Dường như phát hiện Lục Vân đến, đôi nam nữ đó khí thế ai nấy tăng mạnh, khí tức tà ác ăn mòn lấy Huyền Linh chân khí do Lục Vân phát ra, thân thể lại tự động khép lại, kẹp chặt Lục Vân vào giữa.
Thấy vậy, Lục Vân không hề kinh ngạc, đợi khi hai người đến gần, lòng bàn tay liền phát xuất chân nguyên mạnh mẽ, ý đồ xoay chuyển thân thể hai người, để bọn họ đối mặt với nhau.
Nhưng sức phản kháng của hai người rất mạnh, từ lưng phát ra mười hai luồng hào quang, nối liền nhau, hình thành một lưới sáng kín bưng bắt ngược lại Lục Vân vào giữa.
Cảm thấy tình hình không ổn, lòng bàn tay của Lục Vân hào quang lóe lên, Hóa Hồn phù và Trấn Hồn phù thoát khỏi tay bay ra, hệt như hai mũi tên ánh sáng, khi tiếp xúc với đôi nam nữ đó lập tức đánh tan hai người.
Vu Thần hơi tức giận, gằn giọng nói:
- Công kích tuyệt diệu, ta xem thử ngươi có thể kiên trì bao lâu.
Còn đang nói, Vu Thần giang rộng hai tay rồi múa lên rất nhanh, chín luồng sáng sắc xanh lục thẫm từ người chín chỗ trên người lão bắn ra, hóa thành chín con rồng độc bay lượn quanh người Lục Vân.
Những con rồng độc này hình dáng to lớn, nhưng điểm lợi hại nhất lại chính là sương độc từ trong miệng chúng phun trào. Sương độc đó do ngàn vạn con trùng độc nhỏ bé tạo thành, có thể nuốt lấy mọi thứ chân nguyên.
- Vật cực độc, thủy hỏa không chứa được. Xem ta phá giải bọn chúng thế nào.
Trong tiếng quát lạnh, quanh người Lục Vân lửa đỏ đột nhiên xuất hiện, bên trong khu vực âm dương bát quái bao phủ ngập tràn chân nguyên liệt hỏa to lớn, khiến cho trong phương viên vài chục dặm chớp mắt đã đỏ tươi hẳn lên, đốt cháy hết những con trùng độc đó.
Rất nhanh, đại bộ phận trùng độc liền hóa thành tro bụi, ước chừng ba phần còn lại dường như không sợ lửa, tiếp tục điên cuồng hấp thu lấy chân nguyên bên ngoài thân thể Lục Vân, hướng thẳng về phía thân thể huyết nhục.
- Sao vậy? Độc vật thủy hỏa không dung có mùi vị thế nào?
Bật cười trào lộng nhìn Lục Vân, Vu Thần đắc ý hỏi lại.
Hừ lạnh một tiếng, Lục Vân đáp:
- Rất bình thường, không có mùi vị gì.
Nói rồi toàn thân ánh bảy màu lóe lên, những con độc vật đó liền vỡ vụn trong chốc lát.
Vu Thần trong lòng hơi lạnh, hai mắt khép hờ giọng căm thù nói:
- Hào quang bảy màu, thế gian vô song, đây chính là pháp quyết thần kỳ nhất của ngươi phải không?
Lục Vân mai mỉa đáp:
- Ngươi không phải là vạn sự đều thông hiểu sao, hà tất phải hỏi nhiều đây?
Còn đang nói, Lục Vân lắc mình biến mất không còn thấy.
Vu Thần vẻ mặt biến chuyển, sau đó ảo hóa vô hình cũng không còn thấy nữa.
Như vậy, bầu trời to lớn chỉ còn Tứ Linh thần thú, U Minh Ma long, Hải Nữ, Lôi Thiên, Hách Triết và Thương Nguyệt giao chiến. Ngoài ra, còn có một số người ẩn thân âm thầm quan sát.
Thời khắc này, thật ra Lục Vân và Vu Thần đi nơi nào, bọn họ đang ẩn núp hay còn có tình hình khác nữa?...
