Gió nhẹ mơn man, mưa phùn như lông tơ, sương khói nhàn nhạt như mây bao trùm hết cả vùng quê.
Nắm tay Hứa Khiết, Lâm Vân Phong bay trong mưa, đưa mặt đón lấy gió lạnh nhè nhẹ cùng với mấy phần tươi mát.
- Thế nào rồi, cảm giác trong mưa có khác gì với trong nắng không?
Lâm Vân Phong mỉm cười ánh mắt đầy tình ái êm nhu hỏi lại.
Hứa Khiết nép vào lòng gã, miệng ngâm nhè nhẹ:
- Mưa nhỏ như tơ, theo gió bay bay, hệt như lòng muội từng tấc êm ái.
Lâm Vân Phong nghe vậy, nụ cười mất đi, hơi cảm động lên tiếng:
- Đời này có được tình yêu như vậy không còn mong muốn gì thêm.
Hứa Khiết cười cười thản nhiên, tinh nghịch nói:
- Không mong muốn gì khác? Ngay cả Dịch viên cũng không muốn tìm lại chăng?
Lâm Vân Phong sửng người, sau đó bật cười ha hả lên tiếng:
- Huynh chỉ muốn ẩn dụ thôi, mô tả sự quan trọng phi thường của muội trong lòng huynh, hơn nữa không bao giờ quên, muội đừng ép oan cho huynh. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Hứa Khiết nghiêng đầu nháy mắt nói:
- Oan uổng? Có phải vậy chăng?
Lâm Vân Phong kêu la nói:
- Đương nhiên là có rồi, huynh chính là đệ tử kiệt xuất của Dịch viên, lúc nào cũng muốn thấy được bổn môn vinh danh, sao có thể làm loại quên đi nguồn gốc đây?
Hứa Khiết hỏi ngược lại:
- Nói như vậy, huynh có thể vì Dịch viên không quan tâm đến muội chăng?
Lâm Vân Phong sửng sốt, sau đó cười nói:
- Huynh sao lại như vậy được, huynh chính là người chiếu cố được cả hai, đầu nào cũng quản được, chú ý toàn diện các mặt.
Hứa Khiết nghi ngờ hỏi:
- Phải vậy chăng? Muội thấy huynh đang khoác lác thôi.
Lâm Vân Phong cười mắng:
- Dám không tin huynh, muội nói phải trừng phạt thế nào đây?
Hứa Khiết ra vẻ sợ sệt, yêu kiều đáp:
- Vân Phong, muội không dám nghi ngờ, huynh hơn muội rồi.
Nói rồi hình bóng loáng lên, vừa cười đùa yêu kiều vừa bỏ chạy về phía trước.
Lâm Vân Phong thấy vậy, ra vẻ hung ác, quát lớn:
- Dám chạy, xem huynh bắt lấy muội, sau đó ăn tươi nuốt sống con cừu nho nhỏ thế nào.
Trong tiếng cười vui vẻ, Lâm Vân Phong đuổi theo Hứa Khiết biến mất trên không trung vùng hoang dã.
Buổi chiều, mưa phùn ngừng lại. Lâm Vân Phong và Hứa Khiết đến một vách núi, phía trước là một cốc hẹp dài ngoằng, đến cả trăm trượng.
Nhìn qua thăm dò vách núi rồi, Lâm Vân Phong phát hiện một cảnh tượng kỳ lạ, vài chục tảng đá lớn lơ lửng giữa không trung, giữa bọn chúng sương bụi tràn ngập, dường như đang ẩn chứa vật gì bên trong.
Thôi quan sát, Lâm Vân Phong gọi Hứa Khiết đến, hai người cùng nhau nhìn, phân tích cảnh tượng trước mắt.
Hồi lâu sau, Hứa Khiết lên tiếng:
- Vân Phong, những tảng đá này nặng trên vạn cân, huynh nói sức mạnh nào có thể điều khiển bọn chúng được đây?
Lâm Vân Phong cau chặt mày, ánh mắt lấp lánh ánh sáng kỳ lạ, trả lời:
- Huynh đã quan sát qua, đó là một loại sức mạnh đặc thù, tương tự như trận pháp, nhưng lại không giống, huynh tạm thời còn chưa biết rõ được.
Hứa Khiết nghi hoặc nói:
- Những tảng đá này lơ lửng giữa không trung, trong đó phạm vi bao phủ đủ chứa rất nhiều thứ, huynh thấy có chứa gì vậy?
