Nếu đưa bộ đề này cho học sinh lớp làm, cũng chưa chắc có mấy người đạt trên điểm cho phần trắc nghiệm điểm.
Bọn họ cảm thấy cho dù là trên điểm thì cũng chỉ có mình Phùng Lệ Hoa có thể đạt được.
Đại đa số trong bọn họ có thể làm được điểm đã rất ít rồi, dù sao mọi người cũng chỉ mới lớp mà thôi.
Vì thế khi Điền Diễm nói như vậy, quả thật kinh thiên động địa, vô số ánh mắt không dám tin rơi trên người cô ta.
Bạn học ngồi phía trước còn không kìm được quay đầu liếc nhìn bài thi trên bàn của cô ta, “Má nó làm đúng thật hết này!”Bạn nam kia nói rồi nhìn về hướng Tạ Miêu ở ngồi hàng thứ hai dưới lên trong phòng học với ánh mắt kinh ngạc.
Cũng vì lời nói của cậu ta mà những cái đầu còn lại đều di chuyển theo ánh mắt của cậu, bao gồm cả Phùng Lệ Hoa.
Phùng Lệ Hoa là con của chị gái Đường Quên, có dì dạy tiếng Anh như vậy, vốn tiếng Anh của cô ta đã là đỉnh của chóp từ nhỏ.
Cũng vì cái sự đỉnh “kout” này mà cô ta luôn tự tin về thành tích của mình.
Cho dù biết Tạ Miêu là người thành lập Góc tiếng anh, cô ta vẫn chẳng quan tâm.
Dù sao thì thành lập là một chuyện, còn kiểm tra được điểm cao lại là một chuyện khác.
Vừa rồi Điền Diễm nói với cô ta rằng lấy được bài của Tạ Miêu, Phùng Lệ Hoa hoàn toàn không để vào mắt, cô ta chỉ chuyên tâm đối chiếu đáp án.
Ai ngờ được đề thi của lớp mà Tạ Miêu cũng có thể làm được tròn điểm, cho dù có chép sách thì cũng không thể chép cao được như vậy.
Phùng Lệ Hoa quá đỗi kinh ngạc, nên cũng không chú ý đến nụ cười phút chốc đông cứng trên khóe môi của dì mình.
“Em nói ai làm được điểm? Lấy bài ra cô xem.
”Đường Quyên sải bước lớn xuống khỏi bục giảng, trực tiếp lấy đi bài thi trên bàn của Điền Diễm.
Trong tay cô giáo còn cầm một tờ giấy ghi đáp án và điểm bằng bút đỏ, đến để đối chiếu với bài của Tạ Miêu, quả nhiên không sai một câu nào.
Điều này khiến tâm trạng của Đường Quyên có chút phức tạp.
Không có giáo viên nào không thích học sinh có thành tích tốt, cô cũng như thế.
Nhưng em học sinh này lúc chưa đến đã cho cô ăn mấy quả giận liên tiếp, cô muốn thích nhưng không tài nào thích nổi.
Đường Quyên ổn định lại tâm trạng, rồi bỏ bài thi xuống, “Không có ai trên điểm nữa sao?”“Không có.
” Các học sinh đồng loạt lắc đầu.
“Không có thật ư?” Cô vẫn kiên trì.
“Không có thật ạ.
”Đường Quyên tức cái lồng ngực, dứt khoát không hỏi nữa, “Trả lại bài về cho mỗi bạn hết đi, chúng ta sửa vài câu.
”Học sinh nhao nhao trả bài, thế nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng liếc về Tạ Miêu, tràn ngập hiếu kỳ.
Có người còn không kìm được thì thầm với bạn cùng bàn: “Chương trình của lớp còn chưa học, cậu ấy cũng thi full điểm rồi, có ảo quá không?”“Nhưng cậu ấy vừa mới chuyển đến, dù muốn chép đáp án cũng không thể làm được.
”“Cũng phải ha.
”Tạ Miêu cảm thấy bụng dưới lạnh toát, đau đến đổ mồ hôi lạnh, hoàn toàn không hề chú ý đến ánh mắt đang nhìn mình của mọi người xung quanh.
Phó Linh thấy sắc mặt của cô không tốt, bèn chủ động lấy bài của Phùng Lệ Hoa, “Tớ đưa giúp cậu.
”Tạ Miêu cũng không từ chối, cô gượng cười với cô ấy, “Cảm ơn.
”“Đừng khách sáo.
”Phó Linh mím môi để lộ ra một lúm đồng tiền nhỏ bên má trái, đứng dậy đi lên phía trước phòng học.
Đúng lúc có người tò mò hỏi điểm của Phùng Lệ Hoa: “Bài của Phùng Lệ Hoa ai chấm đấy? Có biết cậu ấy bao nhiêu điểm không?”Thấy Phó Linh qua đưa bài, vài người xúm lại, “Là bài của Phùng Lệ Hoa hả?”Phó Linh tương đối yên lặng, cô có chút choáng ngợp với cảnh tượng này, nghe thế chỉ đáp một tiếng “ừm.
”Ánh mắt của mọi người đều rơi trên bài thi trong tay của cô ấy, sau đó lại sững sờ.
điểm! kém tận điểm.
Khoảng cách giữa Phùng Lệ Hoa và Tạ Miêu lớn đến thế ư?Đó là Phùng Lệ Hoa, người học tốt tiếng Anh nhất trường bọn họ từ trước tới giờ đó.
Tinh thần của các học sinh ngỡ ngàng, cứ cảm thấy mọi chuyện diễn ra trước mắt quá không chân thực, khiến mọi người không dám tin.
Từ khi đi học cho đến giờ, Phùng Lệ Hoa chưa từng thua thảm hại như vậy trên phương diện tiếng Anh, trong lòng giờ đã rối như tơ vò.
Cô ta mím môi, nén nhịn cảm giác nóng bừng trên khuôn mặt để nhận lấy bài thi, liếc nhìn những câu đã làm sai.
Những câu hỏi này đề liên quan đến kiến thức của lớp , lúc cô ta làm cũng không nắm chắc, vậy sao Tạ Miêu kia có thể trả lời đúng hết chứ?Lẽ nào cậu ta học trước nội dung của lớp , lý do tìm đến dì yêu cầu đề trước kia là để tìm cơ hội phô diễn thực lực của mình ư?Tạ Miêu hoàn toàn không biết người khác nghĩ gì trong lòng, thậm chí tiết học này cô còn sợ không trụ nổi nữa.
Khó khăn lắm mới đến lúc Đường Quyên giảng xong, nửa tiết buổi tối còn lại cô cũng chẳng buồn học nữa mà về phòng luôn.
Có thể là do trời mùa đông quá lạnh, đến trường rồi đi về lại phải đi vài dặm trên tuyết, điều này khiến cho cơ thể cô có chút lạnh.
.