Cố Hàm Giang xách một thứ rất to, bên trên còn phủ một tấm vải che màu xanh, chỉ để lộ quai xách bên ngoài.
Đừng nói Tạ Kiến Trung, đến Tạ Miêu cũng tò mò nhìn vài lần, trong lòng âm thầm đoán già đoán non.
Cố Hàm Giang thấy thế liền nhìn Tạ Miêu một cái rồi đặt đồ lên giường đất, mở tấm vải bên trên ra.
Mấy anh em nhà họ Tạ lập tức xúm lại nhìn, “Đây là gì vậy? Máy thu thanh mới ra sao?”Món đồ kia đen sì sì, hai bên còn có loa, quả thực nhìn rất giống máy thu thanh.
Chỉ có điều nó và máy thu thanh có vài chỗ khác biệt, đặc biệt là mấy nút ấn ở giữa.
Tạ Miêu vừa nhìn thấy, mắt bỗng vụt sáng lên, quả nhiên một giây sau, Cố Hàm Giang liền đưa ra đáp án: “Là máy ghi âm.
”“Máy ghi âm?” Ba anh em nhà họ Tạ hoàn toàn mờ mịt, “Máy ghi âm là gì thế?”Đối với cậu hỏi của mấy cậu nhóc, Cố Hàm Giang không nói nhiều, chỉ lấy một hộp băng từ trong cặp sách ra, đặt vào khe để băng rồi ấn nút phát nhạc.
Trong căn phòng lập tức vang lên giai điệu hào hùng của bài “Nông nô chuyển mình hát vang bài ca”, Tạ Miêu thấy chất lượng âm thanh rất tệ, nhưng ba tên nhóc lại sáng mắt lên.
“Máy ghi âm cũng biết hát ư?” Tạ Kiến Trung ghé đầu qua, nhìn chằm chằm vào nhìn bánh răng đang xoay tròn trong khe đặt băng.
Tạ Kiến Hoa thì nhìn mấy nút bấm, “Mấy cái nút tròn, nút hình tam giác kia là gì vậy?”“Đây là nút phát và nút tạm dừng.
”Cố Hàm Giang lại ấn nút phát nhạc một lần nữa, giải thích cho bọn trẻ với sự nhẫn nại hiếm có, “Đây là tua đi, đây là tua lại.
Đây là nút tắt, ấn vào đây thì âm thanh sẽ biến mất.
”“Ý anh nói bài hát này được ghi vào trong cái băng từ này sao?” Tạ Kiến Quân hỏi.
Tạ Kiến Hoa vừa nghe thấy thế liền phản ứng lại, “Vậy chẳng phải muốn nghe lúc nào thì nghe lúc ấy sao?”“Ừm.
”Cố Hàm Giang ấn vào nút tua lại, tua lại chỗ bài hát bắt đầu, phát lại từ đầu.
Mắt của ba anh em càng sáng hơn, vẻ mặt đầy hưng phấn nằm nhoài bên máy ghi âm để nghe nhạc.
Đến Lưu Chiêu Đệ đi ngang qua cũng ngó đầu vào nhìn một cái, “Ôi, đây là máy thu thanh ai mua đấy?”“Không phải máy thu thanh, là máy ghi âm.
” Tạ Kiến Hoa nhấn mạnh với bà.
Lưu Chiêu Đệ nghe cậu múa máy tay chân giảng giải liền tù tì máy ghi âm là gì, cũng cảm thấy mới mẻ vô cùng, nở nụ cười tươi rói với Cố Hàm Giang: “Thằng bé này, đến thì đến, còn tặng đồ làm gì! ”“Bác cả.
” Tạ Miêu vội vàng ngắt lời bà, “Anh ấy có tặng đâu, là mang đến cho tụi cháu mượn xem thôi, đúng không?”Cô nói đoạn, nhìn sang Cố Hàm Giang một cái.
Cố Hàm Giang nhận được tín hiệu, lập tức gật đầu, “Ừm.
”Vừa nghe thấy không phải tặng nhà mình, Lưu Chiêu Đệ vô cùng thất vọng.
Nghĩ bụng Cố Hàm Giang có thể kiếm được món đồ mới mẻ như này, trong nhà nhất định có điều kiện, đầu óc của bà ta lại trở nên nhanh nhạy, “Cậu mua máy ghi âm này bao nhiêu tiền?”Cố Hàm Giang: “Hơn sáu trăm.