Lâm Vân Phong đáp:
- Suy đoán của muội rất có lý, hay chúng ta đi xuống đó quan sát qua, xem thử có phát hiện được gì không?
Nói rồi kéo tay Hứa Khiết chầm chậm đến gần những tảng đá lớn đó.
Rất nhanh, hai người đến gần những tảng đá lớn, phát hiện những tảng đá này vận hành theo một quy luật nhất định, hơn nữa còn có một tầng kết giới ngăn cách người ngoài dò xét được tình huống bên trong.
Bay quanh những tảng đá lớn một vòng, Lâm Vân Phong cau mày lên tiếng:
- Kỳ quái, trận pháp của những tảng đá lớn trước giờ chưa bao giờ thấy, không biết là trận pháp gì đây.
Hứa Khiết nói:
- Muội cũng chưa từng thấy qua, nhưng chúng ta có thể thử một chút, xem thử có thể phá giải được không?
Lâm Vân Phong tiếp lời:
- Huynh đã thử qua vài lần, tạm thời còn chưa tìm được khe hở, hiện nay chỉ còn cách xông thẳng vào.
Nói rồi hai tay bắt quyết, toàn thân hào quang xanh đỏ luân phiên xuất hiện, ngưng tụ thành một cột sáng, theo sự khống chế của gã bắn thẳng vào trong khe hở giữa những tảng đá lớn, va chạm vào tầng kết giới kia.
Lúc đó, hào quang lóe lêng, tiếng nổ truyền đến. Một chiêu thử nghiệm của Lâm Vân Phong va chạm thẳng thắn vào kết giới trong thạch trận, tạo nên vụ nổ chưa phá vỡ được kết giới nhưng lại thổi bay sương bụi lân cận.
Cứ như thế, trong những tảng đá lớn ánh sáng kỳ lạ lóe lên, một tầng kết giới ánh sáng nhiều màu sắc hiện ra mơ hồ bao phủ một thứ gì đó hấp dẫn ánh mắt của Lâm Vân Phong.
Nhìn vào tầng kết giới ánh sáng chói mắt đó, Lâm Vân Phong trong lòng có một loại cảm giác kỳ quái, dường như có một thứ gì đó quen thuộc ở quanh đây, nhưng lại không biết là gì.
Hứa Khiết nhìn thấy cảnh này, nghi hoặc nói:
- Kỳ quái, bên trong đó thật ra là thứ gì đây, vì sao lại được che giấu tầng tầng lớp lớp vậy?
Lâm Vân Phong đáp:
- Huynh cũng không nhìn rõ được, nhưng mơ hồ cảm thấy rất quen thuộc, lại không biết là gì.
Hứa Khiết nói:
- Nếu như vậy, chúng ta dứt khoát phải phá vỡ kết giới, tìm cho đến cùng là gì.
Lâm Vân Phong liếc nàng, gật đầu nói:
- Cũng được, cứ như lời muội, bây giờ muội hãy lùi lại trước đã.
Hứa Khiết chầm chậm thối lui, miệng dặn dò:
- Cẩn thận một chút, chú ý đến an toàn.
Lâm Vân Phong bật cười điềm nhiên, đợi Hứa Khiết lùi lại, hai tay múa lên giữa không trung, thúc đẩy Âm Dương pháp quyết, hình thành một kết giới âm dương kín mít bên ngoài trận pháp đá tảng, chầm chầm thu nhỏ vào bên trong.
Lâm Vân Phong làm như vậy chính là dùng khí âm dương có tần suất khác nhau để dò xét dần, cuồi cùng tìm được sóng biến đổi của trận pháp đá tảng, chầm chậm thẩm thấu vào. Biện pháp này vô cùng rườm rà, nhưng lại hữu hiệu cực kỳ. Rất nhanh, Lâm Vân Phong tìm được một khe hở.
Thuận theo khe hở đi vào trong, Lâm Vân Phong phát ra sóng thăm dò nhanh chóng gặp phải tầng kết giới nhiều màu, hai bên giằng co đan xen, lúc thì va chạm lúc lại đẩy nhau, không ngừng giao đấu với nhau.
Điều chỉnh tần suất của sóng thăm dò, Lâm Vân Phong mất nhiều thời gian, cuối cùng nắm bắt được tần suất của kết giới, chầm chậm thấm vào trong.
