Thời gian thúc động mọi thứ tiến triển. Khi Lôi Thiên dần bình tĩnh trở lại, con mắt bên trái của hắn đỏ rực, con mắt bên phải xanh thẫm, tay trái đỏ đậm, tay phải đen sậm, đầu cũng chia ra nửa đỏ nửa xanh lục như được phân chia ở giữa.
Nhìn thấy tình hình này, những người quan sát vẻ mặt kinh hãi vô cùng.
Lục Vân lập tức phân tích qua thực lực của Lôi Thiên, phát hiện hắn đã mạnh hơn trước đây không ít, nhưng cũng vẫn trong tầm dự tính, hoàn toàn không đáng quan tâm.
Chỉ có một điều khiến Lục Vân cảm thấy kỳ quái, tính chất thân thể của Lôi Thiên đã phát sinh biến chuyển, chính tà trong cơ thể dung hợp, đang dùng một phương thức kỳ dị để xảo diệu phân phối chân nguyên trong cơ thể, khiến nó vận hành bình thường.
Theo Lục Vân biết được, Lôi Thiên chính là cơ thể chí dương chí cương, Lôi Thần quyết của hắn diệt sạch mọi sức mạnh tà ác xâm nhập, làm sao đột nhiên lại chuyển biến thành dạng hợp thể của chính tà đây?
Thật ra đây là xảo hợp hay biểu thị cho một loại thâm ý nào đó?
Một tiếng rống giận dữ cắt ngang suy tư của Lục Vân.
Giữa không trung, U Minh Ma long thực lực khôi phục lại không ít, liền bắt đầu gây chiến với Tứ Linh thần thú.
Thấy vậy, Lục Vân biết không nên tiếp tục để như vậy, liền truyền âm cho bốn người Bách Linh:
- Lúc này thời gian không còn sớm nữa, thực lực U Minh Ma long bây giờ cơ bản cũng đã lộ ra, hãy để Hải Nữ ra tay hỗ trợ Đại linh nhi nhanh chóng quét sạch bọn chúng.
Hải Nữ nghe vậy rất mừng, dịu dàng nói:
- Sư phụ yên tâm, xem con thu thập tên quái dị kia thế nào.
Nói rồi thân thể nhỏ bé lóe lên bay đi xuất hiện ở trên đầu của Tứ Linh thần thú.
- Bảo bối thông minh, ta đến giúp ngươi đây.
Tứ Linh thần thú rống nhỏ một tiếng, gật đầu đáp trả.
Nhìn thấy Hải Nữ, Lôi Thiên vẻ mặt âm hiểm nặng nề, giận dữ nói:
- Con nít ranh, biến sang chỗ khác mà chơi, người ta muốn đối phó chính là Lục Vân.
Hải Nữ quát lên:
- Tên quái đản kia câm miệng lại, với bản lĩnh của ngươi như vậy còn chưa xứng để sư phụ ta ra tay, ta có thể thu thập ngươi được rồi.
Lôi Thiên rất giận quát lên:
- Ngươi là đồ đệ của Lục Vân?
Hải Nữ ngạc nhiên đáp:
- Không sai, ta chính là đồ đệ của sư phụ, ta tên là Hải Nữ. Dù thế nào, ngươi có dám giao đấu với ta không? Nguồn truyện:
Lôi Thiên bật cười âm trầm, quát lên:
- Giết đứa nhỏ rồi, không sợ thằng lớn không ra mặt, ngươi chịu chết đi thôi.
Nói rồi tay trái đưa ra, lòng bàn tay chớp ánh điện bắn ra phóng thẳng về phía Hải Nữ.
Hừ một tiếng khinh thường, Hải Nữ không tránh không né, cũng đưa tay trái ra như vậy, lòng bàn tay phát xuất một chùm hào quang đỡ thẳng lấy một chiêu của Lôi Thiên.
Lúc đó, công kích của hai người gặp nhau giữa không trung, hào quang màu sắc giống nhau hội tụ thành một quả cầu ánh sáng nhanh chóng bành trướng, phát triển, phát nổ đẩy lùi cả hai bên.
