Quân Tử vừa nghe câu đó của Tôn Lôi lại bị khơi dậy sự không phục, “Nhà của tên đó làm quan à, sao cậu lại sợ thế?”“Nếu chỉ làm quan thì ngon rồi.”Tôn Lôi u sầu, kể lại chuyện trước kia cậu ta chọc Tạ Miêu rồi bị đánh như thế nào.“Thằng em của cô ta vừa đánh ngày trước xong, thì hôm sau vị hôn phu của cô ra lại tẩn em dã man.
Đánh cũng thật tàn nhẫn, em dưỡng thương gần nửa tháng mới khỏi, anh ta còn nói, sau này gặp em lần nào thì đánh lần đó...”“Mới đánh một trận mà khiến cậu sợ sệt như vậy? Cậu có đúng là đàn ông không thế?” Quân Tử cắt lời cậu ta.“Quan trọng là anh ta nói gặp em lần nào đánh lần đó không phải là nói chơi đâu, sau đó em đụng phải anh ta hai lần, anh ta chẳng nói chẳng rằng cứ thế ra tay.
Mẹ nó em bị anh ta đánh đến sắp ám ảnh tâm lý rồi đây, ngộ nhỡ gặp chỉ muốn chạy đường vòng thôi.”“Cmn! Gặp một lần đánh một lần, thằng cha này bị bệnh hả?”“Bệnh không em không biết, cơ mà không đụng vào được là thật.
Anh à, anh là anh ruột của em, vì cái mạng nhỏ của thằng em trai, anh đừng dính dáng gì đến Tạ Miêu hết, chúng ta trở về huyện một cách yên ổn đi được không?”Tôn Lôi vừa kể lại kinh nghiệm xương máu của mình, vừa dùng sợi dây sinh mệnh để trói buộc Quân Tử, đi đường vòng thật xa rồi tiễn người Tạ Miêu đứng ở cổng thôn hồi lâu được những người dân làng gần đó mời vào nhà sưởi ấm một lúc mới chờ được bác Tạ là lần này Tạ Mai đến không chỉ mang theo hai đưa con của mình tới, mà còn có một cô gái trạc tuổi của Tạ gái đó khá cao, đôi mắt rất lớn, chỉ là khuôn mặt rất không tình nguyện, nhưng chỉ cần mắt không bị gì thì đều có thể nhìn Mai giới thiệu với Tạ Miêu, “Đây là Tào Khiết, con gái Tú Trân, em chồng bác, cùng tuổi với con.” Rồi lại chỉ vào Tạ Miêu cười, nói với cô bé, “Đây là Tạ Miêu, là con gái của chú Vệ Dân.”Chồng của Tạ Mai có một em gái tên là Hứa Tú Trân, nghe thế Tạ Miêu liền biết cô gái này chắc chắn là cô chị họ mà em họ cô là Hứa Văn Lệ thường phàn nàn rất nhiều lần với cô rằng đó là một con người ngang nở nụ cười lịch sự, vừa muốn chào hỏi đối phương thì họ đã mở miệng hỏi cô: “Này, cậu thắt khăn quàng như nào thế?”Hứa Văn Lệ lập tức nhíu mày, “Này cái gì mà này? Chị có biết phép lịch sự không thế?”Tào Khiết cứ như không nghe thấy, cô ta chìa tay ra muốn kéo khăn quàng của Tạ Miêu, “Hỏi cậu đấy, rốt cuộc là thắt thế nào?”Cô ta cũng giống Hứa Văn Lệ, đều quấn một chiếc khăn vuông quanh đầu, tạo hình như một con gà mẹ kinh đây mọi người đều như thế nên cũng chẳng thấy có gì.
Hôm nay thấy Tạ Miêu quàng khăn như vậy mới thấy mình rất quê động này khiến cho nụ cười trên mặt của Tạ Miêu nhạt đi rất lùi ra sau nửa bước, tránh khỏi tay của đối Khiết lập tức không vui ra mặt, “Tôi chỉ muốn xem xem, cậu hẹp hòi thế làm gì?”“Tôi sợ lạnh, về nhà tôi sẽ nói cậu thắt thế nào được chứ.”Tạ Miêu mỉm cười, chìa tay nhận lấy cái bao trên tay của Hứa Văn Lệ, “Nào Văn Lệ, chị giúp em xách.”Hứa Văn Lệ mỉm cười ngay lập tức, “Cảm ơn chị Miêu Miêu.” Bước lên ôm chặt cánh tay của Tạ Mai cười nói với Tào Khiết: “Có gì chúng ta đến nơi rồi nói, trên đường mợ nghe cháu kêu lạnh mấy lần.”Vốn bà định giải vây, nhưng thấy Tạ Miêu tự xử lý được nên không nói gì nữa.
Dù sao thì bà chỉ là một người mợ, trên có mẹ chồng, dưới có em chồng, nói chuyện không cẩn thận lại không Khiết đi từ thị trấn đến đây, quả thực vừa lạnh vừa mệt, cô rất muốn vào một căn phòng ấm áp nghỉ ngơi ngay lập thế cô ta gật đầu, không còn với tay muốn xem Tạ Miêu thắt như thế nào nữa, nhưng ánh mắt vẫn một mực nhìn khắp trên người Tạ đó, tầm mắt của cô ta lại rơi trên chiếc mũ da thỏ trên đầu Tạ Miêu, “Cái mũ này của cậu mua ở đâu thế?”Tạ Miêu chẳng muốn đáp lời đối phương chút nào, nhưng nể mặt bác, cô vẫn nói: “Không phải mua, là mà mẹ tôi làm.”“Nói này, cửa hàng của mẹ tôi chính là nơi có nhiều thứ nhất toàn đầy đủ nhất cái Hồng Hà này đấy, nếu như có bán nhất định tôi đã nhìn thấy qua.”Tào Khiết lầm bẩm một câu, thấy chẳng ai thèm để ý mình lại hỏi Tạ Miêu: “Tôi trả ba tệ, bán cái mũ này của cậu cho tôi được không?”.