Trong lúc suy nghĩ, Lục Vân đột nhiên chấn động tinh thần.
Chỉ thấy Thiên Sát lúc này đột nhiên ngưng tay phải không múa nữa, tà binh không biết tên gì trong tay đột nhiên rung lên, phát ra một luồng sức mạnh tà sát rung trời chuyển đất bao phủ trong phương viên trên trăm dặm.
Lúc này, những bóng kiếm bay ra tự động tan vỡ, chuyển hóa thành những làn sáng đỏ sậm, xanh lục sậm ngập tràn từng phân không gian, nhanh chóng hội tụ về chân thân của Lục Vân.
Hiểu được ý đồ của Thiên Sát, Lục Vân bật cười lạnh, tay trái múa thành nửa vòng tròn trước ngực, sau đó đánh ra một chưởng, lòng bàn tay bộc phát chớp điện hình cong, chớp mắt đã khuếch tán thành ngàn vạn chớp điện nhỏ bé đón lấy những làn sáng đó của Thiên Sát.
Như vậy, công kích hai người gặp nhau giữa không trung, chớp điện và làn sáng va chạm kịch liệt, hóa thành một vùng sương mù ánh sáng bao phủ cả chân trời.
Thấy vậy, Thiên Sát gào lên một tiếng, tà binh trong tay giơ cao lên trời, trong lúc cổ tay chuyển động, ngàn vạn hào quang chia ra chém khắp mọi nơi, bao trùm lấy vùng sương mù che phủ Lục Vân.
Cảm nhận được nguy hiểm đến gần, Lục Vân lập tức bố trí kết giới phòng ngự mạnh mẽ. Nhưng điều khiến chàng kinh ngạc chính là uy lực vô cùng của tà binh Thiên Sát lần này, dễ dàng chém phá được hai mươi sáu tầng kết giới bên ngoài thân thể chàng, ép gần đến tầng kết giới trong cùng.
Mọi thứ đến quá mau lẹ, khi Lục Vân ý thức được không ổn, muốn tổ chức phòng ngự đã không kịp, cuối cùng bị làn kiếm đáng sợ của Thiên Sát đánh trúng, thân thể nát vỡ tại chỗ.
Cảnh tượng đó khiến ba người Bách Linh vô cùng hoảng sợ, nhịn không được hô lên đau thương. Kiếm Vô Trần ở xa xa lại vô cùng hưng phấn, một khoái cảm không tả được ngập đầy lòng.
Trên bầu trời, Thiên Sát dừng tay lại, ánh mắt nhìn khắp bốn phía, miệng bật cười điên cuồng đắc ý nói:
- Lục Vân, ta nói qua với ngươi, chắc chắn ngươi sẽ hối hận mà. Ha ha ha …
Cuồng phong thổi lên, sương sáng tan biến, một điểm sáng xoay tròn từ từ to lớn, to đến mức một quả cầu ánh sáng to vài trượng xuất hiện ở trước mắt Thiên Sát.
Kinh ngạc nhìn quả cầu ánh sáng, Thiên Sát vẻ mặt âm trầm, gầm lên giận dữ:
- Còn chưa chết, ta sẽ đưa tiễn ngươi một đoạn.
Tay phải chém xuống, tà binh xông đến đột ngột, một cột sáng đỏ sậm cùng với uy lực hủy diệt xuất hiện trên đỉnh của quả cầu ánh sáng.
Lúc này, quả cầu ánh sáng đột nhiên bắn lên, hóa thành một cột sáng đen ngòm đón lấy một chiêu của Thiên Sát.
Giữa không trung, tiếng sấm sét ầm ầm, va chạm kịch liệt biến thành vụ nổ kinh trời, lập tức che phủ mọi thứ lân cận.
Khi hoa lửa tan biến, cuồng phong lại nổi lên, giữa không trung ánh bảy màu lóe lên, Lục Vân hoàn hảo không chút tổn hại xuất hiện ở đó.
Nhìn thấy Lục Vân xuất hiện, ba người Bách Linh vô cùng hưng phấn, một nỗi vui mừng đã mất lại có được dâng trào, quả thật là độc nhất trên thế gian.
Đương nhiên, Kiếm Vô Trần nhìn thấy cảnh này trong lòng không thích chút nào, nhưng hắn cũng bất lực, ngoại trừ mắng rủa ra cũng chỉ đành tiếp tục quan sát.