Chăm chú nhìn vào giao chiến giữa không trung, Kiếm Vô Trần và Sở Hoài Dương trong lòng có kế hoạch nham hiểm, cả hai lặng lẽ trao đổi với nhau.
- Vô Trần, ngươi nói Lục Vân và Vu Thần, lần này sẽ đi nơi nào?
Kiếm Vô Trần lắc đầu đáp:
- Ta cũng không nói chính xác được, có lẽ là một loại phương thức giao chiến, ở trong một không gian quỷ bí khác.
Sở Hoài Dương nói:
- Nói như vậy, tạm thời quay về không được phải không?
Kiếm Vô Trần không khẳng định được đáp lời:
- Hẳn là như vậy.
Sở Hoài Dương trầm ngâm, trong mắt làn sáng chớp động, mơ hồ đang suy tư. Kiếm Vô Trần không nghe lão nói, vội vàng nhìn sang lão hỏi:
- Ngươi đang nghĩ gì vậy?
Sở Hoài Dương ngửng đầu, nhẹ giọng nói:
- Ta đang nghĩ, lúc này đây có phải là một cơ hội tuyệt vời hay không?
Kiếm Vô Trần vẻ mặt biến hẳn, nghi ngờ nói:
- Ý của ngươi cho là lúc này chúng ta ra tay?
Sở Hoài Dương đáp:
- Ta còn đang suy tư.
Cũng cùng lúc đó, cách hai người Kiếm Vô Trần hơn mười dặm, ở một nơi khác, Lý Trường Xuân cũng đang bàn luận với Luyện Hồn tam sứ.
- Xem cả nửa ngày rồi, ba vị có suy nghĩ như thế nào?
Kim Hồn đáp:
- Suy nghĩ thì có, nhưng nói ra có thể khiến ngươi phải thất vọng.
Lý Trường Xuân trả lời:
- Có chuyện cứ nói rõ, không cần phải giấu diếm.
Kim Hồn nhìn lão một lúc, nhẹ giọng nói:
- Trước hết nói về Lục Vân, thực lực của hắn rất mạnh, vượt khỏi sức tưởng tượng. Lại nói về Vu Thần, lão cũng không phải dễ đối phó. Chỉ còn lại Kiếm Vô Trần, nhìn từ mặt chính, hắn dường như cũng đã thông minh rồi. Chúng ta hiện nay muốn đối phó với hắn, sợ là không phải thực tế.
Kim Thiên nói:
- Trước đây, Lục Vân và Thiên Sát giao chiến, thân đã bị thương, đó là cơ hội tuyệt vời, nhưng Kiếm Vô Trần đều bỏ qua. Hiện nay, muốn dựa vào sức mạnh Lục Vân để đối phó hắn, sợ là hắn không lầm mưu.
Lý Trường Xuân gật đầu đáp:
- Chuyện này ta đều biết cả, nhưng mọi người cũng đừng quá thất vọng. Hiện nay, ta có một biện pháp, nhưng điều này cần các vị phối hợp, đồng thời còn phải xem vận khí của Kiếm Vô Trần thế nào.
Kinh ngạc nhìn lão, Kim Hồn hỏi:
- Biện pháp thế nào, ngươi nói ra xem.
Lý Trường Xuân đáp:
- Theo tình hình hiện nay, nguyên nhân Kiếm Vô Trần không ra tay thật ra rất đơn giản, hắn có điều lo lắng. Hiện nay, bỏ qua những người đang giao chiến không tính, còn lại Trương Ngạo Tuyết, Bách Linh, lại thêm Tam Đầu linh xà. Điều này khiến Kiếm Vô Trần không nắm đủ mười phần, vì thế hắn cứ lẩn quẩn.
Kim Động nói:
- Ngoại trừ những chuyện này, Lục Vân có khả năng sẽ tùy lúc phản công, chuyện này cũng khiến cho hắn lo lắng.
Lý Trường Xuân nói:
- Đúng thế, những chuyện này đều là những nguyên nhân khiến hắn không dám tiến lên. Nếu chúng ta có thể giải trừ những điều lo lắng này của hắn, đến lúc đó hắn không phải sẽ ra tay sao?
