Nhà họ Tống từng có người là tú tài cùng cử nhân, ông ngoại của Lục Tĩnh Nhiên khi còn trẻ đã đi rất nhiều nơi, không biết mua một bộ bàn ghế từ đâu về.
Bộ bàn ghế này có màu đen như mực nên nhìn không bắt mắt cho lắm, chỉ là hoa văn được chạm khắc rất đẹp, nhưng dù đẹp tới mấy cũng chỉ là gỗ, Ninh Huyện được bao quanh bởi vùng núi, nên thiếu cái gì thì thiếu chứ không bao giờ thiếu gỗ.
Bởi vậy lúc ấy Tống Thu Sinh mới không gom bộ bàn ghế này đi, ông ta rất ghét mấy thứ đồ cổ xưa cũ kĩ như vậy.
Sau này người nhà họ Tống mới biết đó không phải là gỗ bình thường mà là gỗ mun.
“Nhà có một rương châu báu cũng không bằng một khối gỗ mun”, đầu những năm , giá của gỗ mun bắt đầu tăng một cách chóng mặt.
Nghe nói bộ bàn ghế này có thể bán với giá mấy vạn tệ, hai mắt của người nhà họ Tống đều đỏ.
Lâm Khâm lại biết qua mười năm nữa, một bộ bàn ghế bằng gỗ mun đẹp có thể được bán với giá hàng chục triệu, thậm chí hơn triệu.
Trong mắt Tống Minh lộ ra vẻ khinh thường, xem ra giữa Lục Tĩnh Nhiên cùng nhà họ Tống đã nảy sinh mâu thuẫn.
Nói một cách đơn giản, nhà họ Tống muốn bộ bàn ghế này, nhưng Lục Tĩnh Nhiên lại không chịu đưa, thậm chí còn trực tiếp thay luôn ổ khóa trong nhà.
Người ông chú kia cũng tốt thật, năm đó ông ta đã làm giả một vài giấy vay nợ của ông ngoại, dựa vào việc chết không có người đối chứng liền lấy đi một khoản tiền tiết kiệm cùng mấy miếng đất để ‘gán nợ’.
Sở dĩ Tống Thu Sinh chịu để lại nhà cũ cùng một bộ bàn ghế không đáng tiền cho hai mẹ con họ là vì sợ bị người ta dị nghị rồi mất mặt.
Chỉ là sau này Lục Tĩnh Nhiên cũng không thể giữ lại nhà cũ cùng bộ bàn ghế kia được, nhiều năm sau cô ấy mới mua lại với giá cao rồi mang về đặt trong biệt thự của mình.
Sau khi bị bắt giam, tất cả tài sản cá nhân của cô ấy đều bị tịch thu, ngôi nhà thì được đem đi bán đấu giá.
Hiển nhiên là tên Tống Minh này thường xuyên lại đây ăn thiếu, bởi vậy mới quen thuộc như thế.
Lâm Khâm đứng dậy, chậm rãi hỏi: “Không có tiền thì ăn cái gì?”“Cô bị điếc à? Đã bảo là ghi vào sổ dưới tên cha tôi rồi thây.
” Tống Minh có chút không kiên nhẫn.
Lâm Khâm đứng dậy đi vào phòng, Tống Minh nghĩ chắc là cô bị quê nên bỏ đi, ai ngờ một phút sau lại thấy cô đi ra.
Lâm Khâm dán một tờ giấy lên tường, bên trên ghi một hàng chữ lớn: Quán không nhận ghi nợ.
Tống Minh bực bội quát: “Liên quan quái gì cô hả, trước đây vẫn ghi nợ được mà.
”Hắn ta chưa bao giờ đặt Lục Tĩnh Nhiên vào mắt, bởi vậy lúc nói chuyện cũng không thèm khách sáo.
“Anh cũng mới nói là trước đây còn gì, hôm nay không được tính nữa.
”Giọng nói của cô trầm thấp, nhưng ánh mắt lại sắc bén, Tống Minh cảm thấy đối phương so với ngày thường luôn trầm mặc kiệm lời còn khó chịu hơn.
“Cút đi, tưởng mình quan trọng lắm chắc.
” Tống Minh cau mày mắng.
“Tôi mới đuổi cậu cút đi thì có.
” Lý Chí Kiệt tiến lên đẩy hắn ta một cái.
Việc kinh doanh quán cơm của Lưu Tú Bình vẫn luôn rất khá, đương nhiên với điều kiện tiên quyết là không có ai thiếu nợ.
Bởi vì nhà họ Lưu có hai người đàn ông ở nhà nên dân xã hội đen bình thường tự nhiên không dám đến đây gây chuyện, người đến ăn thiếu toàn là cán bộ ở trên trấn.
Những người cán bộ đó chưa bao giờ thanh toán tiền ăn, sau khi chuyển công tác đến cơ quan khác thì trực tiếp xù nợ, tình trạng này vẫn luôn tiếp diễn mấy năm qua, sau này trực tiếp khiến cửa tiệm bị phá sản.
.