Thiên Sát nhìn Lục Vân, trong sự kinh sợ lại có nghi hoặc, hỏi dồn:
- Vừa rồi thân thể huyết nhục ngươi đã bị hủy, làm sao lại không chút tổn hao như vậy?
Lục Vân lạnh nhạt vô tình, điềm nhiên đáp:
- Hỏi như vậy có phải trong lòng ngươi đã chột dạ chăng?
Thiên Sát rất giận, rống lên:
- Câm miệng, đừng cho là ngươi có vài phần thần bí là ta sẽ sợ ngươi.
Lục Vân khiêu khích:
- Nếu không sợ, thế thì bớt nói nhảm, chúng ta hãy dùng tay để cho thấy sự thật.
Nói rồi chiếm lấy tiên cơ, bóng hình bảy màu phân bố cả bầu trời, dùng các loại các dạng tư thế bắt đầu phát động tiến công.
Thiên Sát gằn giọng nói:
- Đến đây đi, ai sợ ai đây!
Nói rồi hai tay giơ cao tà binh, sát khi trong người tăng mạnh hóa thành ngàn vạn đóa hoa hồng đen phân bố từng điểm bốn bề, lấy một bông đối ứng với một bóng hình bảy màu của Lục Vân. Sau đó, toàn thân Thiên Sát làn đen hội tụ, vô số sức mạnh tà sát từ bốn phương tám hướng xông đến, hình thành một vùng không gian đen ngòm với Thiên Sát là trung tâm, bên trong ánh bảy màu lấp lánh đó chính là phân thân của Lục Vân.
Cảm nhận được Thiên Sát sắp sửa phát động một chiêu hủy diệt, Lục Vân nhanh chóng thúc động chân nguyên trong cơ thể, các loại pháp quyết sở học cả đời đều không giữ lại, từ những phân thân khác nhau thi triển pháp quyết khác nhau, đan xen giữa bầu trời hình thành một vùng xem ra hỗn loạn, kỳ thực rất có quy củ liên hợp công kích.
Nhìn từ xa xa, bầu trời lúc đó đen ngòm, vô số hình bóng lấp lánh di động rất nhanh, có loại sắc màu làn kiếm, cột kiếm, hào quang, lửa sáng đan xen với nhau, có một số hình thành vòng sáng phóng thẳng đến Thiên Sát, có một số bị chém rơi xuống, đương đầu với một chiêu đó, một số biến ảo bất định xoay quanh buộc lại.
Đối mặt với công kích của Lục Vân, Thiên Sát không chút để ý, hai tay gia tăng tốc độ không ngừng, kiếm khí đáng sợ đó xông thẳng lên trời, cắt thành vài đường nứt, tạo nên khe hở thời không, tràn vào lượng lớn khí tà sát.
Như vậy, trời đất chấn động, sấm chớp không ngừng, lóe điện gào thét, cuồng phong trỗi lên. Cả bầu trời hỗn loạn không ngừng, trận gió hủy diệt xé tan mọi thứ, phá hủy hơn nửa thế công của Lục Vân.
Tình cảnh này, ngày đó Lục Vân đã từng tự mình thưởng thức. Chàng biết Thiên Sát đang thi triển "Cửu Chuyển Thiên Sát trảm" đáng sợ, trong lòng rất trầm trọng.
Ngày đó, Lục Vân dùng Thần Diệt trảm đón đỡ Thiên Sát trảm, kết quả thảm bại bỏ chạy. Hôm nay lại đối mặt với chiêu này lần nữa, trong lòng không khỏi bị áp lực nặng nề.
Tuy chuyến đi Hải vực khiến tu vi Lục Vân lại gia tăng, nhưng chàng vẫn giữ nguyên cảnh giới "Sở Hướng Vô Địch", mãi vẫn không cách nào tiến vào cảnh giới tối cao vô thượng "Tùy Tâm Sở Dục".
Như vậy, lần thứ hai đón lấy Thiên Sát trảm, Lục Vân vẫn không nắm chắc chiến thắng.
