Vài ngày sau, Ninh Thập Tam đều tránh gặp Icy, mỗi khi Icy gọi điện hắn đều trả lời qua loa. Nhưng khó hiểu chính là, Icy cũng không quấy rầy hắn, nói vài câu xong liền vui vẻ cúp máy, điều này càng khiến Ninh Thập Tam bực mình. Thật ra người kia không hề quan tâm đến hắn đúng không? Nếu không cũng phải tìm gặp hắn, hỏi xem vì sao đột nhiên thái độ hắn lạnh nhạt như vậy. Lo được lo mất vốn là tâm trạng thường thấy của những người đang yêu nhau, nên với sự hờ hững này, Ninh Thập Tam không thể lý giải nổi Icy đang nghĩ cái gì.
Nhoáng cái đã đến cuối tuần, sau khi tan ca Ninh Thập Tam nhận được cuộc gọi của Icy, hẹn hắn đi ăn tối. Ninh Thập Tam từ chối, Diệu Lập Phong mới đi công tác về, muốn tổ chức sinh nhật cho hắn vào tối nay.
[ Em từ chối anh bốn ngày rồi. ] Icy cũng không tức giận, chỉ bình thản nói ở phía bên kia đầu dây: [ Bận việc là cái cớ có thể dùng hết lần này đến lần khác sao? ]
Rõ ràng không phải lỗi của mình, nhưng nghe Icy nói vậy, Ninh Thập Tam lại cảm thấy hơi chột dạ, vì thế liền thành thật trả lời: “Hôm nay không phải vì công việc, mà thằng bạn muốn tổ chức sinh nhật cho em nên em sẽ về muộn.”
[ Chúng ta có thể cùng đi, anh cũng muốn gặp bạn em. ]
Nhắc đến bạn của Ninh Thập Tam, đương nhiên Icy nghĩ ngay đến Diêu Lập Phong. Bạn bè Ninh Thập Tam không nhiều, thân thiết đến mức muốn tổ chức sinh nhật cho Ninh Thập Tam chỉ có Diêu Lập Phong. Nghĩ đến việc tối nay Ninh Thập Tam đi chơi đến khuya, không thể làm cái gối cho mình ôm nữa, Icy có hơi khó chịu.
“Về rồi tính sau.”
Thật ra Ninh Thập Tam muốn nói thẳng là anh không cần phải đến, rồi lập tức cúp điện thoại, nhưng tính cách mềm mỏng bấy lâu không cho phép hắn quá đáng như thế, sau khi đáp xong còn nói vài câu có lệ rồi mới dập máy.
Kỳ thực, so với việc tiến thoái lưỡng nan, tự gây khó chịu cho mình, có khi thẳng thắn nói rõ với nhau lại tốt hơn. Hắn không nên mơ mộng một tình yêu hoàn mỹ, mối quan hệ với Icy cũng đã đến lúc phải kết thúc. Chỉ là dù cố gắng thế nào, Ninh Thập Tam cũng không thốt nổi hai từ chia tay.
Ninh Thập Tam chưa bao giờ lâm vào tình cảnh này, bởi vì hắn luôn là người bị đá. Hắn thừa nhận bản thân thiếu quyết đoán, chỉ cần ai đó đối tốt với hắn, dù là một chút, hắn cũng sẽ ghi tạc trong lòng, tuyệt đối không quên, giống như thần giữ của cất giấu châu báu, không cho bất kì ai thấy.
Tiệc sinh nhật được tổ chức tại quán bar bọn họ hay đến, tuy lần trước Diêu Lập Phong suýt nữa gặp nạn ở đây, nhưng hắn chẳng bận tâm, còn to mồm khoe lúc đó hắn may mắn thế nào. Hôm nay khách Diêu Lập Phong mời tới đều là người quen, cho nên mọi người không quá chú trọng lễ nghĩa. Sau ba lượt rượu, tất cả bắt đầu tán gẫu. Thấy Ninh Thập Tam lại bắt đầu đề cập đến chuyện bảo hiểm, Diêu Lập Phong nói: “Mày đúng là lòng tham không đáy, mọi người ở đây đều bị mày dụ mua bảo hiểm rồi, mày còn định bắt họ mua thêm một phần nữa sao?”
“Chỉ tâm sự chuyện công việc thôi mà, có bắt ai phải mua bảo hiểm đâu.”
Đương nhiên nếu đối phương cảm thấy hứng thú, không biết chừng có thể kí thêm hợp đồng. Từ trước đến nay về phương diện kiếm tiền Ninh Thập Tam chưa bao giờ bỏ lỡ, huống chi những người ở đây đều có mức lương hậu hĩnh, có thể nói đều là khách hàng quan trọng của hắn.
Có điều hôm nay Ninh Thập Tam đã trở thành anh hùng không có có đất dụng võ, cái đám Diêu Lập Phong mời đến có sức hút quá mạnh mẽ, hấp dẫn mấy cô gái ở những bàn xung quanh. Hai bên trò chuyện qua lại vài câu, chẳng mấy chốc đã trở nên thân thiết, đám con gái dạt hết qua đây ngồi, bắt đầu nói đến những chủ đề thú vị. Đề tài bảo hiểm của Ninh Thập Tam hiển nhiên không còn ai đếm xỉa tới.
