Chuyện của Tạ Kiến Hoa cứ như vậy mà định xong, cậu bắt đầu giúp người trong nhà dọn ruộng, nuôi lợn, đợi đến mùa thu tuyển binh.
Tạ Miêu nghỉ hè xong thì trở về Bắc Kinh.
Khai giảng không bao lâu thì tới sinh nhật của Cố Định Sơn, vừa lúc cô nhận được phần hoa hồng đầu tiên sau khi bán “Ghi chép của thủ khoa cho kỳ thi tuyển sinh đại học”.
ước chừng gần đồng.
Cô định lấy số tiền này mua chút quà nhỏ cho ông lão, xem như hiếu kính ông.
Lúc này Cố Hàm Giang chưa nói để cô dùng tiền mình mua, bớt thời gian đi chọn bộ ấm trà màu hồng.
Lúc này vừa mới cải cách mấy năm, không ai có tiền trong tay mà rảnh rỗi chơi đồ cổ, mua đồ mấy trăm đồng.
Ngày mừng thọ của Cố Định Sơn, bảo vệ lái xe đón Cố Hàm Giang và Tạ Miêu trước, sau đó đi đến học viện ngoại ngữ đón Hạ Đào và Phó Linh.
Hạ Đào muốn ngoại giao hoặc phiên dịch như bố cậu, sau khi có kết quả thi đua thì được cử đi học bắc ngoại viện, trước mắt đang học ba môn ngoại ngữ.
Phó Linh đang đến thời gian suy nghĩ nhiều sau khi thi đại học, tự mình tính toán.
Nói đến Hạ Đào, Tạ Miêu có chút cạn lời.
Cậu và Cố Hàm Giang không biết là lười đến mức giải thích vẫn đạt thành một sự ăn ý, mãi đến khi lên đại học, vẫn không ai nói với cô về mối quan hệ của bọn họ.
Nếu không phải có một lần Tống Vân gọi cô về nhà ăn cơm, cũng kêu Hạ Đào thì cô cũng không biết hai người bọn họ là anh em bà con.
Xe chạy đến ngoài bắc ngoại viện, phía xa xa, Tạ Miêu đã nhìn thấy đứng Phó Linh đứng ven đường.
Phó Linh vẫn tết tóc đuôi sam, mái bằng, mặc một chiếc đầm nhạt màu, yên tĩnh và ngoan ngoãn.
Tạ Miêu đẩy cửa xe, đi qua gọi cô ấy một tiếng: “Hạ Đào đâu? Còn chưa ra à?” “Không có.
” Phó Linh lắc đầu: “Chắc anh ấy vẫn chưa tan học, đợi một chút.
” “Cũng đúng, cậu ấy học thêm một môn ngoại ngữ thì sẽ bận một chút, cũng không biết sức khỏe kia của cậu có thể chịu được hay không”“Vẫn tốt, bọn em vẫn gặp mặt, em thấy sắc mặt của anh ấy còn khá tốt, một năm nay cũng chưa tái lại bệnh tim.
”Dù sao cũng phải chờ, hai cô gái khoác tay nhau, lặng lẽ nói nhỏ ở ven đường.
vậy mà lại rất giống em.
”Tạ Miêu chỉ mang thái độ nói chuyện phiếm, nghe được vậy thì cũng cười: “Thật ư? Giống bao nhiêu?“Vô cùng giống.
” Phó Linh nói: “Nếu không phải vị trí chỗ má lúm đồng tiền không đúng, em nhìn cậu ấy mà còn tưởng rằng mình đang soi gương.
”Cuối cùng Tạ Miêu cũng nhận ra có chỗ nào không đúng, trong lòng lập tức rơi lộp bộp.
Rất giống Phó Linh, không phải là! ! Trên mặt cô giữ vững vẻ trấn định, giống như cảm thấy hứng thú: “Thực sự giống lắm ư?Sinh viên mới đó tên là gì?”“Kêu ấy tên Kiều Hựu An, nhũ danh cũng là An An, chị thấy trùng hợp không?”Trùng hợp, thật sự quá trùng hợp, trùng hợp đến mức khiến da đầu tê dại.
Tạ Miêu nhớ rất rõ, Kiều Hựu An là hộ sĩ ở quân khu bệnh viện của nam chính, bây giờ Phó Linh lại nói cô ta là bạn cùng phòng.
Ngoại trừ năm trước nhà họ Cố xém chút nhận sai con gái thì cô với Kiều Hựu An cũng không dính dáng gì nữa, cứ nghĩ cánh bướm đã không thể gây gió nữa rồi.
Như vậy, vì sao Kiều Hựu An lại đột nhiên từ hộ sĩ thành học ngoại ngữ? Trong lòng Tạ Miêu căng thẳng, trên mặt còn phải vờ như không có việc gì, thuận miệng hỏi thăm tình hình của Kiều Hựu An với Phó Linh.
“Nhìn người khá tốt, cần mẫn lại biết chăm sóc người khác, nghe nói vì là con cả trong nhà.
”Ấn tượng của Phó Linh với Kiều Hựu An cũng không tệ lắm, chuyện này khiến trong lòng Tạ Miêu càng thêm cảnh giác.
Còn không đợi Tạ Miêu nói cái gì, Hạ Đào đã ra, đề tài dừng ở đó, cô hỏi nhiều về Kiều Hựu An quá thì sẽ lộ sơ hở.
Tạ Miêu bất đắc dĩ, đành phải tạm thời buông bỏ việc này, sau này mới tìm cơ hội hỏi thăm Phó Linh, hoặc là dứt khoát đi gặp Kiều Hựu An kia.
Bởi vì chuyện này mà dọc đường cô có chút mất hồn, cũng không cẩn thận nghe người khác nói chuyện.
Tới chỗ Cố Định Sơn cô mới phát hiện, không chỉ có Tống Vân, mẹ của Hạ Đào là Cố Uyển Thu cũng từ tỉnh Băng về ăn sinh nhật của bố.
Cả hai chị dâu em chồng đều bận bịu ở trong bếp, nghe thấy tiếng động thì Cố Uyển Thu mang tạp dề ra xem, nhìn thấy Tạ Miêu đang vào cửa.
Cố Uyển Thu sửng sốt, sau đó đôi mắt liền sáng lên, đi tới bắt lấy tay Tạ Miêu: “Con cũng tới sao?”Tạ Miêu còn chưa nhận ra vì sao đối phương lại nhiệt tình như vậy, Cố Uyển Thu lại oán trách liếc Hạ Đào một cái.
“Đào Đào con cũng thật là, mang người yêu về nhà mà sao lại không nhắc trước một tiếng?”.