Lúc đó, Hứa Khiết ở xa xa phát hiện một chút không ổn, chỉ thấy trận pháp đá tảng tự vận chuyển tự nhiên tăng tốc, sương xám trên bề mặt bắt đầu chuyển vàng, hơn nữa còn dày đặc, rõ ràng tỏ ra cổ quái.
- Vân Phong cẩn thận, trận pháp có biến hóa.
Phát hiện không ổn, Hứa Khiết vội vàng lên tiếng.
Lúc đó, sóng thăm dò của Lâm Vân Phong đang thấm vào trong. Thời khắc đó, một đại điện quen thuộc lóe lên trong não, khiến Lâm Vân Phong trong lòng chấn động, sau đó vui mừng kích động.
Nhưng đúng lúc đó, Lâm Vân Phong do tâm thần chấn động, ý thức bị trì hoãn một chút, hoàn toàn không thấy được biến hóa của trận pháp đá tảng trước mắt. Mãi đến khi bên tai vang lên tiếng nhắc nhở của Hứa Khiết, gã mới đột nhiên tỉnh lại, đáng tiếc lại quá trễ rồi.
Ánh vàng lóe lên, tảng đá lớn biến mất tung tích. Một trận pháp đá tảng to lớn như vậy đột nhiên không còn thấy. Điều này khiến Lâm Vân Phong rất chấn động. Nghiêng đầu, Lâm Vân Phong quan sát bốn bề, ngoài trừ bóng hình của Hứa Khiết chỉ còn hai vách núi thẳng đứng, hình bóng trận pháp đá tảng đi đâu rồi?
Thu lại Âm Dương pháp quyết, Lâm Vân Phong hỏi:
- Trận pháp đá tảng đó biến mất như thế nào, muội có nhìn thấy rõ được không?
Hứa Khiết đến bên gã, vẻ mặt kinh ngạc lên tiếng:
- Chỉ thấy ánh vàng lóe lên, sau đó liền thu thành một điểm, sau đó không còn thấy nữa.
Lâm Vân Phong cau mày, liếc nhìn bầu trời, trầm giọng nói:
- Đi thôi, chúng ta đuổi theo, nhất định phải tìm được nó.
Hứa Khiết thấy vẻ mặt gã trầm trọng, không khỏi hỏi lại:
- Vân Phong, sao vậy? Có phải huynh phát hiện được gì không?
Lâm Vân Phong nhìn nàng, bật ra từng câu từng chữ:
- Dịch viên ở bên trong trận pháp đá tảng.
Hứa Khiết nghe vậy thất kinh, la lên:
- Cái gì? Dịch viên ở trong trận pháp đá tảng? Huynh không lầm đó chứ?
Chầm chậm gật đầu, Lâm Vân Phong giọng nói kiên định đáp:
- Không sai đâu, huynh nhìn rất rõ. Còn về hình dạng như thế nào, huynh tạm thời cách nào giải thích, nhưng chúng ta phải tìm cho được trận pháp đá tảng đó. Chỉ có phá giải được nó, Dịch viên mới có thể tái hiện, chúng ta mới có thể làm cho nó vang danh bốn bể.
Hứa Khiết hơi hơi gật đầu, nhỏ nhẹ nói:
- Vân Phong, huynh nói chúng ta phải đi nơi nào để tìm kiếm trận pháp đá tảng đó?
Lâm Vân Phong trầm ngâm lên tiếng:
- Theo suy đoán của huynh, trận pháp đá tảng đó phải thỉnh thoảng di động lơ lửng trong không gian, nếu như bị người đụng vào sẽ tự động dịch chuyển.
Hứa Khiết đáp:
- Nói như thế, chúng ta sẽ rất khó tìm được nó chăng?
Lâm Vân Phong đáp:
- Cho dù tình huống nào đi nữa, nơi nó dừng lại hẳn phải yên tĩnh để tránh bị người phát giác. Do đó, chúng ta chỉ cần chọn lựa những nơi yên tĩnh tìm kiếm liền có hy vọng.
Hứa Khiết nghe vậy than thở:
- Thiên hạ rộng lớn, nơi yên tĩnh rất nhiều, chúng ta phải tìm đến năm nào tháng nào mới thấy được đây?
