Khi nhà họ Cố xảy ra chuyện, Cố Hàm Giang chỉ mới bảy tuổi, rất nhiều việc đã không còn nhớ rõ.
Nhưng giọng nói trong điện thoại này, cho dù xa cách mười một năm, cho dù đã nhiễm dấu vết của năm tháng, anh vẫn có thể lập tức nhận ra khi vừa nghe thấy.
“Mẹ, mẹ.
”Cổ họng của anh khô khốc khản đặc, sau một lúc lâu, anh mới gian nan thốt ra tiếng xưng hô đã nhiều năm không gọi.
“Aiiii.
”Giọng nói của người phụ nữ ở đầu bên kia mang theo tiếng khóc nức nở, sau đó lại nói không nên lời, trong ống nghe chỉ còn lại tiếng khóc thút thít không thể kìm nén.
Cố Hàm Giang nghe vậy, hai mắt cũng chua xót.
Mười một năm, cách mạng mười năm cũng đã kết thúc được hai năm rồi, ông nội và bố mẹ vẫn luôn không có tin tức.
Cách mạng mười năm: Cách mạng Văn hóa Vô sản, thường được gọi là Cách mạng Văn hóa hoặc văn hóa cách mạng cho ngắn, là một phong trào chính trị trong lịch sử của Cộng hòa Nhân dân Trung Quốc.
Nó đã diễn ra tại Trung Quốc đại lục từ tháng năm đến tháng .
Mặc dù anh và bà cô không muốn nhắc tới, cũng không muốn tin rằng bọn họ đã lành ít dữ nhiều, nhưng hy vọng dưới đáy lòng lại càng ngày càng mong manh.
Vậy mà không ngờ rằng, có một ngày anh còn có thể nghe được giọng nói của mẹ, chẳng lẽ đây là trời không tuyệt đường người như lời bà cô nói sao?Anh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cố gắng khiến giọng nói của mình nghe bình thường và bình tĩnh.
“Con rất tốt, mẹ, mẹ đừng khóc nữa, mẹ nói tình hình trong nhà cho con biết đi.
”“Mẹ, mẹ đã nghe cô, cô nói, con phải chịu, chịu nhiều khổ sở như vậy, tốt, tốt chỗ nào chứ! ”Anh không nói lời này còn tốt, vừa nói lời này xong, Tống Vân khóc càng dữ dội hơn: “Xin, xin lỗi, là mẹ không, không chăm sóc tốt cho con, đều là mẹ, mẹ sai……”Cố Hàm Giang có tính tình lầm lì, nào biết phải an ủi một người phụ nữ đang khóc thút thít như thế nào, anh cầm ống nghe, tay chân hơi luống cuống.
Lúc này, một giọng nam trầm khàn lại vang lên ở đầu dây bên kia: “Đều đã qua rồi, bà đừng nói mấy lời này nữa, khiến Hàm Giang cũng khó chịu theo.
Vẫn nên để tôi tới nói chuyện với con đi, bà bình tĩnh một chút.
”Xem ra bố cũng rất khỏe.
Cố Hàm Giang nghe thấy giọng nói quen thuộc này, hốc mắt càng nóng hơn: “Bố.
”“Ừ.
”Giọng nói của Cố Tùng Niên mang theo giọng mũi, khàn hơn rất nhiều so với giọng nói trong trí nhớ của anh: “Hôm nay bố và mẹ con gọi cuộc điện thoại này là muốn nói cho con một tiếng, trong nhà không sao, con cứ yên tâm.
”Cố Hàm Giang đã có thể đoán trước nhưng chính tai nghe thấy bố mình nói như vậy, anh vẫn thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.
“Ông nội đâu ạ? Ông thế nào rồi?”“Ông của con cũng không sao, chỉ là đã cao tuổi, sức khỏe không được tốt.
Chờ thêm một khoảng thời gian nữa, ông khỏe hơn một chút, chúng ta sẽ tự mình đi qua đó một chuyến, thăm con, cũng thăm bà cô của con, phải cảm ơn bà ấy thật tốt mới được.
”Cố Hàm Giang vừa nghe thấy sức khỏe của ông không tốt, anh hơi lo lắng: “Ông không sao chứ ạ?”Anh biết ông cụ không có gì đáng ngại, bố mẹ cũng đều khoẻ mạnh, anh mới yên tâm: “Vậy An An đâu ạ?”Cố Tùng Niên yên lặng một lát, nói: “Còn chưa liên lạc được với người bạn kia của mẹ con nhưng đang tìm rồi.
”Lúc trước nhà họ Cố xảy ra chuyện, người trong nhà hoảng sợ, căn bản không dám đặt hết trứng gà vào trong một cái rổ.
Cố Hàm Giang được ông nội Cố giao cho một người cấp dưới ngày xưa đã sớm giải ngũ của mình, Cố An thì được Tống Vân giao cho bạn thân của mình.
Hai đứa nhỏ đều tranh thủ lúc trời tối để lén rời khỏi nhà họ Cố, đứa nhỏ hơn mới chỉ có tuổi, đứa lớn cũng chỉ bảy tuổi mà thôi.
Không ngờ lòng người dễ thay đổi.
Cố Hàm Giang tới nhà ông bác Triệu kia, hai, ba năm đầu còn tốt, người nhà họ Triệu đối xử với anh không tệ, có gì ngon đều sẽ nhường cho anh trước.
Nhưng ông nội của anh vẫn luôn không có tin tức, bố mẹ của anh cũng lần lượt bị liên luỵ, vào tù, mất chức.
Dần dần, thái độ của người nhà họ Triệu đối với anh cũng thay đổi.
Đầu tiên là coi thường, sau đó dứt khoát vứt anh tới nhà một người họ hàng xa ở nông thôn.
Người họ hàng xa kia còn tưởng anh là con riêng không thể tiết lộ, thu tiền nhưng ánh mắt nhìn anh từ trước đến nay đều có khinh bỉ và coi thường.
.