“Mày may thật đó, Thập Tam.” Diêu Lập Phong vỗ vai Ninh Thập Tam, tán thưởng: “Sinh nhật năm nay có gái đẹp tới góp vui miễn phí, có thích em nào không, để tao mai mối cho.”
Đã có nữ sinh nhìn về phía Ninh Thập Tam với ánh mắt mong chờ, nhưng hắn hoàn toàn không hứng thú. Chưa nói đến quan hệ giữa hắn và Icy còn đang mập mờ, hắn không có tâm trí yêu đương . Kể cả không có Icy, Ninh Thập Tam cũng sẽ không hẹn hò với con gái. Công việc hiện tại mệt mỏi chết đi được, hắn làm gì còn sức mà lao vào chuyện tình cảm. Icy là ngoại lệ, cái tên kì quái kia sau khi bước vào thế giới của hắn đã lập tức quét sạch tất cả những người khác ra.
Nhìn thấu suy nghĩ của Ninh Thập Tam, Diêu Lập Phong kéo hắn ra một chỗ, thì thầm hỏi: “Mày thành thật khai báo ngay, có phải mày có người yêu rồi không?”
“Đâu có, mày đừng nói bậy.”
“Không thì sao ngồi giữa đàn em xinh tươi thế này mày vẫn không có phản ứng?” Diêu Lập Phong nghi hoặc nhìn Ninh Thập Tam, nói tiếp: “Đừng có lừa tao, hôm nay cũng không phải ngày đầu tiên tao quen mày, người kia là nam hay nữ? Đối xử với mày thế nào?”
Phải công nhận rằng trực giác của thằng bạn chí cốt này rất nhạy bén, nhưng Ninh Thập Tam không biết nên trả lời như thế nào. Kì thực ban nãy Icy có gọi thêm lần nữa, nhưng đã bị hắn bơ luôn.
“Chia tay rồi, mày đã vừa lòng với câu trả lời này chưa?”
“Lần cuối tao gặp mày cách đây cũng chưa lâu. Chẳng lẽ trong thời gian đấy mày đã diễn xong cả ba màn làm quen, hẹn hò, chia tay?” Diêu Lập Phong giơ ngón tay đếm đếm, nói: “Nếu đã chia tay rồi, vậy thì mày càng phải tìm người mới để an ủi trái tim bị tổn thương.”
“Mày đừng có linh tinh.”
“Này này, đồ ăn thức uống hôm nay, cả bánh ga tô vừa mới cắt đều là cái thằng nhảm ruồi này chuẩn bị giúp mày đấy nhé.”
Ninh Thập Tam chẳng buồn đếm xỉa đến lời nói đùa của tên bạn chí cốt . Hắn đang rất nhàm chán. Trông thấy một đồng nghiệp đã kết hôn của Diêu Lập Phong đang ôm eo một cô gái đi thuê phòng nghỉ, Ninh Thập Tam càng cảm thấy bầu không khí nơi đây không phù hợp với mình.
Thật ra “vĩnh viễn” cũng có kì hạn. Đôi khi là trọn đời, có lúc chỉ mấy tháng, thậm chí chỉ vỏn vẹn một đêm. Chỉ cần toàn tâm toàn ý thì tình yêu đích thực sẽ đến, ý nghĩ này của hắn ngay từ đầu đã sai lầm rồi.
Cho nên thi thoảng chơi bời vui vẻ một tí cũng không sao nhỉ? Sớm muộn gì Icy cũng phải rời khỏi đây, hơn nữa cuộc sống của Icy cũng không cần mình dính dáng. Buộc cổ mình vào một cái cây duy nhất, chẳng dám làm điều mình thích, cái quan niệm cổ hủ này đã sớm lỗi thời, bị ném vào xó từ lẩu từ lâu rồi.
“Đến đây cô bé, anh dạy em chơi trò đoán số nhé.” Ninh Thập Tam nói với cô bé nãy giờ vẫn nhìn hắn bằng đôi mắt mong chờ.
Đương nhiên là cô bé kia đồng ý, gật đầu liên tục.
Sau đó Ninh Thập Tam rót đầy hai ly rượu đặt trước mặt hai người, bắt đầu dạy cô bé chơi trò đoán số.
Những thành tựu Ninh Thập Tam đạt được trong công việc liên quan rất nhiều đến tính cách phóng khoáng của hắn. Bất kể tiếp xúc với loại người nào, hắn cũng có thể làm quen rất nhanh. Giống như bây giờ, chỉ cần nói vài câu đơn giản, thêm vào vài động tác nhỏ, hắn đã có thể thu hút toàn bộ sự chú ý của đối phương rồi.