Nghĩ đến đây, Lục Vân suy nghĩ lướt qua, xem xét phải làm thế nào mới có thể gia tăng cơ hội chiến thắng. Theo tình hình trước mắt, Lục Vân pháp quyết tuy nhiều, nhưng mạnh nhất chính là "Thần Diệt trảm".
Hiện nay ngay cả nó cũng không thể chống đỡ, đổi sang những pháp quyết khác cũng chắc chắn sẽ có kết cục thảm bại. Như vậy phải làm thế nào mới được đây?
Thời khắc đó, ngàn vạn suy tư lướt nhanh qua não của Lục Vân, chàng đem toàn bộ sở học nghĩ qua một lượt, ngoại trừ thuật học từ Hải vực "Trọng Sinh Hoàn Nguyên" cảm giác có thể gia tăng phòng ngự ra, những pháp quyết còn lại dường như đều khó mà kết hợp với "Thần Diệt trảm" để phát huy thêm uy lực.
Nghĩ không ra đối sách, Lục Vân bắt đầu tìm cách tháo lui. Nhưng đúng lúc đó, trong não chàng chợt lóe lên khiến chàng lập tức nghĩ được một kế.
Không còn thời gian do dự, chân thân của Lục Vân nhanh chóng xông đến gần Thiên Sát, khi chỉ còn cách chừng năm trượng liền hơi dừng lại, sau đó chân thân một phân hai, một bóng di chuyển rất nhanh xung quanh Thiên Sát, một bóng khác lại đứng nguyên tại chỗ, hai tay giơ cao chống trời.
Bốn bề, vài trăm ảo ảnh Lục Vân vẫn tiếp tục kéo dài theo hình thức trước đó, phát động các thức các dạng công kích để phân tán sức chú ý của Thiên Sát, mê hoặc lấy ánh mắt của những người quan sát xa xa.
Tại chỗ, Lục Vân toàn thân khí thế gia tăng, làn sáng bảy màu như mây tan ra, nhanh chóng nổi lên làn sáng chói mắt dưới bầu trời đen ngòm, phụ trợ thêm uy thế uy nghi vương giả cho chàng.
Hai tay giơ cao sấm sét chớp lòe, tầng trận ánh sét hội tụ trên đỉnh đầu, tạo thành một dải sáng bảy màu, trong lúc dao động gió lốc điên cuồng gào thét, cả mặt đất chấn động, tạo nên hình ảnh trời đất đều kinh hãi.
Thời khắc này, vẻ mặt anh tuấn của Lục Vân lạnh lùng, trên đỉnh đầu ánh kim rất nhiều, một thanh kiếm nhỏ bảy màu nhô lên khỏi đỉnh đầu mang theo uy thế trời đất bao la, phát ra một cột sáng bảy màu rực rỡ, lập tức chiếu rọi khắp nơi trên mặt đất.
Diệt Thần kiếm xuất ra, mây gió biến sắc.
Kiếm Vô Trần nhìn thấy cảnh này, hừ giận nói:
- Đáng ghét, không ngờ Lục Vân còn ẩn giấu binh khí ta chưa biết.
Sở Hoài Dương vẻ mặt khiếp sợ, bất mãn nói:
- Ngươi không phải nói là bản thân hiểu rõ Lục Vân như lòng bàn tay rồi sao? Sao ngay cả binh khí hắn có thế nào cũng không được vậy?
Kiếm Vô Trần giận dữ đáp:
- Lục Vân này âm hiểm xảo trá, trước giờ ẩn giấu thực lực bản thân, làm sao lại đi trách ta được?
Sở Hoài Dương hừ nho nhỏ, không để ý nữa, tập trung quan sát cảnh tượng giao chiến.
Giữa không trung, Thiên Sát hai tay múa nhanh, tà binh theo sự khống chế của hắn phát ra cột sáng ngàn trượng, theo sự chuyển động cổ tay của hắn mà khuấy động trời đất, hình thành một không gian rất mất ổn định dao động kịch liệt bốn bề, ngập tràn sức mạnh lệ sát và tà mị.
Cũng đồng thời, hai cánh trên lưng Thiên Sát cùng rung lên, mỗi lượt đều rung động đến chín tầng trời, lại thêm chín cái đuôi sau lưng đong đưa, một vòng chín đốm sáng như sao màu đen sẫm xuất hiện trên cao không trung, trong lúc xoay tròn phát ra chớp điện đen ngòm, liên tục không ngừng chém xuống Diệt Thần kiếm trên đầu Lục Vân.
