngã xuống đập vào chân, lúc ấy chỉ là mơ hồ đau, cả người có hơi lạnh, trở về uống chén canh gừng, cũng không quá chú ý, ai ngờ đêm đó đã phát sốt cao, chân cũng sưng phồng, một hồi bệnh đã tiêu sạch tiền tiết kiệm trong tay.Dân lao động mạnh nhất của đội sản xuất một ngày có thể lấy xu, phải đứa ra xu phần, khi thu hoạch xong cũng chỉ lấy mao, Tống Du vừa đến, vai không thể gánh, tay không thể xách, một ngày nhiều nhất lấy công, xu phân, mười ngày cũng chỉ được đồng, mất đồng, xem như nửa năm làm việc vô ích.Trong sách tuy rằng không đề cập đến đoạn thời gian của anh sống thế nào, nghĩ cũng biết, sẽ không quá tốt.Nếu trong lòng hơi yếu ớt thì sao, chỉ sợ trong lòng đối với xe cồng bánh sẽ có bóng ma.Lý Mạn nghĩ đến đoạn chuyện cũ này, Tống Du bị một câu trêu ghẹo như cười như không của cô cũng gợi lên đoạn ký ức xám tro kia, nói như thế nào đây, nó đánh nát tự tôn, kiêu ngạo và sống lưng thẳng tắp của nguyên chủ.
Thiếu niên tuổi, đúng là thời điểm hăng hái, tràn đầy sức sống, lại chưa từng nghĩ tới chỉ cần sống thôi đã khó khăn như vậy, không có tiền không có lương thực, ban ngày phải làm việc, ban đêm phải canh giữ lương thực, lại chính là lúc thân thể đang lớn, đói đến mức nhìn thấy hai mắt lóa sáng, anh thử không ngừng uống nước, thử vào núi tìm trái cây, tìm nấm, đào rau dại, vẫn rất đói, đói...!Đói đến mức gầy trơ xương, dưới chân hư ảo, hai mắt thất sắc, không còn lý trí, lại một đêm canh giữ lương thực là ngô mới, không nhịn được, bẻ một ít, lột vỏ ngoài, không kịp vứt râu phía trên, đã khẩn cấp nhét vào miệng, ngay cả lõi ngô cũng nhai nát nuốt vào bụng...Càng ăn càng đói, ngày đó anh ăn một mạch cái ngô, ăn đến sau đó khóc rống thất thanh....