Trò chơi đoán số rất đơn giản, nhưng để thắng được thì phải nói liên tục và thật nhanh, mọi người ngồi trong quán nghe Ninh Thập Tam giải thích cách chơi đều rất hứng thú, cô bé kia cũng vậy. Hoặc có thể nói, cái cô nàng hứng thú là bản thân Ninh Thập Tam thì có. Cả hai vừa nói chuyện phiếm vừa chơi đoán số, chẳng mấy chốc đã uống cạn mấy ly rượu đỏ.
“Mày không sao chứ?” Thấy Ninh Thập Tam có điểm bất thường, Diêu Lập Phong kéo hắn lại, lo lắng hỏi.
“Không sao,” Ninh Thập Tam giằng khỏi tay Diêu Lập Phong, cười hì hì vỗ vai thằng bạn: “Tao biết đêm nay mày trả tiền mà, yên tâm, tao sẽ không uống nhiều.”
Vấn đề không phải ở chỗ đó, uống rượu chơi trò chơi vốn không phải việc Ninh Thập Tam thích làm. Quen nhau lâu như vậy, Diêu Lập Phong còn lạ gì tính tình Ninh Thập Tam nữa. Cả đêm nay, biểu hiện của Ninh Thập Tam đều làm Diêu Lập Phong lo sốt vó.
Đừng bảo bồ đá nên bị đả kích lớn nhé? Nhưng Ninh Thập Tam hẳn phải quá quen với việc này rồi, đây cũng đâu phải lần đầu thất tình.
Ninh Thập Tam mặc kệ Diêu Lập Phong lo lắng, vẫn chơi đùa với cô bé rất vui vẻ. Lại một ván nữa kết thúc, hắn thua. Đang định nâng ly rượu chuẩn bị uống tiếp, liền bị cô bé ngăn lại, kề sát vào hắn nhỏ giọng hỏi: “Các anh định làm gì tiếp theo?”
“Chưa biết được.” Chủ tiệc là Diêu Lập Phong, Ninh Thập Tam chẳng qua chỉ là khách đến ăn ké.
“Em biết chỗ này được lắm, có muốn đi cùng em không?” Cô bé chớp chớp mắt, nói tiếp: “Hai đứa mình cùng đi.”
Ninh Thập Tam ngẩn ra, thừa hiểu ý cô nàng này đang nói đến chỗ nào, thế nhưng vẫn hơi giật mình vì độ bạo dạn của cô. Đang không biết nên trả lời thế nào, thì di động vang lên hồi chuông quen thuộc.
Ánh đèn trong quán bar rất tối, còn chưa thấy rõ tên người gọi tới thì điện thoại đã được kết nối, chợt nghe giọng nói lạnh lẽo của Icy vang lên: [ Không được đi. ]
Ninh Thập Tam lập tức nhìn xung quanh, trực giác cho rằng Icy đã bám theo hắn đến quán bar, nhưng nghĩ lại thì chuyện này không thể xảy ra được, bọn họ nói chuyện nhỏ như vậy, trừ khi Icy gài máy nghe trộm trên người hắn thì mới nghe thấy.
“Làm ơn đừng quấy rầy cuộc nói chuyện của em với bạn bè.” Ninh Thập Tam lạnh lùng nói: “Còn nữa, mong anh tôn trọng sự riêng tư của em.”
Không có tiếng đáp lại, một lát sau Ninh Thập Tam mới nhận ra rằng Icy đã cúp máy, đúng là cái tên thất thường, cúp điện thoại cũng không thèm nói năng gì cả.
Diêu Lập Phong đang ngồi cạnh, thấy sắc mặt Ninh Thập Tam trở nên bất thường, vội hỏi: “Ai gọi vậy?”
“Nhầm máy.”
Đương nhiên Diêu Lập Phong không tin, nghi hoặc nhìn Ninh Thập Tam. Ninh Thập Tam vờ như không thấy, nháy mắt đã quay về vẻ mặt vui vẻ bình thường, tiếp tục chơi đoán số với cô nàng kia. Ai dè chưa chơi được bao lâu, đã cảm thấy bầu không khi xung quanh có điểm kì lạ. Tiếng cười đùa nhỏ đi, thậm chí càng lúc càng im ắng. Sau đó động tác chơi đoán số của cô bé cũng ngừng lại, cô phóng tầm mắt về phía sau Ninh Thập Tam, dường như bị hấp dẫn bởi cái gì đó, nhìn đến nỗi bần thần cả người.
Ninh Thập Tam quay đầu.
Khi thấy Icy từ cửa quán bar bước vào, hắn cũng thất thần y như cô bé kia. Sao Icy lại tới chỗ này? Đừng bảo hắn thật sự cài máy nghe trộm trên người mình, rồi bám theo đến tận đây nhé?
Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là ánh mắt của mọi người đều dán trên người Icy, Icy đi đến đâu thì ánh mắt dời theo đến đó, giống như ánh đèn sân khấu luôn luôn theo sát diễn viên, cảnh tượng trong quán bar lúc này cũng chẳng khác gì sân khấu.