Quát khẽ một tiếng, Hải Nữ phi thân bay lên, hai tay bắt chéo múa lên, bóng chưởng dày đặc kết thành một mảng cùng với làn sáng chớp động, như mộng như ảo phân bố bốn phương tám hướng hội tụ vào trong.
Lôi Thiên hai mắt hơi khép hờ, nhanh chóng bay khỏi lưng của U Minh Ma long, hai tay kết ấn chéo lại giữa không trung, toàn thân ánh sét lóa mắt, ánh xanh lục vây phủ, theo sự khống chế của hắn chạy dọc hai tay, chia thành hai thế công có tính chất khác nhau phản kích thẳng về phía Hải Nữ.
Bên này, Tứ Linh thần thú thấy Hải Nữ đã phát động công kích, cũng không chịu kém bước, miệng gào lên một tiếng, thân thể to lớn vài trượng như chim khổng lồ lướt qua bầu trời, lóe lên đã đến bên cạnh U Minh Ma long.
Vuốt trái múa lên, Tứ Linh thần thú phát xuất một luồng hấp lực to lớn bắt chặt lấy U Minh Ma long, trảo phải lại đẩy ra một chưởng, phát ra một luồng sức mạnh phá hoại có tính hủy diệt.
Phát hiện được ý đồ của Tứ Linh thần thú, U Minh Ma long gào lên điên cuồng, thân thể đột nhiên run lên, phát ra một luồng sóng chấn động đánh bay sức hút của Tứ Linh thần thú.
Sau đó, bốn trảo của Ma long múa lên, phát ra móng vuốt bằng ánh sáng màu đỏ, hội tụ trước mặt đan thành một lưới sáng đón đỡ lấy một chiêu của Tứ Linh thần thú.
Hai bên giao chiến cùng lúc, tốc độ của Hải Nữ và Lôi Thiên rất nhanh, tu vi hai người đều có sở trường, Hải Nữ xuất thân từ Hải vực, có được sức mạnh của biển cả; Lôi Thiên đến từ Vân Chi Pháp giới, vốn tập luyện Lôi Thần quyết là sức mạnh của trời cao, hai bên tính chất đối nghịch, một từ trời một từ đất, nhất thời cũng khó mà phân rõ hơn thua.
Đương nhiên, luận về thực lực, Hải Nữ được trời ưu đãi, nhưng Lôi Thiên cũng không đơn giản, chỉ bằng vào thân phận cao thủ của Vân Chi Pháp giới cũng đủ để nói rõ thực lực của hắn, hơn nữa vừa rồi hắn đã có biến chuyển khác lạ, bên trong cơ thể dung nhập được sức mạnh tà ác của U Minh Ma long, tổng hợp lại sức mạnh của hắn tăng thêm một tầng.
Tứ Linh thần thú và U Minh Ma long, cả hai đều là thần thú cùng đẳng cấp cao cường, thực lực tuy có khác biệt nhưng hoàn toàn không rõ ràng, vì thế qua nhiều lần giao đấu cũng khó mà phân thắng bại được.
Lúc đó, hai bên cũng đã quen thuộc với nhau, không còn chút lo lắng, quyết chiến chân chính liền bắt đầu, sức mạnh của nó rung chuyển trời đất.
Trong lúc tiến công, Tứ Linh thần thú dùng toàn lực đối phó, bốn loại đặc tính của thú cổ thời hồng hoang dung hợp ở nó qua giao chiến dần dần trưởng thành, thực lực nhanh chóng gia tăng, bí mật ẩn chứa thâm sâu trong cơ thể từ từ hiện ra.
U Minh Ma long điên cuồng gào thét, nó âm hiểm quỷ trá, chọn chiến thuật né nặng tìm nhẹ, vận dụng xảo diệu mưu kế, thế công có thể nói là đa dạng vô cùng.
Nhưng U Minh Ma long hoàn toàn không biết, phương thức tiến công của nó không những từ từ lộ ra bí ẩn bản thân nó, còn có tác dụng hướng dẫn rất lớn cho Tứ Linh thần thú, khiến nó qua giao chiến học được khá nhiều thứ đặc biệt thuộc về thần thú, ví dụ như chiến thuật, sách lược, kinh nghiệm, hỏa hầu.
