"Toàn Tập Toán Lý Hóa" là bộ tài liệu ôn thi đại học được phát hành năm nay.
Tạ Miêu từng nghe thầy Trịnh nói tới, nói trong nhà ai mà có điều kiện thì có thể tìm cách mua một bộ.
Thật tiếc vì bộ sách này rất khan hiếm, nguyên cả huyện Hồng Hà cũng không có được mấy bộ, lại còn bị những bạn học mà trong nhà có thân thích làm trong nhà sách đặt trước hết toàn bộ.
Cô hỏi nhà sách mấy lần, người ta đều nói không có hàng.
Tạ Miêu cũng không lấy gì ngạc nhiên khi Cố Hàm Giang mua được, chỉ không ngờ anh lại nhờ mình giúp xem qua.
“Cái này còn cần người khác giúp xem qua sao?” Cô dừng bước chân.
“Cần thiết.
” Cố Hàm Giang trịnh trọng gật đầu, “Thành tích học tập của em tốt, có thể nói cho tôi biết có đáng dành thời gian ra xem hay không.
”Thành tích học tập của Tạ Miêu tốt, thành tích học tập của anh không tốt sao?Vậy người nhiều lần đứng đầu khối bọn họ là ai?Tâm trạng Ngô Thục Cầm không thể hình dung bằng lời nữa rồi.
Cô cảm thấy anh họ nhà mình vốn không phải nhân cơ hội để tìm kiếm lợi ích từ Tạ Miêu, mà đang tìm một cái cớ, quang minh chính đại tặng bộ sách "Toàn Tập Toán Lý Hóa" cho Tạ Miêu xem.
Ba anh em nhà họ Tạ lại không biết "Toàn tập Toán Lý Hóa" là gì, nghe xong lời của Cố Hàm Giang, đều cảm thấy có chút bất mãn.
“Anh không muốn tốn thời gian xem, vậy chị tôi thì có chắc?” Tạ Kiến Trung phản đối đầu tiên.
Tạ Kiến Quân cũng gật đầu phụ họa, “Chị tôi vừa phải học hành, vừa phải dạy bù cho bọn tôi, cũng bận lắm rồi, không có thời gian xem cho anh đâu.
”"Đúng vậy đúng vậy, chị tôi cũng bận lắm bận lắm rồi, phải không chị?”Tạ Kiến Hoa vừa nghe, nhanh chóng nháy mắt với Tạ Miêu.
Tạ Miêu nhìn chân mày cậu hấp háy, cảm thấy quá buồn cười, nhưng vẫn cố nín nhịn gật gật đầu “Cũng khá là bận rộn”Sự thật thì trong vòng nửa năm gần đây, những bài học bị sót của mấy anh em cơ bản cũng bù xong cả rồi.
Mỗi ngày đều cùng cô học, bọn họ cũng dần dần hình thành một số thói quen tốt.
Sau khi bắt đầu học kỳ này, cô cũng không cần đặc biệt dạy bù cho bọn họ nữa, thành tích của mấy cậu nhóc nghịch ngợm cũng ổn định trong top một trăm của khối, thi vào cấp của trường cũng không có vấn đề gì.
Nhưng bọn họ đều nói như vậy rồi, cô cũng không thể vạch trần anh em nhà mình được.
Cố Hàm Giang không biết phải làm sao để tặng đồ lấy lòng cô gái nhỏ, càng không biết cầu cạnh người.
Lời nói của mấy em trai nhà cô, khiến anh chỉ biết nghẹn họng, “Hay là tôi dạy bù cho bọn họ, còn em thì giúp tôi xem sách.
”Để Cố Hàm Giang dạy bù cho bọn họ?Ba anh em cùng nhau lắc đầu, “Không, không, không, năm sau anh chuẩn bị thi đại học rồi, đừng lãng phí thời gian của anh tụi tôi.
”Ngày ngày đối diện với gương mặt lạnh lùng, bọn họ sợ chút nhiệt tình học tập khó khăn lắm mới gom góp được cũng bị đóng băng hết cả.
Hơn nữa, người này luôn ít nói, nói ra mấy đề bài ngó chừng bọn họ nghe không hiểu.
Ánh mắt của Cố Hàm Giang dừng lại trước thái độ lảng tránh và sợ hãi này, ánh mắt chuyển sang bình tĩnh nhìn Tạ Miêu.
Không biết vì lý do gì, trong chốc lát, Tạ Miểu lại hoảng hốt nhìn thấy chút bất lực từ trong ánh mắt anh.
Liệu người vẫn kiên cường thẳng lưng trong mười năm biến động, sẽ bất lực sao?Lẽ nào nam chính chiến công lẫy lừng, trải qua chiến trường đẫm máu trong truyện, sẽ chịu bó tay?Tạ Miêu đá bay suy nghĩ trong đầu mình, “Nếu thực sự cần thiết thì anh cứ mang qua đây, tôi sẽ xem cho.
”Ở kiếp trước, tốt xấu gì cô cũng từng trải qua kì ôn tập cuối cấp, đã làm qua vô số bài thi, ít nhiều gì cũng sẽ góp được chút ý kiến có ích.
“Được.
” Cố Hàm Giang nghiêm túc gật đầu, còn nói lời cảm ơn với Tạ Miêu.
Ngô Thục Cầm vẫn luôn đứng phía sau im lặng quan sát: "! "Tạ Miêu có độc, anh Hàm Giang đã bị cô ấy hạ độc tới mức bất thường rồi.
Thấy Tạ Miêu đồng ý, Tạ Kiến Trung có chút không vui, "Chị, không phải chị nói không thích anh ta à? Sao chị còn giúp anh ta?"Tạ Miêu cảm thấy có một ánh mắt cực kỳ có cảm giác tồn tại rơi trên người mình.
Cô hơi xấu hổ, véo tai đứa em trai nhà mình nén giọng nói, “Lời này em có thể nói trước mặt người ta và em gái người ta hả?”“ Có thể.
”Tạ Kiến Trung gật đầu bất chấp cái chết, một giây sau đó, bị véo tới nhe răng trợn mắt.
"Chị, nhẹ chút, nhẹ nhàng chút! Em nói có gì sai sao?".