Có những người dù chỉ đứng một chỗ cũng có thể thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh. Tuy không đẹp trai đến nỗi khiến cho người người chết mê chết mệt, nhưng Icy lại có một sức hút kì lạ, quần áo chỉ một màu đen cùng chiếc áo khoác và thắt lưng đồng màu càng làm tăng thêm sức hút ấy. Mỗi bước đi của Icy như dẫn cả bóng đêm theo cùng.
Đây chắc chắn không phải ảo giác, tất cả mọi người đều cảm thấy đèn trong quán tối hẳn đi, những ai tinh ý sẽ nhận ra có vài bóng đèn tắt ngóm khi Icy đến gần, nguyên nhân vì sao thì không ai đoán ra. Nhưng bằng bản năng họ có thể cảm giác được luồng khí lạnh mạnh mẽ trên người thanh niên này. Không giống với cái lạnh lẽo của mùa đông, luồng khí này như từ trong thân thể thanh niên toát ra, bị ép lại một chỗ, tựa lưỡi dao sắc bén có thể chém không khí thành từng mảnh nhỏ. Mắt Icy nãy giờ vốn luôn rũ xuống, khi đến gần bàn rượu của Ninh Thập Tam mới ngước lên, đồng tử sâu thẳm đen như mực, khiến người ta cảm thấy đêm tối đang bao trùm.
Giữa những ánh mắt chăm chú chĩa vào mình, Icy lẳng lặng đi tới trước mặt Ninh Thập Tam. Icy không hề nhìn Ninh Thập Tam, mà chằm chằm nhìn cô nàng đang ngồi đối diện hắn. Lúc đầu cô nàng rất vui mừng vì được một người đàn ông điển trai như vậy để ý tới, nhưng cô nhanh chóng nhận ra mình đã lầm. Trên người thanh niên tản ra dấu hiệu khó chịu, ánh mắt sắc như đao, tối tăm nhìn cô.
Rốt cuộc phát hiện ra điều bất thường, cô nàng cẩn thận lùi về sau, thông minh giữ một khoảng cách an toàn với Ninh Thập Tam. Thấy toàn bộ ánh mắt mọi người trong quán bar đều đổ dồn về phía bọn họ, Ninh Thập Tam có hơi bực bội, đứng lên thấp giọng hỏi: “Anh tới chỗ này làm cái gì?”
Icy nhíu mày, dường như không hiểu Ninh Thập Tam muốn hỏi cái gì.
“Khụ, tôi là Diêu Lập Phong, bạn của Ninh Thập Tam. Anh là…” Thấy cảnh tượng kì quặc vừa rồi, Diệu Lập Phong lập tức chen vào, giơ tay về phía Icy giới thiệu, giọng nói mang theo ý tứ dò xét.
Ngay khi Ninh Thập Tam chắc mẩm Icy sẽ không để ý đến thằng bạn mình, thì Icy lại bắt tay Diêu Lập Phong, nói: “Tôi
tên Hàn Băng, anh có thể gọi tôi là Icy. Tôi là người yêu hiện tại của Thập Tam.”
Tiếng trả lời không lớn, nhưng mọi người xung quanh có thể nghe được rõ ràng. Một loạt tiếng ồ vang lên, Ninh Thập Tam kích động đến mức chỉ muốn biến mất ngay tại chỗ, hoặc bị thiên lôi oánh cho tan xác luôn cũng tốt.
Ánh mắt Diêu Lập Phong có vẻ suy nghĩ xẹt qua Ninh Thập Tam, trưng ra nụ cười đã hiểu rõ: “Hình như có người nào đó nói đã chia tay đồng chí người yêu hiện tại mà nhỉ? “
“Thứ cho tôi tin tức không được linh hoạt, đến giờ tôi vẫn chưa nghe thấy gì về việc chia tay cả.” Icy thản nhiên hỏi: “Xin hỏi anh Diêu, anh nghe tin này từ đâu vậy?”
Diêu Lập Phong không đáp, thế nhưng lại liếc mắt về phía Ninh Thập Tam, ung dung bán đứng hắn. Ánh mắt Icy cũng chuyển về phía Ninh Thập Tam, “Xem ra chúng ta phải ra ngoài nói chuyện một chút rồi.”
Ninh Thập Tam nhướng mày, đang muốn phản đối, Icy đã kề vào tai hắn thì thầm: “Em muốn tự theo anh ra ngoài, hay là để anh bế ra ngoài?”
Đây là lời uy hiếp cực kì trắng trợn!
Ninh Thập Tam tức giận đến nỗi nghiến răng ken két, lại không dám làm trái ý Icy. Hắn hiểu rõ tính cách con người này, nếu hắn nói không, Icy sẽ chẳng ngần ngại ôm hắn ra khỏi quán bar.
Ninh Thập Tam đành quay đầu dặn Diêu Lập Phong: “Tao ra ngoài một lát, chốc nữa quay lại ngay.”
“Đi đi, đi đi.”
Diêu Lập Phong mỉm cười khua khua tay, trong bụng chắc mẩm trăm phần trăm, còn lâu mới có chuyện “chốc nữa quay lại ngay” như Ninh Thập Tam nói nhé.