Kim Hồn nghi hoặc hỏi:
- Làm thế nào mới giải trừ được những nhân tố khiến hắn lo lắng?
Lý Trường Xuân đáp:
- Điều này ta và các vị phải thương nghị. Hiện nay, nếu chúng ta ra tay lôi kéo Bách Linh, chỉ còn lại một mình Trương Ngạo Tuyết, đến lúc đó Kiếm Vô Trần hai người, muốn đối phó Trương Ngạo Tuyết rất dễ dàng. Cơ hội như vậy, ngươi nói xem hắn có bỏ qua hay không?
Kim Hồn đáp:
- Nghe ra không sai, nhưng như vậy chúng ta không phải đối phó với Lục Vân sao?
Lý Trường Xuân trầm giọng trả lời:
- Vì đạt mục đích, không từ thủ đoạn, phải dũng cảm lên một chút.
Kim Động nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Nếu như vậy, ngươi hãy lôi kéo Bách Linh, bọn ta ở đây tiếp tục quan sát trận chiến.
Lý Trường Xuân tiếp lời:
- Ta không được, bởi vì giữa ta có cừu hận với Lục Vân, với Trương Ngạo Tuyết, và với Kiếm Vô Trần. Một khi ta xuất hiện, Kiếm Vô Trần sẽ cảnh giác, đến lúc đó mọi kế hoạch vạch ra đều xong đời hết.
Kim Thiên nói:
- Ý ngươi nói là để bọn ta đi chịu tội thay cho ngươi chăng?
Lý Trường Xuân đáp:
- Không nên kích động, các vị hãy nghe ta nói. Bây giờ Lục Vân và Vu Thần không ở đây, các vị phái ra một người dụ Bách Linh, chủ yếu là kiềm chế được cô ta. Đến lúc đó chỉ còn Trương Ngạo Tuyết, Kiếm Vô Trần chắc chắn sẽ sụp bẫy. Chỉ cần khi bọn chúng đã ra tay, các ngươi lập tức rút lui, để Bách Linh quay lại hỗ trợ Trương Ngạo Tuyết. Chúng ta ở ngoài quan sát. Nếu như Lục Vân trở về thì càng tốt, Kiếm Vô Trần chắc chắn sẽ bỏ chạy. Chúng ta giữa đường ngăn lại, lợi dụng lúc hắn bị thương mệt mỏi, đột nhiên đánh lén. Như vậy, ta báo được đại cừu, các ngươi cũng lấy được thần khí cực mạnh, có thể nói cả hai đường đều được.
Kim Động hỏi lại:
- Ngươi nói dễ nghe, nếu Kiếm Vô Trần không sụp bẫy thì sao?
Lý Trường Xuân đáp:
- Cơ hội thì cần phải sáng tạo, chúng ta làm như vậy hy vọng ít ra cũng có năm phần, còn tốt hơn là ở đây chờ đợi. Ba vị có thấy vậy không?
Luyện Hồn tam sứ đưa mắt cho nhau, ai nấy trầm ngâm giây lát, cuối cùng Kim Hồn lên tiếng:
- Nghe cũng có lý, hơn nữa chúng ta cũng không sợ hắn, làm thì làm.
Kim Động nói:
- Nếu như vậy hãy để ta ra tay.
Lý Trường Xuân góp lời:
- Lần này phải vô cùng cẩn thận, nhớ phải phát động đột kích, mục tiêu chính là Bách Linh, tuyệt đối không được kéo Trương Ngạo Tuyết đi.
Kim Thiên hỏi lại:
- Chuyện này vì sao? Không phải tất cả đều là phụ nữ của Lục Vân sao?
Lý Trường Xuân đáp:
- Kiếm Vô Trần thù Lục Vân, nhưng lại có tình ý với Trương Ngạo Tuyết, vì thế lưu cô ta lại hẳn sẽ hấp dẫn hơn là để Bách Linh lại.
Kim Động nói:
- Nói như vậy thì đúng là phải chú ý. Được, phải nhanh chóng thôi, bắt đầu.
Nói rồi loáng lên liền không thấy, âm thầm tiến gần đến Bách Linh.