”Lưu Chiêu Đệ còn đang nghĩ, nếu mà không đắt thì bà ta sẽ thương lượng với mẹ chồng một chút, để bà cụ chi tiền mua một cái cho nhà bà ta, nghe thấy vậy thì gật gật đầu, “Hơn sáu trăm à” Nói xong mới phản ứng lại, “Cậu nói cái gì? Hơn sáu trăm?”Giọng nói đột ngột cất cao vút của bà ta khiến Tạ Kiến Hoa không nhịn được mà phải bịt tai lại, “Mẹ, mẹ có thể nói nhỏ chút không?”Nhưng Lưu Chiêu Đệ hoàn toàn không còn tâm trí nào mà để ý tới lời kháng nghị của con trai mình, “Chẳng qua cũng chỉ là một thứ trông giông giống máy thu thanh, sao lại đắt như vậy? Ăn cướp tiền à? Chẳng lẽ cậu bị người ta lừa hả Hàm Giang?”“Không ạ.
” Cố Hàm Giang nói: “Đây là hàng nhập khẩu Nhật Bản.
”Vừa nghe thấy đây là hàng nhập khẩu Nhật Bản, Lưu Chiêu Đệ lập tức im bặt.
Bà là một người đàn bà nông thôn không có trình độ, chỉ cảm thấy bất kể là thứ gì, chỉ cần cộp mác hai chữ “nhập khẩu” thì lập tức trở nên to tát.
Huống chi là chiếc máy ghi âm gì gì đó này, quả là một món đồ hiếm lạ mà bà ta chưa nhìn thấy bao giờ.
Chỉ là biết món đồ trị giá hơn tệ này lại không phải tặng nhà mình, bà ta đã thấy tiếc xót rồi, lúc đi ra ngoài còn khẽ lẩm bẩm: “Không tặng nhà mình còn đem đến làm cái gì? Khoe với nhà mình là họ Cố nhà họ có tiền à.
”Lại nghĩ nếu không phải Tạ Miêu từ hôn với Cố Hàm Giang, không chừng chiếc máy ghi âm đắt đỏ này sẽ tặng nhà mình thật, bà ta lại ôm lấy ngực, cảm thấy hít thở không thông.
Có phải đầu óc cả nhà Vệ Dân đã bị lừa đá rồi không?Một gia đình tốt như vậy, sao lại nói từ hôn là từ hôn ngay thế chứ?Sau khi Lưu Chiêu Đệ đi khỏi, ba đứa trẻ vẫn nằm nhoài ở đó nghe nhạc, Tạ Miêu thì hỏi Cố Hàm Giang: “Cái này dùng pin số mấy?”“Số .
”Cố Hàm Giang vừa nói vừa mở chiếc nắp đằng sau ra, cho cô nhìn bốn khối pin số bên trong.
“Một lần thay pin dùng được bao lâu?” Tạ Miêu lại hỏi.
“Hơn ba ngày.
”Vậy nếu dùng tiết kiệm thì hẳn là có thể duy trì được rất lâu.
Tạ Miêu sờ lớp vỏ nhựa màu đen của máy ghi âm, nhớ đến thời điểm duy nhất dùng máy ghi âm ở kiếp trước, “Món đồ này không tệ, rất phù hợp để mang đi học Tiếng Anh.
”Có chỗ nguồn điện có thể cắm điện trực tiếp, không có nguồn điện còn có thể dùng pin, nếu như Góc Tiếng Anh của họ có một cái! Tựa như biết trong lòng Tạ Miêu đang nghĩ gì, Cố Hàm Giang lấy một chiếc băng khác ở trong cặp sách ra, rồi thay chiếc băng lúc trước ra.
Giai điệu vui tươi đổi thành bài khóa Tiếng Anh, không chỉ phát âm cực kỳ chuẩn, mà nghe còn hơi quen tai.
Tạ Miêu vội vàng lấy sách Tiếng Anh học kỳ trước của mình ra, lật sách soàn soạt, “Anh tìm người ghi lại sao?”“Ừm.
” Cố Hàm Giang nói, “Tiếng Anh của anh không tốt lắm, nhờ chú anh ghi âm cho, chú ấy là nhà ngoại giao.
”.