Cố Hàm Giang cũng nhìn thấy cậu bạn đang ngồi trên bậc thềm.
Triển Bằng vẫn còn mặc nguyên bộ quần áo khi đến, bởi vì Bắc Kinh nóng hơn tỉnh Băng, tay áo của cậu ta bị xắn lên ba bốn phân, trên đầu gối phải còn có nửa cuốn tập đang giở ra.
Mắt Cố Hàm Giang híp lại thành một đường, cảm thấy giờ này người kia xuất hiện ở đây thì chỉ có thể là đang chờ Tạ Miêu.
Mặt Tạ Miêu hơi nóng.
Kể từ khi làm rõ cốt truyện của cuốn sách gốc, cô ấy luôn cảm thấy rằng mình có thành kiến với Cố Hàm Giang, đối xử bất công với Cố Hàm Giang.
Cái gai trong tim cô đã biến mất, lại không hiểu sao có chút chột dạ, cô cũng hết cách, cũng không muốn từ chối sự tiếp cận của Cố Hàm Giang.
Nhưng lần đầu tiên trong cả hai kiếp trong lúc đang dính lấy người khác bị bạn học nhìn thấy, cô cảm thấy có hơi ngượng ngùng.
Ngược lại Triển Bằng không lộ ra điểm nào khác thường, gấp lại quyển tập rồi bước xuống bậc thềm.
"Bụng còn đau không? Có đi bệnh viện khám qua chưa?” Cậu nhìn kĩ sắc mặt của cô.
Thấy sắc mặt người kia giống như bình thường, Tạ Miêu cũng thoải mái đứng lên, “Tôi không sao, chỉ là lạnh quá nên khó chịu, uống nhiều nước ấm là ổn.
”“Vậy cậu uống nhiều nước ấm lên giường nghỉ ngơi một chút đi.
”“Ừm.
” Tạ Miêu gật gật đầu, “Chỗ ở sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?”“Sắp xếp xong rồi, cậu được xếp ở phòng phía đông tầng ba.
.
"Triển Bằng nâng nâng cằm chỉ về phía ký túc xá, lúc nghiêng người qua ánh mắt đảo một lượt trên người Cố Hàm Giang, “Nhớ đi nói với giáo viên của tụi mình một tiếng, cô Hà đã hỏi mấy lần luôn rồi đó.
”Cậu cũng không ngờ Cố Hàm Giang là sinh viên đại học Bắc Kinh.
Nhưng cho dù Cố Hàm Giang ở tận đại học Bắc Kinh lại có thể có thời đi xa như vậy để về thành phố vọng Sơn thăm Tạ Miêu, có lẽ là rất để ý tới Tạ Miêu.
.
Triển Bằng cảm thấy mình lo lắng cũng bằng dư thừa, nhưng nằm trong phòng lòng dạ không yên, dứt khoát đi xuống dưới lầu ngồi chờ.
Quả nhiên, Cố Hàm Giang đưa Tạ Miêu trở về đàng hoàng, sắc mặt Tạ Miêu cũng có những thay đổi rõ rệt.
Cậu ta lẽ ra phải yên tâm, trong lòng hiện tại lại không dễ chịu cho lắm, thậm chí còn có chút tự giễu.
Tạ Miêu không chú ý đến tâm trạng phức tạp của Triển Bằng, nghe nói xong thì bước chân vội vàng, “Cô Hà hỏi về tôi mấy lần luôn hả?”“Ừ.
”Triển Bằng kiềm chế cảm xúc, đi theo cô lên bậc thềm trước cửa.
, “Đúng rồi, túi của cậu vẫn còn đang ở chỗ tôi, lát nữa cậu tới lấy hay tôi đưa thẳng đến kí túc xá của cậu?”“Để tôi tự lấy đi”Hai người nói xong thì chuẩn bị vào kí túc xá, Cố Hàm Giang nghe Triển Bằng nhắc tới túi của Tạ Miêu, ánh mắt liền trầm xuống.
“Chờ đã.
” Anh ta đuổi kịp Tạ Miêu từ phía sau.
“Sao thế?”“Nút áo của em bung ra rồi.
”Động tác của Cố Hàm Giang rất nhanh, Tạ Miêu nghe xong thì nhìn lại, ngón tay thon dài của anh đã tháo nút áo dưới cùng của cô, đang nghiêng người để giúp cô ấy thắt lại.
Vòng tay Tạ Miêu vẫn đang ôm cuộn giấy vệ sinh và túi chườm nước nóng, vốn không thể nào đưa tay ra được, đành phải cúi đầu để cho anh làm.
Nhưng trong con mắt của người khác, dáng vẻ Cố Hàm Giang vừa đẹp trai lại lạnh lùng, tựa như người luôn luôn xa cách người khác, lại có thể kiên nhẫn và cẩn thận giúp cô gái nhỏ cài lại nút áo như vậy, không biết là có bao nhiêu sủng ái.
Mà cô gái nhỏ được sủng ái này thì quá mức xinh đẹp, lúc cười lên còn xinh đẹp hơn cả mấy nụ hoa đào hé nở ngày xuân.
Rất nhiều những chàng trai cô gái khi đi qua lại vô thức bước chậm lại, nhìn sang bên cạnh có chút không thể rời mắt.
Triển Bằng nhìn cảnh này chỉ cảm thấy chướng mắt.
Cậu ta nhớ về ánh đèn tờ mờ nơi hành lang, trong màn đêm đó động tác Cố Hàm Giang sượt qua môi Tạ Miêu, lại nhờ đến lúc ở cổng trường, Tạ Miêu kéo ống tay áo Cố Hàm Giang lộ ra sự thân mật, cử chỉ duyên dáng! Ngay lúc này, Cố Hàm Giang đứng thẳng người, xoa xoa đầu Tạ Miêu, “Xong rồi.
”Tạ Miêu gật gật đầu, xoay người ôm đồ đi vào.
Triển Bằng vô thức nhìn theo hướng Cố Hàm Giang đi, vừa đúng ngay lúc mắt người kia cũng nhìn về phía này, tầm mắt hai người cùng lúc giao nhau.
Sau đó chàng trai với ánh mắt lúc ẩn lúc hiện vẻ sắc sảo lạnh lùng, cứ thế mà cong môi nở một nụ cười.
Trong nụ cười rạng rỡ đó không hề che dấu sự bá đạo và chiếm hữu, một đôi mắt thâm trầm đen như mực sâu không thấy đáy.
Triển Bằng sững sờ, tựa như chạm phải một cái xúc giác tận nơi thâm sâu, ngay cả da đầu cũng hơi tê dại.
.