- Đồ thần diệt tiên, duy ngã bất bại, cửu chuyển thiên sát, vô kiên bất tồi! (1)
Trong tiếng thét lớn, khí thế Thiên Sát cuối cùng gia tăng đến mức cực hạn, luồng sức mạnh trời cao đủ tiêu diệt cả núi sông đã thể hiện hoàn chỉnh ra uy nghiêm cực mạnh của Thiên Sát, quả thật có thể nói là chấn động cả chín tầng trời, mặt đất nổi gió, khiến cho Tứ Linh thần thú và U Minh Ma long đều cảm thấy khiếp sợ sâu sắc.
Trên trời, cột sáng đen ngòm theo sự chém xuống bằng tà binh của Thiên Sát rẻ trời xông đến chụp đến Lục Vân.
Bốn bề, cuồng phong hủy diệt nhanh chóng thu nhỏ lại, chớp điện sắc đen ăn khớp thành một khối, từ những phương hướng khác nhau phát động công kích.
- Diệt thần kiếm, thần diệt trảm, tiên phật đồ, quỷ thần tàn! (2)
Đối mặt với một chiêu cực mạnh của Thiên Sát, Lục Vân không hề thối lui, Diệt Thần kiếm trên đỉnh đầu đột nhiên run lên, cột sáng bảy màu rít lên xông đến, biến thành một quầng sáng hình ô xoay tròn nhanh chóng.
Quầng sáng này vừa thu nhỏ, vừa phát xuất vô số bất tận pháp kiếm bảy màu, phân bố từng phân từng góc trên bầu trời, giao chiến kịch liệt với lực tà sát do Thiên Sát phát ra.
- Cửu chuyển vô cực, hồn quy thiên vũ! Thụ tử ba. (3)
Trong tiếng kêu điên cuồng, một phân thân khác của Lục Vân đang chạy quanh thân thể của Thiên Sát, cuối cùng đến lúc này đã hoàn thành được "Cửu Chuyển Mệnh", rồi dung hợp với chân thần đang thi triển Diệt Thần kiếm, để hai luồng sức mạnh này hợp thành một.
Như vậy, Lục Vân đã dung nhập "Thần Diệt trảm" vào trong "Cửu Chuyển Vô Cực", mượn đặc tính gia tăng uy lực gấp bội của nó, lập tức gia tăng uy lực của "Thần Diệt trảm" lên gấp bội.
Như vậy, chỉ thấy đỉnh đầu của Lục Vân ánh sáng mạnh mẽ như mặt trời, làn sáng rực rỡ của nó chớp mắt đã nhiễm đỏ cả mặt đất rộng lớn, khiến cho cả trời đất trong sát na này đã trở nên sáng ngời vô cùng.
Mượn sức mạnh chói sáng này, thế công của Lục Vân chớp mắt đã thăng hoa, Diệt Thần kiếm đối trận với tà binh vô địch của Thiên Sát, hai bên va chạm kịch liệt, chớp mắt đã tranh đấu vài ngàn lần.
Sức mạnh hủy diệt đáng sợ mạnh mẽ được tập trung dày đặc, dưới ánh sáng rực rỡ chói mắt đã khiến cả chín tầng trời sấm sét, mặt đất rên rỉ.
Cảnh tượng này kéo dài không ngừng, sức mạnh do vụ nổ sinh ra hất tung Hải Nữ và Lôi Thiên đang giao chiến bay đi, Tứ Linh thần thú và U Minh Ma long cũng bị hất lùi lại.
Ghi chú:
(1) Đồ thần diệt tiên, duy ngã bất bại, cửu chuyển thiên sát, vô kiên bất tồi! = Giết thần diệt tiên, chỉ mình ta không thất bại, Cửu Chuyển Thiên Sát, không gì ngăn được!
(2) Diệt thần kiếm, thần diệt trảm, tiên phật đồ, quỷ thần tàn! = Diệt Thần kiếm, Thần Diệt trảm, chém cả tiên phật, tàn diệt quỷ thần!
(3) Cửu chuyển vô cực, hồn quy thiên vũ! Thụ tử ba. = Cửu Chuyển Vô Cực, hồn về với trời! Chịu chết thôi.