Lâm Vân Phong khổ sở cười nói:
- Hôm nay nếu đã gặp, cho thấy hẳn có duyên, huynh tin tưởng không lâu sau chúng ta hẳn có thể tìm được nó. Đi thôi.
Nói rồi nắm lấy Hứa Khiết biến mất trong màn đêm.
Thấy vậy, Lục Vân hơi nghi hoặc, Thiên Sát rõ ràng biết những bóng kiếm đó không giết được mình, vì sao vẫn duy trì liên tục mãi?
Trong lúc suy nghĩ, Lục Vân đột nhiên chấn động tinh thần.
Chỉ thấy Thiên Sát lúc này đột nhiên ngưng tay phải không múa nữa, tà binh không biết tên gì trong tay đột nhiên rung lên, phát ra một luồng sức mạnh tà sát rung trời chuyển đất bao phủ trong phương viên trên trăm dặm.
Lúc này, những bóng kiếm bay ra tự động tan vỡ, chuyển hóa thành những làn sáng đỏ sậm, xanh lục sậm ngập tràn từng phân không gian, nhanh chóng hội tụ về chân thân của Lục Vân.
Hiểu được ý đồ của Thiên Sát, Lục Vân bật cười lạnh, tay trái múa thành nửa vòng tròn trước ngực, sau đó đánh ra một chưởng, lòng bàn tay bộc phát chớp điện hình cong, chớp mắt đã khuếch tán thành ngàn vạn chớp điện nhỏ bé đón lấy những làn sáng đó của Thiên Sát.
Như vậy, công kích hai người gặp nhau giữa không trung, chớp điện và làn sáng va chạm kịch liệt, hóa thành một vùng sương mù ánh sáng bao phủ cả chân trời.
Thấy vậy, Thiên Sát gào lên một tiếng, tà binh trong tay giơ cao lên trời, trong lúc cổ tay chuyển động, ngàn vạn hào quang chia ra chém khắp mọi nơi, bao trùm lấy vùng sương mù che phủ Lục Vân.
Cảm nhận được nguy hiểm đến gần, Lục Vân lập tức bố trí kết giới phòng ngự mạnh mẽ. Nhưng điều khiến chàng kinh ngạc chính là uy lực vô cùng của tà binh Thiên Sát lần này, dễ dàng chém phá được hai mươi sáu tầng kết giới bên ngoài thân thể chàng, ép gần đến tầng kết giới trong cùng.
Mọi thứ đến quá mau lẹ, khi Lục Vân ý thức được không ổn, muốn tổ chức phòng ngự đã không kịp, cuối cùng bị làn kiếm đáng sợ của Thiên Sát đánh trúng, thân thể nát vỡ tại chỗ.
Cảnh tượng đó khiến ba người Bách Linh vô cùng hoảng sợ, nhịn không được hô lên đau thương. Kiếm Vô Trần ở xa xa lại vô cùng hưng phấn, một khoái cảm không tả được ngập đầy lòng.
Trên bầu trời, Thiên Sát dừng tay lại, ánh mắt nhìn khắp bốn phía, miệng bật cười điên cuồng đắc ý nói:
- Lục Vân, ta nói qua với ngươi, chắc chắn ngươi sẽ hối hận mà. Ha ha ha …
Cuồng phong thổi lên, sương sáng tan biến, một điểm sáng xoay tròn từ từ to lớn, to đến mức một quả cầu ánh sáng to vài trượng xuất hiện ở trước mắt Thiên Sát.
Kinh ngạc nhìn quả cầu ánh sáng, Thiên Sát vẻ mặt âm trầm, gầm lên giận dữ:
- Còn chưa chết, ta sẽ đưa tiễn ngươi một đoạn.
Tay phải chém xuống, tà binh xông đến đột ngột, một cột sáng đỏ sậm cùng với uy lực hủy diệt xuất hiện trên đỉnh của quả cầu ánh sáng.
Lúc này, quả cầu ánh sáng đột nhiên bắn lên, hóa thành một cột sáng đen ngòm đón lấy một chiêu của Thiên Sát.
Giữa không trung, tiếng sấm sét ầm ầm, va chạm kịch liệt biến thành vụ nổ kinh trời, lập tức che phủ mọi thứ lân cận.
Khi hoa lửa tan biến, cuồng phong lại nổi lên, giữa không trung ánh bảy màu lóe lên, Lục Vân hoàn hảo không chút tổn hại xuất hiện ở đó.