Nhìn trận giao chiến, ba người Bách Linh và Lục Vân vẻ mặt tươi cười, đối với biến hóa của Tứ Linh thần thú cảm thấy rất mừng, cũng không chút lo lắng cho tình hình của Hải Nữ.
Xa xa, Bạch Vân Thiên nhìn Hải Nữ, vẻ mặt kinh ngạc. Kiếm Vô Trần và Sở Hoài Dương lại nặng nề, đối với tình huống hiện nay bọn họ hơi giận dữ.
Ban đầu, Kiếm Vô Trần dự tính lợi dụng cơ hội ra tay, nhưng hiện nay U Minh Ma long bị Tứ Linh thần thú ngăn lại, Hải Nữ tiếp lấy Lôi Thiên, điều này khiến Kiếm Vô Trần không dám vọng động, trong lòng sao không khỏi giận dữ?
Thời gian, âm thầm trôi qua. Khi Tứ Linh thần thú và U Minh Ma long giao chiến đến mức nóng bỏng, Lục Vân đang quan sát trận chiến đột nhiên quay đầu, ánh mắt nhìn về phía xa xa, khuôn mặt lộ ra vẻ kỳ dị.
Sau đó, Lục Vân ánh mắt hơi đảo, ngửng đầu nhìn lên không trung, ở đó thời không đều vặn vẹo, một cửa không gian tự động mở ra lộ một hình bóng quái dị.
Nhìn thấy người đó, Lục Vân vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt phức tạp thay đổi, mơ hồ có chút chờ đợi.
Thật ra người này là ai đây?
Sự xuất hiện của hắn có ảnh hưởng đến kết cục cuối cùng không?...
Ở chân trời, một bóng người nhìn xuống mặt đất, người đó giang cánh theo gió bay đi, ánh mắt sắc bén lạnh nhạt như đao, đây là người nào?
Không một lời nói, người đó để ý đến tình hình giao chiến, ánh mắt dừng lại ở Tứ Linh thần thú và U Minh Ma long, trong mắt ánh lạnh lóe lên, hơi có vẻ kinh ngạc.
Giây lát, người đó dời mắt nhìn đến Lục Vân, liền phát hiện Lục Vân cũng từ xa nhìn lại mình.
Hừ lạnh một tiếng, người đó khí thế phát ra, sát khí kinh trời ngập tràn bốn phía, lập tức làm thức tỉnh những người ở đó.
Ngửng đầu, những người quan sát ai nấy vẻ mặt khác lạ, Bạch Vân Thiên, Kiếm Vô Trần, Sở Hoài Dương mới lần đầu gặp người này, vẻ mặt có mấy phần kinh ngạc nghi ngờ.
Bách Linh và Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt thất kinh, đồng thanh hô lên:
- Không ổn, đó là Thiên Sát!
Chỉ mấy chữ ngắn ngủi đã nói rõ thân phận của người đó, lại tạo nên áp lực tâm lý rất lớn cho tất cả mọi người có mặt.
Bạch Vân Thiên nghe vậy thất kinh, hô nhẹ một tiếng liền xoay người bỏ chạy. Điều này khiến Kiếm Vô Trần và Sở Hoài Dương trong lòng nặng nề vô cùng.
Giữa không trung, trận chiến cứ tiếp tục, nhưng mọi người ánh mắt lại nhìn đến Thiên Sát, quan sát hành động của hắn.
Lục Vân than nhẹ một tiếng, hơi tiếc hận tự nói:
- Đáng tiếc ngươi đến quá gấp, hay có lẽ đây là định mệnh.
Nói rồi trong lòng lay động, một luồng âm thanh truyền vào trong lòng ba người Bách Linh.
- Thiên Sát để cho huynh, Bách Linh lưu ý đến tình hình của Hải Nữ, Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt chú ý đến động tĩnh của Kiếm Vô Trần.
Ba người gật đầu nhè nhẹ, Lục Vân lại phi thân thẳng về Thiên Sát.