Lý Trường Xuân trong lòng mừng thầm, ngoài miệng lại nói:
- Mọi người chú ý, nếu có bất ngờ lập tức gọi Kim Động về, chúng ta nghĩ phương pháp khác.
Nghe vậy, vẻ mặt Kim Hồn và Kim Thiên tốt hơn, mặc kệ Lý Trường Xuân thật lòng hay không, ít ra cũng dễ nghe.
Bên này, Trương Ngạo Tuyết và Bách Linh chăm chú tình hình giao chiến. Khi Lục Vân và Vu Thần không thấy nữa, Trương Ngạo Tuyết cau mày nói nhỏ:
- Kỳ quái, bọn họ dường như chuyển đến một tầng không gian khác.
Bách Linh đáp:
- Với thực lực của bọn họ, muốn vào không gian hư ảo rất đơn giản, muội không cần nghĩ nhiều. Bây giờ, Thương Nguyệt giao chiến với Đại Vu sư Hách Triết có phần thắng thế, Tứ Linh thần thú cũng đã áp chế được U Minh Ma long, còn lại Hải Nữ khí thế càng kinh người, tình thế đối với chúng ta rất tốt.
Trương Ngạo Tuyết điềm nhiên cười nói:
- Thật ra đôi khi tình thế yếu đi một chút lại tốt hơn.
Bách Linh sửng người, sau đó cười nói:
- Đúng thế, mạnh thế có chỗ tốt, yếu thế cũng có ưu điểm, cả hai đều có chỗ sở trường.
Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt mỉm cười, đang muốn nói gì đột nhiên sắc mặt biến hẳn, nhắc nhở:
- Cẩn thận đánh lén.
Bách Linh nhướng mày, thân thể dời ngang ba trượng né tránh người ta đánh lén, quát lớn:
- Người nào đó, ra đi.
- Ra thì ra, có bản lĩnh thì đừng trốn.
Bóng đen lóe lên như con quay bay đến, nhắm thẳng về phía Bách Linh tấn công điên cuồng.
Thấy vậy, Bách Linh lạnh giọng nói:
- Thì ra là ngươi, trái gan lớn lắm.
Người đến nhanh chóng chớp động, hai tay múa lên tạo thành tầng tầng lớp lớp làn sáng sắc đen như hổ phách tuôn trào đến Bách Linh.
- Ngươi biết ta chăng? Chớ có nói bậy.
Bách Linh vừa phản kích vừa đáp lại:
- Trong năm Đại Động Thiên, đứng hàng cuối có Luyện Hồn Động Thiên Tứ đại sứ giả, ta nói có sai không.
Hô nhẹ một tiếng, Kim Động đánh lén vẻ mặt hơi biến, quát lên:
- Nhãn quang rất tốt, không hổ là Bách Linh công chúa của Thiên Chi đô.
Nói rồi xoay người bay đi bỏ chạy ra xa.
Bách Linh ánh mắt hơi chuyển, nói với Trương Ngạo Tuyết:
- Muội cẩn thận, tỷ đi rồi sẽ về ngay.
Trương Ngạo Tuyết bật cười điềm nhiên đáp:
- Muội hiểu, tỷ cứ đi đi.
Bách Linh hơi hơi gật đầu, sau đó hình bóng loáng lên liền ngăn lấy Kim Động đang bỏ chạy.
Đứng yên giữa không trung, Trương Ngạo Tuyết y phục phất phới, quần áo trắng như tuyết thêm phần thánh khiết vô cùng cho nàng, trong bầu trời hỗn loạn, càng thâm phần đạm nhã cao quý, phiêu bồng như tiên. Ánh mắt nàng trong suốt như suối, nụ cười mỉm lúc hiện lúc mất, như có như không, cứ nhẹ nhàng trôi đi xa.
Bầu trời, chiến đấu không ngừng, chỉ duy nhất có Ngạo Tuyết vượt trên gió bất động, như bóng mây in trên nền trời, lại như tiên tử xuống phàm, khiến người ta cảm thấy thánh khiết, cao nhã, lạnh lùng, rung động.