Nhìn thấy Lục Vân xuất hiện, ba người Bách Linh vô cùng hưng phấn, một nỗi vui mừng đã mất lại có được dâng trào, quả thật là độc nhất trên thế gian. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Đương nhiên, Kiếm Vô Trần nhìn thấy cảnh này trong lòng không thích chút nào, nhưng hắn cũng bất lực, ngoại trừ mắng rủa ra cũng chỉ đành tiếp tục quan sát.
Thiên Sát nhìn Lục Vân, trong sự kinh sợ lại có nghi hoặc, hỏi dồn:
- Vừa rồi thân thể huyết nhục ngươi đã bị hủy, làm sao lại không chút tổn hao như vậy?
Lục Vân lạnh nhạt vô tình, điềm nhiên đáp:
- Hỏi như vậy có phải trong lòng ngươi đã chột dạ chăng?
Thiên Sát rất giận, rống lên:
- Câm miệng, đừng cho là ngươi có vài phần thần bí là ta sẽ sợ ngươi.
Lục Vân khiêu khích:
- Nếu không sợ, thế thì bớt nói nhảm, chúng ta hãy dùng tay để cho thấy sự thật.
Nói rồi chiếm lấy tiên cơ, bóng hình bảy màu phân bố cả bầu trời, dùng các loại các dạng tư thế bắt đầu phát động tiến công.
Thiên Sát gằn giọng nói:
- Đến đây đi, ai sợ ai đây!
Nói rồi hai tay giơ cao tà binh, sát khi trong người tăng mạnh hóa thành ngàn vạn đóa hoa hồng đen phân bố từng điểm bốn bề, lấy một bông đối ứng với một bóng hình bảy màu của Lục Vân. Sau đó, toàn thân Thiên Sát làn đen hội tụ, vô số sức mạnh tà sát từ bốn phương tám hướng xông đến, hình thành một vùng không gian đen ngòm với Thiên Sát là trung tâm, bên trong ánh bảy màu lấp lánh đó chính là phân thân của Lục Vân.
Cảm nhận được Thiên Sát sắp sửa phát động một chiêu hủy diệt, Lục Vân nhanh chóng thúc động chân nguyên trong cơ thể, các loại pháp quyết sở học cả đời đều không giữ lại, từ những phân thân khác nhau thi triển pháp quyết khác nhau, đan xen giữa bầu trời hình thành một vùng xem ra hỗn loạn, kỳ thực rất có quy củ liên hợp công kích.
Nhìn từ xa xa, bầu trời lúc đó đen ngòm, vô số hình bóng lấp lánh di động rất nhanh, có loại sắc màu làn kiếm, cột kiếm, hào quang, lửa sáng đan xen với nhau, có một số hình thành vòng sáng phóng thẳng đến Thiên Sát, có một số bị chém rơi xuống, đương đầu với một chiêu đó, một số biến ảo bất định xoay quanh buộc lại.
Đối mặt với công kích của Lục Vân, Thiên Sát không chút để ý, hai tay gia tăng tốc độ không ngừng, kiếm khí đáng sợ đó xông thẳng lên trời, cắt thành vài đường nứt, tạo nên khe hở thời không, tràn vào lượng lớn khí tà sát.
Như vậy, trời đất chấn động, sấm chớp không ngừng, lóe điện gào thét, cuồng phong trỗi lên. Cả bầu trời hỗn loạn không ngừng, trận gió hủy diệt xé tan mọi thứ, phá hủy hơn nửa thế công của Lục Vân.
Tình cảnh này, ngày đó Lục Vân đã từng tự mình thưởng thức. Chàng biết Thiên Sát đang thi triển "Cửu Chuyển Thiên Sát trảm" đáng sợ, trong lòng rất trầm trọng.
Ngày đó, Lục Vân dùng Thần Diệt trảm đón đỡ Thiên Sát trảm, kết quả thảm bại bỏ chạy. Hôm nay lại đối mặt với chiêu này lần nữa, trong lòng không khỏi bị áp lực nặng nề.
Tuy chuyến đi Hải vực khiến tu vi Lục Vân lại gia tăng, nhưng chàng vẫn giữ nguyên cảnh giới "Sở Hướng Vô Địch", mãi vẫn không cách nào tiến vào cảnh giới tối cao vô thượng "Tùy Tâm Sở Dục".
Như vậy, lần thứ hai đón lấy Thiên Sát trảm, Lục Vân vẫn không nắm chắc chiến thắng.