Lạnh lùng tàn khốc nhìn Lục Vân, Thiên Sát nói:
- Lần trước ngươi may mắn thoát được, lần này ngươi sẽ không có vận may như vậy đâu.
Lục Vân lạnh nhạt đáp:
- Lần trước ngươi cũng không chiếm được chút tiện nghi nào, lần này tình hình càng bất lợi hơn cho ngươi.
Bật cười khinh bỉ, Thiên Sát hỏi:
- Cả trời đất này, ai có thể tạo thành uy hiếp cho ta?
Lục Vân cười lạnh đáp trả:
- Ngươi cho rằng hai con kỳ thú đang giao chiến, nếu so thực lực với ngươi ai mạnh hơn đây?
Thiên Sát ánh mắt lạnh lại, hừ giọng nói:
- Không cùng chủng loại làm sao có thể so sánh được? Hơn nữa, theo ngươi, bọn chúng có thể so với ta được không?
Lục Vân hai mắt hơi khép hờ, trầm giọng nói:
- Nói đơn thuần về sức mạnh, bọn chúng đủ đối địch với ngươi. Điểm bất đồng chính là phương thức vận dụng sức mạnh của ngươi với bọn chúng có phần khác biệt.
Thiên Sát hơi kinh ngạc, quát lên:
- Lục Vân, nhãn quang ngươi thật sắc bén, nhưng chỉ dùng miệng lưỡi thôi thì không giải quyết được vấn đề. Bây giờ, ngươi còn chưa chịu tỏ rõ bản lĩnh, nỗ lực vì sinh mạng của mình đi.
Nói rồi hai cánh giang ra, cuồng phong kinh thiên nhanh chóng tràn lan, hình thành một kết giới khép kín bốn bề ngăn cách hai người với bên ngoài.
Nhìn Thiên Sát, Lục Vân lạnh lùng nói:
- Muốn động thủ cũng không gấp, ta muốn hỏi qua trước, ngươi gần đây có gặp lại Địa Âm Tà Linh chăng?
Thiên Sát ánh mắt hơi nghi ngờ, quát lên:
- Hỏi vấn đề này làm gì?
Lục Vân đáp:
- Ngươi chỉ cần đáp lại câu hỏi của ta được rồi.
Thiên Sát giận dữ lên tiếng:
- Ta nếu không đáp lại thì sao?
Lục Vân ánh mắt đảo chuyển, hiểu rõ nói:
- Té ra ngươi chưa gặp lại hắn.
Thiên Sát hừ giọng nói:
- Ngươi khẳng định vậy?
Lục Vân cười đáp:
- Vẻ mặt của ngươi nói rõ điều này.
Thiên Sát giận dữ lên tiếng:
- Thế thì sao nào?
Lục Vân khóe miệng nhếch lên, toát ra một nụ cười thần bí, nhỏ nhẹ nói:
- Không sao cả, nhưng kết quả cuối cùng không khác gì nhiều lắm.
Thiên Sát không hiểu, hận thù nhìn Lục Vân, rống lên giận dữ:
- Bớt nói lời thừa, ngươi hãy chịu chết thôi.
Hai cánh vỗ lên, dòng khí sắc bén nhanh chóng thu nhỏ lại, hình thành bên ngoài cơ thể Lục Vân một khu vực khí trường vững vàng bọc chặt lấy chàng.
Bật cười lạnh lùng, Lục Vân không hề né tránh, cứ để cho áp lực luồng khí thu nhỏ tác dụng lên thân thể, cẩn thận thưởng thức mùi vị của nó.
Cảm giác đó rất mới lạ, so với lần giao chiến trước rất khác biệt, dường như một số chỗ đã phát sinh biến đổi.
Vẫn còn nghi ngờ, Lục Vân thi triển pháp quyết "Hư Vô Không Ngân", vừa phòng ngự vừa dò xét, dựa vào Ý Niệm Thần Ba phân tích, ý thức tiến nhập vào một khu vực đặc biệt.
Ở trong đó, mọi thứ đều vận chuyển rất nhanh, vô số làn sáng nhiều màu tung hoành đan xen, cắt nhỏ thời gian không gian thành rất nhiều khoang nhỏ bé, mỗi khoang là một đơn vị độc lập.