Vài ngày sau, Ninh Thập Tam đều tránh gặp Icy, mỗi khi Icy gọi điện hắn đều trả lời qua loa. Nhưng khó hiểu chính là, Icy cũng không quấy rầy hắn, nói vài câu xong liền vui vẻ cúp máy, điều này càng khiến Ninh Thập Tam bực mình. Thật ra người kia không hề quan tâm đến hắn đúng không? Nếu không cũng phải tìm gặp hắn, hỏi xem vì sao đột nhiên thái độ hắn lạnh nhạt như vậy. Lo được lo mất vốn là tâm trạng thường thấy của những người đang yêu nhau, nên với sự hờ hững này, Ninh Thập Tam không thể lý giải nổi Icy đang nghĩ cái gì.
Nhoáng cái đã đến cuối tuần, sau khi tan ca Ninh Thập Tam nhận được cuộc gọi của Icy, hẹn hắn đi ăn tối. Ninh Thập Tam từ chối, Diệu Lập Phong mới đi công tác về, muốn tổ chức sinh nhật cho hắn vào tối nay.
[ Em từ chối anh bốn ngày rồi. ] Icy cũng không tức giận, chỉ bình thản nói ở phía bên kia đầu dây: [ Bận việc là cái cớ có thể dùng hết lần này đến lần khác sao? ]
Rõ ràng không phải lỗi của mình, nhưng nghe Icy nói vậy, Ninh Thập Tam lại cảm thấy hơi chột dạ, vì thế liền thành thật trả lời: “Hôm nay không phải vì công việc, mà thằng bạn muốn tổ chức sinh nhật cho em nên em sẽ về muộn.”
[ Chúng ta có thể cùng đi, anh cũng muốn gặp bạn em. ]
Nhắc đến bạn của Ninh Thập Tam, đương nhiên Icy nghĩ ngay đến Diêu Lập Phong. Bạn bè Ninh Thập Tam không nhiều, thân thiết đến mức muốn tổ chức sinh nhật cho Ninh Thập Tam chỉ có Diêu Lập Phong. Nghĩ đến việc tối nay Ninh Thập Tam đi chơi đến khuya, không thể làm cái gối cho mình ôm nữa, Icy có hơi khó chịu.
“Về rồi tính sau.”
Thật ra Ninh Thập Tam muốn nói thẳng là anh không cần phải đến, rồi lập tức cúp điện thoại, nhưng tính cách mềm mỏng bấy lâu không cho phép hắn quá đáng như thế, sau khi đáp xong còn nói vài câu có lệ rồi mới dập máy.
Kỳ thực, so với việc tiến thoái lưỡng nan, tự gây khó chịu cho mình, có khi thẳng thắn nói rõ với nhau lại tốt hơn. Hắn không nên mơ mộng một tình yêu hoàn mỹ, mối quan hệ với Icy cũng đã đến lúc phải kết thúc. Chỉ là dù cố gắng thế nào, Ninh Thập Tam cũng không thốt nổi hai từ chia tay.
Ninh Thập Tam chưa bao giờ lâm vào tình cảnh này, bởi vì hắn luôn là người bị đá. Hắn thừa nhận bản thân thiếu quyết đoán, chỉ cần ai đó đối tốt với hắn, dù là một chút, hắn cũng sẽ ghi tạc trong lòng, tuyệt đối không quên, giống như thần giữ của cất giấu châu báu, không cho bất kì ai thấy.
Tiệc sinh nhật được tổ chức tại quán bar bọn họ hay đến, tuy lần trước Diêu Lập Phong suýt nữa gặp nạn ở đây, nhưng hắn chẳng bận tâm, còn to mồm khoe lúc đó hắn may mắn thế nào. Hôm nay khách Diêu Lập Phong mời tới đều là người quen, cho nên mọi người không quá chú trọng lễ nghĩa. Sau ba lượt rượu, tất cả bắt đầu tán gẫu. Thấy Ninh Thập Tam lại bắt đầu đề cập đến chuyện bảo hiểm, Diêu Lập Phong nói: “Mày đúng là lòng tham không đáy, mọi người ở đây đều bị mày dụ mua bảo hiểm rồi, mày còn định bắt họ mua thêm một phần nữa sao?”
“Chỉ tâm sự chuyện công việc thôi mà, có bắt ai phải mua bảo hiểm đâu.”
Đương nhiên nếu đối phương cảm thấy hứng thú, không biết chừng có thể kí thêm hợp đồng. Từ trước đến nay về phương diện kiếm tiền Ninh Thập Tam chưa bao giờ bỏ lỡ, huống chi những người ở đây đều có mức lương hậu hĩnh, có thể nói đều là khách hàng quan trọng của hắn.
Có điều hôm nay Ninh Thập Tam đã trở thành anh hùng không có có đất dụng võ, cái đám Diêu Lập Phong mời đến có sức hút quá mạnh mẽ, hấp dẫn mấy cô gái ở những bàn xung quanh. Hai bên trò chuyện qua lại vài câu, chẳng mấy chốc đã trở nên thân thiết, đám con gái dạt hết qua đây ngồi, bắt đầu nói đến những chủ đề thú vị. Đề tài bảo hiểm của Ninh Thập Tam hiển nhiên không còn ai đếm xỉa tới.