Nghĩ đến đây, Lục Vân suy nghĩ lướt qua, xem xét phải làm thế nào mới có thể gia tăng cơ hội chiến thắng. Theo tình hình trước mắt, Lục Vân pháp quyết tuy nhiều, nhưng mạnh nhất chính là "Thần Diệt trảm".
Hiện nay ngay cả nó cũng không thể chống đỡ, đổi sang những pháp quyết khác cũng chắc chắn sẽ có kết cục thảm bại. Như vậy phải làm thế nào mới được đây?
Thời khắc đó, ngàn vạn suy tư lướt nhanh qua não của Lục Vân, chàng đem toàn bộ sở học nghĩ qua một lượt, ngoại trừ thuật học từ Hải vực "Trọng Sinh Hoàn Nguyên" cảm giác có thể gia tăng phòng ngự ra, những pháp quyết còn lại dường như đều khó mà kết hợp với "Thần Diệt trảm" để phát huy thêm uy lực.
Nghĩ không ra đối sách, Lục Vân bắt đầu tìm cách tháo lui. Nhưng đúng lúc đó, trong não chàng chợt lóe lên khiến chàng lập tức nghĩ được một kế.
Không còn thời gian do dự, chân thân của Lục Vân nhanh chóng xông đến gần Thiên Sát, khi chỉ còn cách chừng năm trượng liền hơi dừng lại, sau đó chân thân một phân hai, một bóng di chuyển rất nhanh xung quanh Thiên Sát, một bóng khác lại đứng nguyên tại chỗ, hai tay giơ cao chống trời.
Bốn bề, vài trăm ảo ảnh Lục Vân vẫn tiếp tục kéo dài theo hình thức trước đó, phát động các thức các dạng công kích để phân tán sức chú ý của Thiên Sát, mê hoặc lấy ánh mắt của những người quan sát xa xa.
Tại chỗ, Lục Vân toàn thân khí thế gia tăng, làn sáng bảy màu như mây tan ra, nhanh chóng nổi lên làn sáng chói mắt dưới bầu trời đen ngòm, phụ trợ thêm uy thế uy nghi vương giả cho chàng.
Hai tay giơ cao sấm sét chớp lòe, tầng trận ánh sét hội tụ trên đỉnh đầu, tạo thành một dải sáng bảy màu, trong lúc dao động gió lốc điên cuồng gào thét, cả mặt đất chấn động, tạo nên hình ảnh trời đất đều kinh hãi.
Thời khắc này, vẻ mặt anh tuấn của Lục Vân lạnh lùng, trên đỉnh đầu ánh kim rất nhiều, một thanh kiếm nhỏ bảy màu nhô lên khỏi đỉnh đầu mang theo uy thế trời đất bao la, phát ra một cột sáng bảy màu rực rỡ, lập tức chiếu rọi khắp nơi trên mặt đất.
Diệt Thần kiếm xuất ra, mây gió biến sắc.
Kiếm Vô Trần nhìn thấy cảnh này, hừ giận nói:
- Đáng ghét, không ngờ Lục Vân còn ẩn giấu binh khí ta chưa biết.
Sở Hoài Dương vẻ mặt khiếp sợ, bất mãn nói:
- Ngươi không phải nói là bản thân hiểu rõ Lục Vân như lòng bàn tay rồi sao? Sao ngay cả binh khí hắn có thế nào cũng không được vậy?
Kiếm Vô Trần giận dữ đáp:
- Lục Vân này âm hiểm xảo trá, trước giờ ẩn giấu thực lực bản thân, làm sao lại đi trách ta được?
Sở Hoài Dương hừ nho nhỏ, không để ý nữa, tập trung quan sát cảnh tượng giao chiến.
Giữa không trung, Thiên Sát hai tay múa nhanh, tà binh theo sự khống chế của hắn phát ra cột sáng ngàn trượng, theo sự chuyển động cổ tay của hắn mà khuấy động trời đất, hình thành một không gian rất mất ổn định dao động kịch liệt bốn bề, ngập tràn sức mạnh lệ sát và tà mị.
Cũng đồng thời, hai cánh trên lưng Thiên Sát cùng rung lên, mỗi lượt đều rung động đến chín tầng trời, lại thêm chín cái đuôi sau lưng đong đưa, một vòng chín đốm sáng như sao màu đen sẫm xuất hiện trên cao không trung, trong lúc xoay tròn phát ra chớp điện đen ngòm, liên tục không ngừng chém xuống Diệt Thần kiếm trên đầu Lục Vân.