Thương Nguyệt nói:
- Mùi vị cái chết, cuộc đời Lục Vân thưởng thức vô số lần. Bây giờ đổi lại cho ngươi thử, xem thử ngươi so với huynh ấy như thế nào?
Kiếm Vô Trần vẻ mặt phát điên, gằn giọng nói:
- Ta sẽ không thua hắn, xem đi.
Nói rồi toàn thân lóe lên ánh đỏ, một ngọn lửa xuất hiện trên người hắn.
Kinh ngạc nhìn hắn, Bách Linh ba người mắt lộ vẻ nghi hoặc, ngọn lửa này dự báo chuyện gì đây?
Còn đang suy nghĩ, Thương Nguyệt đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, cất giọng nói:
- Cẩn thận, hắn đang đốt cháy cơ thể bản thân để đổi lấy sức mạnh.
Trương Ngạo Tuyết hỏi:
- Biến đổi sức mạnh như thế nào, điều này dường như chưa từng nghe qua.
Thương Nguyệt trầm ngâm nói:
- Với tình hình hắn hiện nay, sau vài lần trọng thương rồi, cơ thể huyết nhục bị phá hủy rất lớn, nguyên thần cũng đã yếu ớt không chịu nỗi, muốn khôi phục lại tu vi trước đây, cần ít nhất vài ngày, thậm chí vài tháng. Nhưng hiện nay hắn không có được thời gian như vậy, vì thế để khôi phục trạng thái tốt nhất, hắn chỉ còn cách bỏ qua cơ thể huyết nhục, dùng Tiên Thiên Thuần Dương chân hỏa đốt cháy thân thể huyết nhục, mượn chuyện này để phát huy linh khí tàn dư trong cơ thể. Cứ như vậy, nguyên thần của hắn hấp thu lấy luồng sức mạnh này, liền có thể lập tức tốt hẳn lên, toàn thân thực lực có phần tăng cao.
Bách Linh nghe xong, nhẹ giọng nói:
- Thật ra hắn vốn muốn hấp thu linh khí trong không trung để bồi dưỡng tổn hao chân nguyên, đáng tiếc kết giới vô hình bốn bề hạn chế hắn, khiến hắn không thu được đủ linh khí, vì thế cuối cùng chỉ đành bỏ đi cơ thể huyết nhục. Đợi một lúc, khi hắn xuất hiện ở dạng nguyên thần, cơ hội bỏ chạy tăng cao, chúng ta phải tăng cường đề phòng hơn.
Trương Ngạo Tuyết nói:
- Có Hải Nữ và Đại linh nhi ở trên không, hắn chắp cánh cũng khó thoát.
Té ra Hải Nữ chưa từng xuất hiện bởi vì ba cô có ý để nó ở trên không trung quan sát tình hình bốn phía.
Trong kết giới, ngọn lửa trên người Kiếm Vô Trần dần dần bành trướng, qua một khắc đốt cháy, thân thể dần dần nhạt đi, chuyển thành một ngọn lửa trong suốt, ở giữa là một quả cầu ánh sáng màu tím nhàn nhạt, đang xoay tròn nhanh chóng.
Rất nhanh, quả cầu ánh sáng đó màu sắc càng thâm thêm, ngọn lửa bên ngoài bắt đầu thu nhỏ.
Không đến một lúc, chỉ thấy quả cầu ánh sáng màu tím lóe lên, ngọn lửa mất hết, quả cầu ánh sáng màu tím thẫm tự động tan biến, ảo hóa thành bóng ma Kiếm Vô Trần.
Hắn lúc này so với ngày trước hơi bất thường, tuy dung mạo không hề biến hóa, nhưng trên người lại lấp lánh ánh tím nhàn nhạt, như mô tả hình dạng nguyên thần hư ảo của hắn hiện nay mà không phải thân thể huyết nhục thật sự.
Giận dữ nhìn về phía trước, Kiếm Vô Trần ánh mắt đầy oán hận nói:
- Mọi thứ này đều do các ngươi ép ta, bây giờ các ngươi hãy chờ mà hối hận.
