Gần đây Tạ Miêu rất liều mạng, cho dù nhìn thấy cô ở trong lớp vào lúc nào thì về cơ bản cô đều đang học.
Trần Lập Quốc thường xuyên tò mò không biết cô lấy nghị lực lớn như vậy ở đâu ra, nếu đổi thành cậu, cậu không làm được ba ngày thì cậu đã phát điên rồi.
Nhưng ngẫm nghĩ lại một chút, có lẽ chính bởi vì sự cố gắng này, thành tích của Tạ Miêu mới có thể luôn luôn vững bước đi lên, đặc biệt vững chắc.
Đọc sách ở trên xe không tốt cho mắt, Tạ Miêu vốn dĩ cũng không có ý tưởng này.
Nhưng vừa nghe Trần Lập Quốc nói như vậy, cô giả bộ muốn mở cặp sách ra: “Cậu không nói thì tớ cũng quên mất, tớ có mấy bộ đề thi ở đây! ! ”Trần Lập Quốc lập tức căng da đầu: “Đừng đừng đừng, đừng bao giờ đưa cho tôi xem, tôi bị say xe.
”“Xe còn chưa chạy mà cậu đã say xe.
” Tạ Miêu bật cười vui vẻ.
Triển Bằng ngồi vị trí gần cửa sổ đang chống một tay lên bàn cũng cong cong môi: “Cậu ấy nói đùa với cậu thôi, cậu tưởng thật à?”Mấy người nói đùa vài câu, Tạ Miêu lấy ra một bộ bài mới từ trong cặp sách rồi mở ra: “Được rồi, tớ không định làm bài ở trên xe đâu, chúng ta đánh bài đi.
”“Cái này thì được.
” Trần Lập Quốc xoa xoa tay: “Đánh cái gì? Tiến lên hay là nương nương?nương nương: là một kiểu chơi bài của Trung Quốc, người thua cuộc bị gọi là nương nương một cách khinh bỉ nên kiểu chơi này có tên như vậy.
“Hôm nay chúng ta chơi trò mới nhé?” Tạ Miêu hỏi.
Triển Bằng không có ý kiến gì: “Tớ thế nào cũng được, cậu tự quyết định đi.
”Phó Linh thì tỏ vẻ cô ấy chơi bài không giỏi lắm, chơi cái gì cũng như nhau.
Tạ Miêu liền lấy ra hai quân bài joker, giới thiệu cách chơi điểm cho bọn họ: “Trò này rất thử thách tính toán, coi như chúng ta rèn luyện não bộ.
”Thử, thử thách tính toán?Đầu Trần Lập Quốc to ra, cứ cảm thấy bản thân mình giống như bị Tạ Miêu lừa rồi.
Chẳng qua là trò điểm xem như là trò chơi rất phổ biến ở kiếp trước của Tạ Miêu trong ngành công nghiệp! ! bài bạc, vẫn có sức hấp dẫn riêng của nó.
Khi thật sự lên tay, làm sao Trần Lập Quốc còn có sức để ý xem có phải mình mắc mưu hay không, toàn bộ đầu óc đều là tính bài như thế nào.
Quả nhiên Phó Linh giống như lời cô ấy đã nói là không biết chơi bài, từ lúc bắt đầu chơi thì gần như chưa từng thắng.
Trần Lập Quốc cũng có chút không theo kịp tiết tấu của Tạ Miêu và Triển Bằng, nhanh chóng bị dán mấy tờ giấy nhỏ lên mặt.
Nhưng từ trước đến nay cậu là người có tố chất tâm lý tốt, thua cũng không hề nóng nảy, còn vui vẻ hớn hở nói: “May mà mặt tớ to, có rất nhiều chỗ để dán.
”Cậu vừa dứt lời, một tiếng cười vang lên ở bên cạnh.
Vu Đắc Bảo đút hai tay trong túi quần, không biết đã đứng ở bên cạnh nhìn từ bao giờ.
Thấy mấy người nhìn tới đây, cậu ta đặt mông ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Trần Lập Quốc, tùy tiện duỗi chân về phía ghế ngồi đối diện: “Cách chơi này của các cậu rất mới mẻ đấy, cho tôi chơi cùng nhé?”Phó Linh chưa từng gặp Vu Đắc Bảo, còn tưởng rằng cậu ta quen biết với Tạ Miêu, quay đầu nhìn Tạ Miêu một cái.
Trần Lập Quốc lại nhớ tới lúc trước cậu ta châm chọc Triển Bằng và trung học số hai thành phố của bọn họ như thế nào: “Không cho, muốn chơi thì về trường học của các cậu ở bên kia mà chơi, chạy tới chỗ chúng tôi xem trò vui làm gì.
”“Tôi cũng muốn về chơi, nhưng thứ nhất là bọn họ đều sẽ không chơi, thứ hai là tôi cũng không có ‘đồ nghề’.
”Vu Đắc Bảo duỗi hai tay ra hai bên: “Ở thành phố, chúng ta là đối thủ cạnh tranh, đi ra ngoài thì đều đại diện cho thành phố Vọng Sơn, cậu nói đúng không, Tạ Miêu?”Tạ Miêu không ngờ cậu ta sẽ nhắc đích danh hỏi mình nhưng phản ứng không hề chậm: “Ra khỏi thành phố Vọng Sơn, chúng ta vẫn là đối thủ cạnh tranh, cảm ơn.
”Trần Lập Quốc vừa nghe thì vui vẻ: “Nghe thấy chưa? Ra khỏi thành phố Vọng Sơn, chúng ta vẫn là đối thủ cạnh tranh, đừng lôi kéo làm quen lung tung.
”Triển Bằng đang cúi đầu xào bài cũng tràn ngập ý cười trong mắt.
Vu Đắc Bảo thấy thế, dứt khoát nhướng mày: “Các cậu không cho tôi chơi cùng, có phải là sợ thua quá khó coi làm mất mặt trường học đúng không?”Cái khác thì không dám nói nhưng người này hoàn toàn có tay nghề chọc người tức giận, chưa nói được mấy câu đã khiến cho Trần Lập Quốc xắn tay áo: “Chơi thì chơi, xem chúng tôi có thắng cậu đến mức ngay cả một cái quần cộc cũng không để lại hay không.
”Phó Linh thấy thế, liền nhường vị trí ra: “Tớ đánh bài quá kém, không chơi nữa.
”Vu Đắc Bảo vừa gia nhập, mùi thuốc súng! ! lập tức dày đặc, Triển Bằng vốn nhàn nhã dựa vào bên cửa sổ cũng ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc.
Biết ba người đứng đầu môn Toán toàn thành phố đang đánh bài với nhau, các bạn học ở hai bên đều bám vào ghế để xem, còn có người dứt khoát đứng ở lối đi nhỏ bên cạnh, một đám người nhìn chằm chằm vào bài trên bàn không hề chớp mắt.
.