- Đồ thần diệt tiên, duy ngã bất bại, cửu chuyển thiên sát, vô kiên bất tồi! ()
Trong tiếng thét lớn, khí thế Thiên Sát cuối cùng gia tăng đến mức cực hạn, luồng sức mạnh trời cao đủ tiêu diệt cả núi sông đã thể hiện hoàn chỉnh ra uy nghiêm cực mạnh của Thiên Sát, quả thật có thể nói là chấn động cả chín tầng trời, mặt đất nổi gió, khiến cho Tứ Linh thần thú và U Minh Ma long đều cảm thấy khiếp sợ sâu sắc.
Trên trời, cột sáng đen ngòm theo sự chém xuống bằng tà binh của Thiên Sát rẻ trời xông đến chụp đến Lục Vân.
Bốn bề, cuồng phong hủy diệt nhanh chóng thu nhỏ lại, chớp điện sắc đen ăn khớp thành một khối, từ những phương hướng khác nhau phát động công kích.
- Diệt thần kiếm, thần diệt trảm, tiên phật đồ, quỷ thần tàn! ()
Đối mặt với một chiêu cực mạnh của Thiên Sát, Lục Vân không hề thối lui, Diệt Thần kiếm trên đỉnh đầu đột nhiên run lên, cột sáng bảy màu rít lên xông đến, biến thành một quầng sáng hình ô xoay tròn nhanh chóng.
Quầng sáng này vừa thu nhỏ, vừa phát xuất vô số bất tận pháp kiếm bảy màu, phân bố từng phân từng góc trên bầu trời, giao chiến kịch liệt với lực tà sát do Thiên Sát phát ra.
- Cửu chuyển vô cực, hồn quy thiên vũ! Thụ tử ba. ()
Trong tiếng kêu điên cuồng, một phân thân khác của Lục Vân đang chạy quanh thân thể của Thiên Sát, cuối cùng đến lúc này đã hoàn thành được "Cửu Chuyển Mệnh", rồi dung hợp với chân thần đang thi triển Diệt Thần kiếm, để hai luồng sức mạnh này hợp thành một.
Như vậy, Lục Vân đã dung nhập "Thần Diệt trảm" vào trong "Cửu Chuyển Vô Cực", mượn đặc tính gia tăng uy lực gấp bội của nó, lập tức gia tăng uy lực của "Thần Diệt trảm" lên gấp bội.
Như vậy, chỉ thấy đỉnh đầu của Lục Vân ánh sáng mạnh mẽ như mặt trời, làn sáng rực rỡ của nó chớp mắt đã nhiễm đỏ cả mặt đất rộng lớn, khiến cho cả trời đất trong sát na này đã trở nên sáng ngời vô cùng.
Mượn sức mạnh chói sáng này, thế công của Lục Vân chớp mắt đã thăng hoa, Diệt Thần kiếm đối trận với tà binh vô địch của Thiên Sát, hai bên va chạm kịch liệt, chớp mắt đã tranh đấu vài ngàn lần.
Sức mạnh hủy diệt đáng sợ mạnh mẽ được tập trung dày đặc, dưới ánh sáng rực rỡ chói mắt đã khiến cả chín tầng trời sấm sét, mặt đất rên rỉ.
Cảnh tượng này kéo dài không ngừng, sức mạnh do vụ nổ sinh ra hất tung Hải Nữ và Lôi Thiên đang giao chiến bay đi, Tứ Linh thần thú và U Minh Ma long cũng bị hất lùi lại.
Ghi chú:
() Đồ thần diệt tiên, duy ngã bất bại, cửu chuyển thiên sát, vô kiên bất tồi! = Giết thần diệt tiên, chỉ mình ta không thất bại, Cửu Chuyển Thiên Sát, không gì ngăn được!
() Diệt thần kiếm, thần diệt trảm, tiên phật đồ, quỷ thần tàn! = Diệt Thần kiếm, Thần Diệt trảm, chém cả tiên phật, tàn diệt quỷ thần!
() Cửu chuyển vô cực, hồn quy thiên vũ! Thụ tử ba. = Cửu Chuyển Vô Cực, hồn về với trời! Chịu chết thôi.