“Mày may thật đó, Thập Tam.” Diêu Lập Phong vỗ vai Ninh Thập Tam, tán thưởng: “Sinh nhật năm nay có gái đẹp tới góp vui miễn phí, có thích em nào không, để tao mai mối cho.”
Đã có nữ sinh nhìn về phía Ninh Thập Tam với ánh mắt mong chờ, nhưng hắn hoàn toàn không hứng thú. Chưa nói đến quan hệ giữa hắn và Icy còn đang mập mờ, hắn không có tâm trí yêu đương . Kể cả không có Icy, Ninh Thập Tam cũng sẽ không hẹn hò với con gái. Công việc hiện tại mệt mỏi chết đi được, hắn làm gì còn sức mà lao vào chuyện tình cảm. Icy là ngoại lệ, cái tên kì quái kia sau khi bước vào thế giới của hắn đã lập tức quét sạch tất cả những người khác ra.
Nhìn thấu suy nghĩ của Ninh Thập Tam, Diêu Lập Phong kéo hắn ra một chỗ, thì thầm hỏi: “Mày thành thật khai báo ngay, có phải mày có người yêu rồi không?”
“Đâu có, mày đừng nói bậy.”
“Không thì sao ngồi giữa đàn em xinh tươi thế này mày vẫn không có phản ứng?” Diêu Lập Phong nghi hoặc nhìn Ninh Thập Tam, nói tiếp: “Đừng có lừa tao, hôm nay cũng không phải ngày đầu tiên tao quen mày, người kia là nam hay nữ? Đối xử với mày thế nào?”
Phải công nhận rằng trực giác của thằng bạn chí cốt này rất nhạy bén, nhưng Ninh Thập Tam không biết nên trả lời như thế nào. Kì thực ban nãy Icy có gọi thêm lần nữa, nhưng đã bị hắn bơ luôn.
“Chia tay rồi, mày đã vừa lòng với câu trả lời này chưa?”
“Lần cuối tao gặp mày cách đây cũng chưa lâu. Chẳng lẽ trong thời gian đấy mày đã diễn xong cả ba màn làm quen, hẹn hò, chia tay?” Diêu Lập Phong giơ ngón tay đếm đếm, nói: “Nếu đã chia tay rồi, vậy thì mày càng phải tìm người mới để an ủi trái tim bị tổn thương.”
“Mày đừng có linh tinh.”
“Này này, đồ ăn thức uống hôm nay, cả bánh ga tô vừa mới cắt đều là cái thằng nhảm ruồi này chuẩn bị giúp mày đấy nhé.”
Ninh Thập Tam chẳng buồn đếm xỉa đến lời nói đùa của tên bạn chí cốt . Hắn đang rất nhàm chán. Trông thấy một đồng nghiệp đã kết hôn của Diêu Lập Phong đang ôm eo một cô gái đi thuê phòng nghỉ, Ninh Thập Tam càng cảm thấy bầu không khí nơi đây không phù hợp với mình.
Thật ra “vĩnh viễn” cũng có kì hạn. Đôi khi là trọn đời, có lúc chỉ mấy tháng, thậm chí chỉ vỏn vẹn một đêm. Chỉ cần toàn tâm toàn ý thì tình yêu đích thực sẽ đến, ý nghĩ này của hắn ngay từ đầu đã sai lầm rồi.
Cho nên thi thoảng chơi bời vui vẻ một tí cũng không sao nhỉ? Sớm muộn gì Icy cũng phải rời khỏi đây, hơn nữa cuộc sống của Icy cũng không cần mình dính dáng. Buộc cổ mình vào một cái cây duy nhất, chẳng dám làm điều mình thích, cái quan niệm cổ hủ này đã sớm lỗi thời, bị ném vào xó từ lẩu từ lâu rồi.
“Đến đây cô bé, anh dạy em chơi trò đoán số nhé.” Ninh Thập Tam nói với cô bé nãy giờ vẫn nhìn hắn bằng đôi mắt mong chờ.
Đương nhiên là cô bé kia đồng ý, gật đầu liên tục.
Sau đó Ninh Thập Tam rót đầy hai ly rượu đặt trước mặt hai người, bắt đầu dạy cô bé chơi trò đoán số.
Những thành tựu Ninh Thập Tam đạt được trong công việc liên quan rất nhiều đến tính cách phóng khoáng của hắn. Bất kể tiếp xúc với loại người nào, hắn cũng có thể làm quen rất nhanh. Giống như bây giờ, chỉ cần nói vài câu đơn giản, thêm vào vài động tác nhỏ, hắn đã có thể thu hút toàn bộ sự chú ý của đối phương rồi.