Khi tầng sáng màu xanh lục che phủ hoàn toàn thân thể Lôi Thiên, trong căn phòng đá ánh sáng huyền hoặc lóe lên, chỉ nghe Lôi Thiên điên cuồng gào thét, phảng phất như gặp phải một chuyện gì đó đáng sợ.
Sau đó, âm thanh lắng lại, ánh xanh lục tan biến. Chỉ thấy Lôi Thiên lại khôi phục hình dạng nửa đỏ nửa xanh, bề ngoài không chút khác thường, chỉ có ánh mắt thỉnh thoảng lóe lên hào quang xanh lục thẫm.
Bật cười âm hiểm lạnh lẽo, thân thể Lôi Thiên thẳng thắn đứng lên, xoay một vòng giữa không gian bay lên người Ma long, giọng âm hiểm tà đạo nói:
- Linh khí nơi này rất đặc biệt, ẩn chứa một luồng khí tức đặc biệt.
U Minh Ma long kêu nhỏ một tiếng, thân thể cuộn tròn tự động duỗi ra, phát xuất một luồng sáng trắng ảo chớp mắt đã bao trùm cả căn phòng đá, mang theo Lôi Thiên biến mất thần bí.
Mọi thứ gần như chỉ xảy ra trong chớp mắt. Khi ánh sáng huyền ảo biến mất, căn phòng đá đã bình tĩnh trở lại, ngoại trừ sương mù xanh lục nhàn nhạt theo gió nhấp nhô, mọi thứ đều yên lặng trở lại.
Nhưng không biết do đặc thù của nơi này, hay là do xảo hợp, sau khi U Minh Ma long mang Lôi Thiên rời đi không lâu, Thiên Sát không ngờ lại đến nơi này.
Nhìn thấy ao nước trong căn phòng đá, Thiên Sát ánh mắt sáng lên tự nói: "Té ra "Thông Thiên Âm Mạch" trong truyền thuyết ở đây, quả thật ông trời giúp ta." Nói xong nhẹ nhàng hạ xuống ngồi xếp bằng đùa giỡn trong ao.
Sự xuất hiện của Thiên Sát thay đổi hoàn cảnh bên trong căn phòng đá, khiến cho ao nước vốn có màu xanh lục dần dần trở nên đỏ sậm, trong không khí có sương mù máu nhàn nhạt chuyển động, ngập đầy khí huyết sát kinh người.
Cảnh tượng này kéo dài một hồi lâu. Khi Thiên Sát mở to mắt, cả căn phòng đá ánh đỏ chói lọi, làn sáng màu đỏ như máu run rẩy kịch liệt như ngàn vạn con trùng độc, nhanh chóng chuyển động hơn nữa còn phát ra tiếng rít.
Đứng lên, Thiên Sát ánh mắt hơi kinh ngạc, lên tiếng:
- Kỳ quái, nơi này không ngờ có khí tức của Âm Đế và U Minh Ma long. Lẽ nào bọn chúng đã đến nơi này trước ta một bước?
Trong lúc nói, Thiên Sát dừng lại một hồi, sau đó âm thầm biến mất.
Ngọn núi thần bí, căn phòng đá cổ quái. Thông Thiên Âm Mạch theo lời Thiên Sát thật ra là chỗ huyền diệu đến thế nào đây? Vì sao Địa Âm, Thiên Sát, Ma long đều không hẹn mà đến nơi này vậy?
Mọi thứ mê hoặc, ngoại trừ bọn chúng ra còn ai có thể nói rõ được đây?
Thời gian tiếp tục trôi qua. Căn phòng đá vốn yên tĩnh đột nhiên lóe lên hào quang. Lần này người đến lại là ai đây? Kết quả khiến người bất ngờ, người đến không ngờ chính là U Minh Ma long và Lôi Thiên. Bọn họ vì sao lại quay lại nơi này?
Than nhè nhẹ, U Minh Ma long vừa hất Lôi Thiên trên lưng vào trong ao nước, vừa chăm chú nhìn hắn, đáy mắt mơ hồ ẩn chứa mấy phần chờ đợi.
