Cũng may cô ta xuyên tới khoảng thời gian cách lúc xảy ra câu chuyện vẫn còn sớm, đầu tiên cô ta bỏ thuốc tiêu chảy hãm hại Phó Lê trước ngày thi đại học, sau đó để cô lạnh tới cảm mạo, nằm triền miên trên giường bệnh mấy tháng, huỷ hoại kỳ thi tuyển sinh đại học của cô, thân phận sinh viên đại học của cô không thành, Lâm Hồng Phi chắc chắn sẽ không gặp rồi đem lòng yêu mến.
Về phần Phó Lê sẽ gặp được nam chính ở trường đại học thì liên quan gì tới cô ta chứ?Sau đó trù tính gả chồng cho cô, vẫn nên dùng cách bị người khác nhục nhã chiếm tiện nghi thì hơn.
Để sau này nếu Lâm Hồng Phi có thích cô như cũ, chỉ cần nhớ tới chuyện cô bị người ta sờ mó dưới sông, chắc chắn anh ta sẽ cắt đứt ý niệm.Phó Đào tính toán xếp đặt rất tốt, nhưng cô ta không ngờ rằng, Phó Lê trước giờ không biết bơi hôm đó lại bơi giỏi như vậy, còn khiến cô ta ăn quả đắng!Cô ta tức giận tới nôn ra máu, nhưng ngay lập tức nghĩ tới một chủ ý khác.
Không thể sinh ư? Thật vừa khéo!Ban đêm, Phó Lê đi ngủ sớm, Phó Đào nũng nịu lôi kéo, cương quyết túm Phó Quý ăn uống no đủ đang ngáp một cái thật dài đến nhà bếp, ghé sát vào tai ông ta thì thầm: “Cha, anh Trần Viễn đầu thôn muốn cưới chị!”Phó Quý liếc con gái út một cái rồi khinh khỉnh nói: “Mày không biết cái thằng Trần Viễn đó đã hơn ba mươi rồi à, vợ trước của nó còn để lại hai đứa con, dáng vóc ốm yếu, gầy như que củi thì sao mà ăn nên làm ra được!Nhà cửa thì nghèo nàn leng keng vài đồng xu còm, quà cáp lễ hỏi đào ở đâu ra! Để chị mày gả cho nó, không được!”Phó Đào cũng không nhụt chí, cười cười trấn an: “Nhưng mà nhà anh ta nguyện ý chi ra từng này để cưới chị!”Cô ta giơ ngón tay cái lên, quơ quơ.
Phó Quý ngay lập tức trợn to hai mắt, thôn dân của ao nhà họ Lý đón dâu, sính lễ đám hỏi nhiều nhất cũng chỉ vài chục đồng.
Nhà họ Trần thật sự đồng ý bỏ ra một trăm đồng để cưới con gái lớn của ông ta?Phó Quý động lòng không thôi, nhưng mà! Ông ta do dự hỏi: “Thằng đó đồng ý bỏ ra nhiều tiền như vậy thật à?”Phó Đào nói: “Cha, cha còn không biết mặt mũi của chị con như nào sao, quả thực chính là vạn nhất có một, xinh đẹp như vậy thử hỏi có người đàn ông nào không thèm muốn!”Phó Quý vừa nghe được lời này, đắc ý nói: “Đó là bởi vì! Diện mạo của chị mày di truyền từ tao.
”Phó Đào nhìn hai con mắt hí, cái mũi tẹt, miệng thì rộng của Phó Quý, cô ta nở một nụ cười gượng gạo: “Ừm, là di truyền từ cha.
”.