Trò chơi đoán số rất đơn giản, nhưng để thắng được thì phải nói liên tục và thật nhanh, mọi người ngồi trong quán nghe Ninh Thập Tam giải thích cách chơi đều rất hứng thú, cô bé kia cũng vậy. Hoặc có thể nói, cái cô nàng hứng thú là bản thân Ninh Thập Tam thì có. Cả hai vừa nói chuyện phiếm vừa chơi đoán số, chẳng mấy chốc đã uống cạn mấy ly rượu đỏ.
“Mày không sao chứ?” Thấy Ninh Thập Tam có điểm bất thường, Diêu Lập Phong kéo hắn lại, lo lắng hỏi.
“Không sao,” Ninh Thập Tam giằng khỏi tay Diêu Lập Phong, cười hì hì vỗ vai thằng bạn: “Tao biết đêm nay mày trả tiền mà, yên tâm, tao sẽ không uống nhiều.”
Vấn đề không phải ở chỗ đó, uống rượu chơi trò chơi vốn không phải việc Ninh Thập Tam thích làm. Quen nhau lâu như vậy, Diêu Lập Phong còn lạ gì tính tình Ninh Thập Tam nữa. Cả đêm nay, biểu hiện của Ninh Thập Tam đều làm Diêu Lập Phong lo sốt vó.
Đừng bảo bồ đá nên bị đả kích lớn nhé? Nhưng Ninh Thập Tam hẳn phải quá quen với việc này rồi, đây cũng đâu phải lần đầu thất tình.
Ninh Thập Tam mặc kệ Diêu Lập Phong lo lắng, vẫn chơi đùa với cô bé rất vui vẻ. Lại một ván nữa kết thúc, hắn thua. Đang định nâng ly rượu chuẩn bị uống tiếp, liền bị cô bé ngăn lại, kề sát vào hắn nhỏ giọng hỏi: “Các anh định làm gì tiếp theo?”
“Chưa biết được.” Chủ tiệc là Diêu Lập Phong, Ninh Thập Tam chẳng qua chỉ là khách đến ăn ké.
“Em biết chỗ này được lắm, có muốn đi cùng em không?” Cô bé chớp chớp mắt, nói tiếp: “Hai đứa mình cùng đi.”
Ninh Thập Tam ngẩn ra, thừa hiểu ý cô nàng này đang nói đến chỗ nào, thế nhưng vẫn hơi giật mình vì độ bạo dạn của cô. Đang không biết nên trả lời thế nào, thì di động vang lên hồi chuông quen thuộc.
Ánh đèn trong quán bar rất tối, còn chưa thấy rõ tên người gọi tới thì điện thoại đã được kết nối, chợt nghe giọng nói lạnh lẽo của Icy vang lên: [ Không được đi. ]
Ninh Thập Tam lập tức nhìn xung quanh, trực giác cho rằng Icy đã bám theo hắn đến quán bar, nhưng nghĩ lại thì chuyện này không thể xảy ra được, bọn họ nói chuyện nhỏ như vậy, trừ khi Icy gài máy nghe trộm trên người hắn thì mới nghe thấy.
“Làm ơn đừng quấy rầy cuộc nói chuyện của em với bạn bè.” Ninh Thập Tam lạnh lùng nói: “Còn nữa, mong anh tôn trọng sự riêng tư của em.”
Không có tiếng đáp lại, một lát sau Ninh Thập Tam mới nhận ra rằng Icy đã cúp máy, đúng là cái tên thất thường, cúp điện thoại cũng không thèm nói năng gì cả.
Diêu Lập Phong đang ngồi cạnh, thấy sắc mặt Ninh Thập Tam trở nên bất thường, vội hỏi: “Ai gọi vậy?”
“Nhầm máy.”
Đương nhiên Diêu Lập Phong không tin, nghi hoặc nhìn Ninh Thập Tam. Ninh Thập Tam vờ như không thấy, nháy mắt đã quay về vẻ mặt vui vẻ bình thường, tiếp tục chơi đoán số với cô nàng kia. Ai dè chưa chơi được bao lâu, đã cảm thấy bầu không khi xung quanh có điểm kì lạ. Tiếng cười đùa nhỏ đi, thậm chí càng lúc càng im ắng. Sau đó động tác chơi đoán số của cô bé cũng ngừng lại, cô phóng tầm mắt về phía sau Ninh Thập Tam, dường như bị hấp dẫn bởi cái gì đó, nhìn đến nỗi bần thần cả người.
Ninh Thập Tam quay đầu.
Khi thấy Icy từ cửa quán bar bước vào, hắn cũng thất thần y như cô bé kia. Sao Icy lại tới chỗ này? Đừng bảo hắn thật sự cài máy nghe trộm trên người mình, rồi bám theo đến tận đây nhé?
Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là ánh mắt của mọi người đều dán trên người Icy, Icy đi đến đâu thì ánh mắt dời theo đến đó, giống như ánh đèn sân khấu luôn luôn theo sát diễn viên, cảnh tượng trong quán bar lúc này cũng chẳng khác gì sân khấu.