Lôi Thiên không biết điều này, hắn chỉ thấy ao nước này biến hóa rất lớn, ẩn chứa khí huyết sát vô cùng, có thương hại nhất định với thân thể hắn, khiến hắn trong lòng nóng nảy, gào thét không ngừng.
Bên ao, U Minh Ma long toàn thân ánh đen hội tụ, bố trí một tầng kết giới kín bưng quanh ao nước, ép lấy chặt chẽ thân thể Lôi Thiên, không cho hắn có cơ hội phản kháng được.
Rất nhanh, toàn thân Lôi Thiên đang phẫn nộ mờ hiện ánh đỏ, một lượng lớn khí huyết sáng ẩn chứa trong nước ao đang hút vào trong người hắn, cải tạo thân thể của hắn. Quá trình này khó chịu vô cùng, đau khổ kịch liệt khiến hắn như điên như cuồng, miệng phát ra những tiếng kêu thê thảm đứt rời gan ruột.
U Minh Ma long ánh mắt vô tình, không chút có ý dừng tay, cứ như thế ép chặt chẽ lấy hắn, quan sát tình hình của hắn. Cuối cùng, trong tiếng kêu thảm thiết kéo dài, Lôi Thiên ngất đi.
Lúc đó, thân thể của hắn lúc đỏ như máu, lúc lại xanh lục, hai màu này lần lượt hiện ra, chốc chốc lại hợp nhất. Cứ như vậy, sau vài lần liên tục, cuối cùng làn sáng trên người Lôi Thiên tan đi, cả người khôi phục lại bình thường, không chút khác biệt người khác.
Lúc này, nước ao tự động mất đi, chỉ còn lại một hố đào khô héo mô tả mọi thứ phát sinh.
U Minh Ma long kêu nhẹ một tiếng, có mấy phần vui mừng, phát xuất một luồng sức mạnh êm ái đỡ lấy Lôi Thiên đang hôn mê, mang hắn lóe lên đã biến mất. Lập tức, căn phòng đá yên tĩnh trở lại, nhưng tầng sương mù vốn lơ lửng không tan lúc này đã biến mất.
Cứ vậy, căn phòng đá không còn thần bí nữa, một vùng trống rỗng có vẻ rất vắng lặng.
Đến vội vã, đi vội vã. Âm Đế và Thiên Sát đều chưa từng lưu lại, nhưng U Minh Ma long lại dẫn Lôi Thiên đến lần thứ hai, thật ra nó có mục đích thế nào?
Con người Lôi Thiên biến đổi rất quỷ dị. Điều đó ngầm ám chỉ điều gì? Giữa hắn và U Minh Ma long, thật ra ai là người khống chế?
Điều này xem tầm thường, nhưng lại ẩn chứa bí mật vô cùng, cuối cùng mang đến kết cục thế nào cho thiên hạ đây?
-----------------------------------------
Trèo đèo lội suối, trên đường truy đuổi, Lâm Vân Phong dẫn Hứa Khiết cứ đi tìm những nên thâm sơn cùng cốc, truy tìm tung tích Dịch viên, không biết đã trôi qua hết hai ngày.
Hai ngày này, hai người đi qua hơn nửa đại lục, từ Đông đến Tây, lại từ Tây qua Bắc, hiện nay đã đến bên ngoài Âm sơn.
Nhìn thảo nguyên mờ mịt, Lâm Vân Phong than nhẹ:
- Bên này cũng không có, xem ra chúng ta đã tìm sai phương hướng.
Hứa Khiết an ủi:
- Đừng nản chí, mở lòng ra. Hai ngày này tuy chúng ta đi qua không ít nơi, nhưng đều vội vã chạy qua, hoàn toàn chưa từng xem xét cẩn thận, rất có khả năng một số vị trí trên đường đã bỏ qua.
Lâm Vân Phong cười khổ đáp:
- Trên đường đi, huynh đã xem xét rất cẩn thận, Âm Dương pháp quyết tuyệt đối không bỏ qua một chút đầu mối nào, nhưng lại không một chút thu hoạch. Hiện nay, chỉ có phương Nam chưa từng tìm kiếm, hay là chúng ta đi về phía Nam đi.
