Chuyện lớn như vậy, bọn họ sao có thể không đi xem náo nhiệt được?lose
Mọi người một đường nhanh chóng chạy về phía Thôn Ủy.
Thời buổi này, tình cảnh của quả phụ thực sự rất gian nan, đặc biệt nũng nịu giống như Sở Uyển thì tất nhiên trước cửa sẽ rất nhiều thị phị. Trong nhà không có nam nhân, một mình cô ta làm sao có thể sinh hoạt?
Mọi người đều kết luận, Sở Uyển nhất định sẽ đau khổ mà cầu xin, chết sống cũng không chịu rời khỏi nhà chồng.
Trong đám người, có một bà thím béo nói thầm với thím Lưu đứng bên cạnh: “Sao đột nhiên là đòi phân gia? Không phải là đang sống khá tốt sao?”
“Xem chừng tiểu quả phụ làm cho Nhϊếp gia không bớt lo, cũng không biết lần này đi thông đồng với ai”. Thím Lưu nói.
Thím Béo liền nói thầm: “Tôi thấy cô ấy cũng không phải là người làm cho người khác phải lo lắng a.. Mỗi ngày đều chăm chỉ làm việc, sau khi tan tầm còn ở nhà giặt quần áo, nấu cơm, không phải đều giống chúng ta khi còn trẻ sao?”
Thím Lưu nghe vậy, nheo lại hai mắt nhìn thím béo: “Bà thích cô ta như vậy, vậy thì nhận về làm con dâu đi”.
Thím Béo liền choáng váng. Đang êm đẹp, tại sao là Lưu này lại dỗi với bà.
“Tôi thấy tiểu quả phụ luôn giữ khuôn phép, nhưng thật ra chính con trai bà, cả ngày cứ nhìn chằm chằm vào cô ta. Nhưng con trai bà cả mặt đều mọc mụn, cô ta khẳng định không muốn!”
Mặt già của thím Lưu đã tái đi rồi, ngày đó bà mối muốn tìm cho con trai bà ta một đối tượng, hai người hỏi con trai muốn cô gái như thế nào, hỏi thăm cả ngày thì bà ta mới ngã ngửa, con trai bà ta lại chỉ nghĩ muốn một cô gái giống như Sở Uyển vậy.
Cho tới bây giờ, bà ta còn nhớ rõ hôm ấy mình mất mặt với bà mối như thế nào.
“Tôi phi! Con trai tôi chính là chướng mắt cô ta a!”
Thím Lưu nói xong, liền nhanh chân đi đến Thôn Uỷ.
Lại không nghĩ, còn chưa đi tới nơi, mọi người đã nghe thấy tiếng nói lớn của Trần Tú Nga truyền đến.
“Hôm nay các cán bộ thôn phải phân xử cho nhà chúng tôi, tôi muốn phân gia”.
“Cô ta vừa vào cửa, đã khắc chết con trai tôi, ở nhà tôi ăn uống hơn một năm nay. Sao số tôi lại khổ như vậy a, có khổ mà không nói nên lên!”
“Hai vợ chồng già chúng tôi đều thấy cô ta là một quả phụ, không có ai để dựa vào, liền đồng ý để cho cô ta ở lại. Nhưng có ai biết được, hiện tại cô ta lại sống giống như người thành phố vậy”.
“Cuộc sống này tôi không sống nổi nữa, phân gia, cần thiết phải phân gia!”
Trần Tú Nga la lối khóc lóc, lúc này đã ngồi phịch xuống dưới đất, lớn tiếng kêu khóc.
Mọi người một đường nhanh chóng chạy về phía Thôn Ủy.
Thời buổi này, tình cảnh của quả phụ thực sự rất gian nan, đặc biệt nũng nịu giống như Sở Uyển thì tất nhiên trước cửa sẽ rất nhiều thị phị. Trong nhà không có nam nhân, một mình cô ta làm sao có thể sinh hoạt?
Mọi người đều kết luận, Sở Uyển nhất định sẽ đau khổ mà cầu xin, chết sống cũng không chịu rời khỏi nhà chồng.
Trong đám người, có một bà thím béo nói thầm với thím Lưu đứng bên cạnh: “Sao đột nhiên là đòi phân gia? Không phải là đang sống khá tốt sao?”
“Xem chừng tiểu quả phụ làm cho Nhϊếp gia không bớt lo, cũng không biết lần này đi thông đồng với ai”. Thím Lưu nói.
Thím Béo liền nói thầm: “Tôi thấy cô ấy cũng không phải là người làm cho người khác phải lo lắng a.. Mỗi ngày đều chăm chỉ làm việc, sau khi tan tầm còn ở nhà giặt quần áo, nấu cơm, không phải đều giống chúng ta khi còn trẻ sao?”
Thím Lưu nghe vậy, nheo lại hai mắt nhìn thím béo: “Bà thích cô ta như vậy, vậy thì nhận về làm con dâu đi”.
Thím Béo liền choáng váng. Đang êm đẹp, tại sao là Lưu này lại dỗi với bà.
“Tôi thấy tiểu quả phụ luôn giữ khuôn phép, nhưng thật ra chính con trai bà, cả ngày cứ nhìn chằm chằm vào cô ta. Nhưng con trai bà cả mặt đều mọc mụn, cô ta khẳng định không muốn!”
Mặt già của thím Lưu đã tái đi rồi, ngày đó bà mối muốn tìm cho con trai bà ta một đối tượng, hai người hỏi con trai muốn cô gái như thế nào, hỏi thăm cả ngày thì bà ta mới ngã ngửa, con trai bà ta lại chỉ nghĩ muốn một cô gái giống như Sở Uyển vậy.
Cho tới bây giờ, bà ta còn nhớ rõ hôm ấy mình mất mặt với bà mối như thế nào.
“Tôi phi! Con trai tôi chính là chướng mắt cô ta a!”
Thím Lưu nói xong, liền nhanh chân đi đến Thôn Uỷ.
Lại không nghĩ, còn chưa đi tới nơi, mọi người đã nghe thấy tiếng nói lớn của Trần Tú Nga truyền đến.
“Hôm nay các cán bộ thôn phải phân xử cho nhà chúng tôi, tôi muốn phân gia”.
“Cô ta vừa vào cửa, đã khắc chết con trai tôi, ở nhà tôi ăn uống hơn một năm nay. Sao số tôi lại khổ như vậy a, có khổ mà không nói nên lên!”
“Hai vợ chồng già chúng tôi đều thấy cô ta là một quả phụ, không có ai để dựa vào, liền đồng ý để cho cô ta ở lại. Nhưng có ai biết được, hiện tại cô ta lại sống giống như người thành phố vậy”.
“Cuộc sống này tôi không sống nổi nữa, phân gia, cần thiết phải phân gia!”
Trần Tú Nga la lối khóc lóc, lúc này đã ngồi phịch xuống dưới đất, lớn tiếng kêu khóc.