Nói rồi thu lại thế dương cung bắn nguyệt, tay phải nắm chắc thần cung, dùng sức múa lên, làn kiếm màu tím như sao bắn ra ẩn chứa khí thế không gì ngăn nổi, hung hăng va chạm vào kết giới vô hình.
Hoa lửa lấp lánh trong hoa lửa, một chiêu sắc bén của Kiếm Vô Trần kinh người dị thường, nhưng đúng là kỳ quái, hắn không ngờ lại không phá vỡ được kết giới kia. Điều này khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Bên ngoài, ba cô Bách Linh cũng vô cùng kinh ngạc, tầng kết giới Lục Vân bố trí này xem không thấy chút lạ thường, nhưng vì sao lại cứng rắn dẻo dai vậy?
Thật ra điểm này không hề có gì đáng kinh ngạc. Nếu như chàng có thể giấu được Lăng Thiên thì làm sao có thể đơn giản như vậy?
Một chiêu không thành, Kiếm Vô Trần trong lòng chấn động, ngửng đầu liếc lên không trung, chỉ thấy Hải Nữ đang ở trên cao xa xa, hai bên vai có Tứ Linh thần thú và Tam Đầu linh xà đang nghỉ ngơi, cả ba đang chăm chú quan sát tình hình ở trong sơn cốc.
Hình bóng Lục Vân chưa từng xuất hiện, chàng không đến hay còn có ý ẩn giấu điều gì đây?
Thôi nhìn, Kiếm Vô Trần nhìn kỹ phía trước, hừ lạnh nói:
- Kết giới cứng rắn như vậy, các ngươi có thể cầm giữ ta thế nào đây?
Thương Nguyệt nói:
- Ngươi nói thật, có phải muốn bọn ta thả ngươi ra để ngươi bỏ chạy cho dễ chăng?
Kiếm Vô Trần vẻ mặt hơi biến, tâm sự bị nhìn thấu khiến hắn hơi giận dữ, quát lên:
- Đánh rắm, có thần cung trong tay, ta sợ ai đây?
Thương Nguyệt nói:
- Nếu không sợ, hà tất phải tự hủy thân thể huyết nhục để đổi lấy sức mạnh?
Kiếm Vô Trần bật cười âm hiểm nói:
- Ta đổi lấy sức mạnh tự nhiên là muốn tự tay giết chết các ngươi, khiến Lục Vân đến chết cũng không có được.
Bách Linh hừ lạnh nói:
- Với tình hình của ngươi, đừng nói đến tầng kết giới ngăn cách, cho dù không có ngươi cũng không làm được.
Trương Ngạo Tuyết lạnh lẽo nói:
- Nếu muốn giết người, thế thì hãy động thủ đi. Chút nữa Lục Vân đến rồi, ngươi liền không còn cơ hội.
Kiếm Vô Trần đáp:
- Muốn dùng Lục Vân đến dọa ta, đáng tiếc ta sẽ không lầm mưu. Nếu hắn ở đây, với cừu hận của ta và hắn chắc chắn phải sớm xuất hiện rồi, hà tất phải ẩn núp?
Thương Nguyệt nói:
- Ngươi nói như vậy, đơn giản muốn biết được tình hình của huynh ấy. Thật ra nói cho ngươi cũng không sao, huynh ấy đang ở trên đỉnh đầu của ngươi, đang tán dóc với tổ sư khai tổ của ngươi đó.
Kiếm Vô Trần ánh mắt cả kinh, vô tình ngửng đầu nhìn lên trên, hỏi dồn:
- Lăng Thiên cũng đến rồi chăng?
Bách Linh đáp:
- Ông ta luôn ở bên cạnh ngươi, từ lúc đến Hoa Sơn, mọi chuyện ông ta hoàn toàn hiểu rõ.
Kiếm Vô Trần có chút đau lòng, giận dữ nói:
- Nói như vậy, mọi người hôm nay đều chuẩn bị không bỏ qua ta chăng? Nếu như vậy, thế thì đến đây, xem thử ai có thể làm được ta đây!