Có những người dù chỉ đứng một chỗ cũng có thể thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh. Tuy không đẹp trai đến nỗi khiến cho người người chết mê chết mệt, nhưng Icy lại có một sức hút kì lạ, quần áo chỉ một màu đen cùng chiếc áo khoác và thắt lưng đồng màu càng làm tăng thêm sức hút ấy. Mỗi bước đi của Icy như dẫn cả bóng đêm theo cùng.
Đây chắc chắn không phải ảo giác, tất cả mọi người đều cảm thấy đèn trong quán tối hẳn đi, những ai tinh ý sẽ nhận ra có vài bóng đèn tắt ngóm khi Icy đến gần, nguyên nhân vì sao thì không ai đoán ra. Nhưng bằng bản năng họ có thể cảm giác được luồng khí lạnh mạnh mẽ trên người thanh niên này. Không giống với cái lạnh lẽo của mùa đông, luồng khí này như từ trong thân thể thanh niên toát ra, bị ép lại một chỗ, tựa lưỡi dao sắc bén có thể chém không khí thành từng mảnh nhỏ. Mắt Icy nãy giờ vốn luôn rũ xuống, khi đến gần bàn rượu của Ninh Thập Tam mới ngước lên, đồng tử sâu thẳm đen như mực, khiến người ta cảm thấy đêm tối đang bao trùm.
Giữa những ánh mắt chăm chú chĩa vào mình, Icy lẳng lặng đi tới trước mặt Ninh Thập Tam. Icy không hề nhìn Ninh Thập Tam, mà chằm chằm nhìn cô nàng đang ngồi đối diện hắn. Lúc đầu cô nàng rất vui mừng vì được một người đàn ông điển trai như vậy để ý tới, nhưng cô nhanh chóng nhận ra mình đã lầm. Trên người thanh niên tản ra dấu hiệu khó chịu, ánh mắt sắc như đao, tối tăm nhìn cô.
Rốt cuộc phát hiện ra điều bất thường, cô nàng cẩn thận lùi về sau, thông minh giữ một khoảng cách an toàn với Ninh Thập Tam. Thấy toàn bộ ánh mắt mọi người trong quán bar đều đổ dồn về phía bọn họ, Ninh Thập Tam có hơi bực bội, đứng lên thấp giọng hỏi: “Anh tới chỗ này làm cái gì?”
Icy nhíu mày, dường như không hiểu Ninh Thập Tam muốn hỏi cái gì.
“Khụ, tôi là Diêu Lập Phong, bạn của Ninh Thập Tam. Anh là…” Thấy cảnh tượng kì quặc vừa rồi, Diệu Lập Phong lập tức chen vào, giơ tay về phía Icy giới thiệu, giọng nói mang theo ý tứ dò xét.
Ngay khi Ninh Thập Tam chắc mẩm Icy sẽ không để ý đến thằng bạn mình, thì Icy lại bắt tay Diêu Lập Phong, nói: “Tôi
tên Hàn Băng, anh có thể gọi tôi là Icy. Tôi là người yêu hiện tại của Thập Tam.”
Tiếng trả lời không lớn, nhưng mọi người xung quanh có thể nghe được rõ ràng. Một loạt tiếng ồ vang lên, Ninh Thập Tam kích động đến mức chỉ muốn biến mất ngay tại chỗ, hoặc bị thiên lôi oánh cho tan xác luôn cũng tốt.
Ánh mắt Diêu Lập Phong có vẻ suy nghĩ xẹt qua Ninh Thập Tam, trưng ra nụ cười đã hiểu rõ: “Hình như có người nào đó nói đã chia tay đồng chí người yêu hiện tại mà nhỉ? “
“Thứ cho tôi tin tức không được linh hoạt, đến giờ tôi vẫn chưa nghe thấy gì về việc chia tay cả.” Icy thản nhiên hỏi: “Xin hỏi anh Diêu, anh nghe tin này từ đâu vậy?”
Diêu Lập Phong không đáp, thế nhưng lại liếc mắt về phía Ninh Thập Tam, ung dung bán đứng hắn. Ánh mắt Icy cũng chuyển về phía Ninh Thập Tam, “Xem ra chúng ta phải ra ngoài nói chuyện một chút rồi.”
Ninh Thập Tam nhướng mày, đang muốn phản đối, Icy đã kề vào tai hắn thì thầm: “Em muốn tự theo anh ra ngoài, hay là để anh bế ra ngoài?”
Đây là lời uy hiếp cực kì trắng trợn!
Ninh Thập Tam tức giận đến nỗi nghiến răng ken két, lại không dám làm trái ý Icy. Hắn hiểu rõ tính cách con người này, nếu hắn nói không, Icy sẽ chẳng ngần ngại ôm hắn ra khỏi quán bar.
Ninh Thập Tam đành quay đầu dặn Diêu Lập Phong: “Tao ra ngoài một lát, chốc nữa quay lại ngay.”
“Đi đi, đi đi.”
Diêu Lập Phong mỉm cười khua khua tay, trong bụng chắc mẩm trăm phần trăm, còn lâu mới có chuyện “chốc nữa quay lại ngay” như Ninh Thập Tam nói nhé.