Phóng thần cung lên, hai tay giơ cao, lòng bàn tay phát ra làn sáng màu tím, hội tụ thành hai quả cầu ánh sáng trên đỉnh đầu, một trái một phải chuyển động, hình thành một bát quái đơn giản. Giữa không trung, thần cung rơi xuống, khi chạm vào bát quái, thân cung hơi hơi rung lên, sau đó đột nhiên bắn lên, để lại giữa không trung một bóng sáng hình cung, hung hăng va chạm vào kết giới.
Lúc đó, một vòng móc dây đầu cung lóe lên, hào quang màu xanh huyền tản ra dọc theo kết giới vô hình, nhanh chóng nhiễm xanh cả một vùng to lớn.
Sau đó, thần cung hơi hơi run lên, một đầu thân cung ánh sáng huyền ảo rung lên, một làn sáng nhỏ bé phát ra lập tức xuyên qua kết giới.
Thế rồi, kết giới vô hình nhanh chóng thu nhỏ, hệt như một quả cầu khí bị lủng lổ, vách sáng vô hình trói chặt trên người Kiếm Vô Trần, khiến cho nguyên thần của hắn đột nhiên run lên, tổn hại không nhỏ. Nguồn:
Thấy tình hình như vậy, Trương Ngạo Tuyết quát lạnh một tiếng, thần kiếm trong tay dựng đứng chỉ thiên, phát xuất một làn kiếm trăm trượng, điên cuồng chém xuống.
Thương Nguyệt bên cạnh múa kiếm xông lên, thần kiếm vô danh bộc phát ngàn vạn làn kiếm, tung hoành giăng giăng phân bố khắp nơi, như ngàn điềm lành bao phủ bốn bề.
Bách Linh yên lặng đứng nhìn, không hề tham gia, đối với Kiếm Vô Trần lúc này căn bản không cần cả ba người phải ra tay. Vì thế nàng gần như chỉ ở xa quan sát.
Giữa không trung, Kiếm Vô Trần sau khi kết giới tan vỡ, trong lòng xuất hiện một chút vui mừng, nhưng chỉ chốc lát, sự mừng vui bị nỗi đau khổ do khí áp gia tăng tạo nên che phủ mất.
Gào lên một tiếng, Kiếm Vô Trần trên người lấp lánh ánh lửa, đốt cháy vách sáng trên người hủy đi, bứt người muốn rời đi.
Lúc này, Tử Ảnh thần kiếm của Trương Ngạo Tuyết đã chém xuống, một kiếm bao hàm tức giận mang theo ý niệm cừu hận nồng đậm hệt như một lời nguyền ấn sâu vào ngực của Kiếm Vô Trần.
Né tránh không kịp, Kiếm Vô Trần giận dữ gào thét, nắm chắc Hậu Nghệ thần cung cuốn lại, vội vàng múa ra một kiếm, sau đó lập tức gia tăng toàn bộ sức mạnh chuyển về một phía.
Bên ngoài, thế công của Thương Nguyệt lúc này đánh đến, làn kiếm dày đặc che phủ trời đất, mỗi một phân một thốn không gian đều ngập đầy khí tiêu sát và sức mạnh hủy diệt. Điều này khiến nguyên thần của Kiếm Vô Trần cảm nhận được uy hiếp rất lớn.
Lúc này, một kiếm Trương Ngạo Tuyết chém xuống trên đầu, gặp phải phản kích của Kiếm Vô Trần, cả hai lúc gặp nhau ánh sáng lóe lên, làn kiếm thế đi không ngừng chém thẳng xuống Kiếm Vô Trần.
Lúc đó, Kiếm Vô Trần thân thể hơi run lên, lợi dụng lúc một kiếm của Trương Ngạo Tuyết hơi hơi dừng lại, thân thể đi ngang vài thước, né tránh một chiêu đáng sợ nhưng lại không hề né được làn kiếm dày đặc của Thương Nguyệt.
Tiếng kêu thảm vang lên, Kiếm Vô Trần nhanh chóng né tránh, hình bóng màu tím nhạt tung bay chuyển động, né qua tránh lại xảo diệu trong làn kiếm dày đặc.
Một kiếm thất bại, Trương Ngạo Tuyết quát lạnh một tiếng, hình bóng trắng tuyết xông lên tận trời, ngạo nghễ bất động giữa không trung, toàn thân phát ra sức mạnh kinh người.
Thời khắc này, khi Kiếm Vô Trần thoát khỏi việc bị khóa, né qua tránh lại chuẩn bị bỏ trốn, Trương Ngạo Tuyết toàn thân lộ ra khí thế lạnh lùng như sương, hình thành một kết giới ánh sáng màu tím khắp sơn cốc, bên trong ánh tím xuyên động, vô số kiếm khí tung hoành khắp tám hướng.
Thần kiếm khẽ chỉa lên, Trương Ngạo Tuyết trong mắt ánh lạnh vô cùng, một ý niệm giết người nồng nặc điều khiển thần kiếm, khiến nó phát huy sở trưởng của nó ở mức cao nhất, ngàn vạn làn kiếm hội tụ làm một, tự động truy đuổi theo hình bóng của Kiếm Vô Trần, không hề kém đi chút nào.
Thấy Trương Ngạo Tuyết ra tay, Thương Nguyệt hơi suy nghĩ một chút liền lùi lại đến bên Bách Linh.
Giữa chiến trường, hình bóng Kiếm Vô Trần nhanh như chớp, sau khi đốt cháy thân thể huyết nhục đạt được sức mạnh nhất định, hắn tuy không thể so với trước đây, nhưng tốc độ lại không hề giảm đi chút nào.
Nhưng chuyện khiến hắn kinh ngạc đó là Tử Ảnh thần kiếm của Trương Ngạo Tuyết hệt như một con rồng thần, luôn dễ dàng phát hiện được ý đồ của hắn, nắm bắt hành tung của hắn không hề sai lệch chút nào.
Né Đông tránh Tây, qua trái lùi phải. Kiếm Vô Trần toàn lực né tránh nhưng tình hình càng lúc càng bất ổn. Sau một phen nỗ lực, cuối cùng Tử Ảnh thần kiếm vây khốn hắn trong một khu vực nhỏ hẹp.
Vì thế, Kiếm Vô Trần rống lên bất cam, oán độc nhìn Trương Ngạo Tuyết hệt như thần nữ, ánh mắt toát lên vẻ ghen ghét và thất vọng.
Giai nhân tuyệt mỹ đó, thiên hạ vô song. Đó chính là thứ cả đời hắn mơ đạt được, đáng tiếc lại cũng là tiếc nuối lớn nhất cả đời của hắn, định sẵn cả đời này hắn không thể đạt được.
Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo, toàn thân phát ra khí chất thánh khiết thúc động thần kiếm xoay tròn nhanh chóng, từ đó phát xuất làn kiếm sắc bén vây phủ quanh người Kiếm Vô Trần, hệt như sóng lớn tự động công kích, liên miên không ngừng va chạm mãnh liệt với kết giới phòng ngự của Kiếm Vô Trần.
Trương Ngạo Tuyết lúc này đã sớm đạt đến cảnh giới vừa nghĩ thân thể đã động, chỉ cần trong lòng có ý nghĩ, tu vi mạnh mẽ trong cơ thể liền tự động hoàn chỉnh điều nàng vừa nghĩ ra.
Như vậy, kiếm pháp dùng cừu hận với hắn để điều khiển trông làn kiếm có vẻ tầm thường, thật ra ẩn chứa ý niệm cố chấp phải giết, khiến áp lực lên Kiếm Vô Trần rất lớn, năng lượng tiêu hao nhanh chóng.
Trong lúc đối kháng, Kiếm Vô Trần lửa giận bừng cao. Tuy nói Trương Ngạo Tuyết và hắn có thù, nhưng lúc này dùng phương thức này giao chiến, trong lòng hắn cảm thấy bất cônng, đó rõ ràng là thừa lúc người ta nguy hiểm mà thôi. Nhưng hắn sao lại không nhớ đến hành vi của bản thân mình đây?