Hứa Khiết ôn nhu mỉm cười, gật đầu đồng ý, cùng gã đi về phía Nam.
Bay trong tầng mây trắng, nhìn những đám mây lùi lại nhanh chóng hai bên, tâm tình Lâm Vân Phong dần dần tốt lên.
Hứa Khiết bên cạnh để ý thấy tình hình của gã, thấy gã hơi mỉm cười, không khỏi mở miệng nói:
- Vân Phong, nếu như tìm được Dịch viên, huynh có dự tính như thế nào?
Lâm Vân Phong suy nghĩ một lúc, đáp lại:
- Tự nhiên toàn lực làm cho Dịch viên vinh quang, thu nhận môn đồ, khiến nó trở thành môn phái lớn nhất trong Tu Chân giới để an ủi sư phụ, sư bá linh thiêng trên trời.
Hứa Khiết nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
- Nếu như tìm được Dịch viên, nó lại ở nơi xa xăm mù khơi, huynh có muốn mang nó về lại Tây Thục chăng?
Lâm Vân Phong nói:
- Dịch viên vốn ở Tây Thục, huynh thân là đệ tử Dịch viên, tự nhiên muốn mang nó về lại nơi cũ, nhưng vậy mới không có lỗi với liệt tổ liệt tông của Dịch viên.
Hứa Khiết nói:
- Dịch viên thể tích khổng lồ, huynh tin có thể mang toàn thể nó về chăng?
Lâm Vân Phong cười nói:
- Điểm này không khó, Âm Dương pháp quyết của huynh có thể dễ dàng làm được chuyện đó.
Bật cười nhàn nhạt, Hứa Khiết hoàn toàn không kinh ngạc, tiếp tục hỏi:
- Dời về lại Tây Thục, ai có thể làm chưởng giáo Dịch viên đây?
Lâm Vân Phong không chút nghĩ ngợi, bật thành tiếng:
- Tự nhiên chính là Càn Nguyên sư bá, ông ấy là trưởng bối duy nhất của Dịch viên hiện nay.
Hứa Khiết lắc đầu nói:
- Nếu ông ấy không đồng ý thì sao?
Lâm Vân Phong sửng sốt, nghĩ một lúc, mở miệng nói:
- Ông ấy không làm thì đến phiên Ngạo Tuyết sư tỷ rồi.
Hứa Khiết trừng gã, mắng yêu:
- Cố ý tỏ ra hồ đồ, huynh biết rõ Lục Vân và Ngạo Tuyết sẽ không làm, hay giao cho muội xé tan ra cho rồi.
Lâm Vân Phong cười ha hả nói:
- Huynh cuối cùng không thuyết phục được sư bá, lúc đó sẽ để huynh làm.
Hứa Khiết nói:
- Như thế sao không thể? Vị trí chưởng giáo này trực tiếp quan hệ đến tương lai Dịch viên, cần phải người có năng lực đảm nhận. Huynh nếu như muốn nó trở nên vinh quanh, tự nhiên cần người làm cho tốt, tận sức có thể, như vậy mới không có lỗi với Huyền Ngọc sư bá, với sư phụ huynh và với những người khác.
Lâm Vân Phong bị nàng mắng như vậy, vẻ mặt hơi xấu hổ, bất quá trong lòng lại rất thoải mái. Bởi vì như vậy chứng tỏ Hứa Khiết rất quan tâm gã.
Nắm chặt bàn tay bé nhỏ của Hứa Khiết, Lâm Vân Phong nghiêm mặt nói:
- Muội yên tâm, huynh nhất định không phụ kỳ vọng của muội, nhất định sẽ khiến Dịch viên dương danh thiên hạ.
Bật cười kiều mị, Hứa Khiết nép vào người gã, nhỏ nhẹ nói:
- Vân Phong, nếu như sau này tìm không được sư phụ, sư tỷ lại theo Lục Vân đi mất, muội muốn ở lại Dịch viên đơn độc thành lập một hệ phái, thu thập một số nữ đệ tử cũng tính là hoàn thành một chút tâm ý cho Phượng Hoàng thư viện.
Khi nói vẻ mặt hơi lo lắng, sợ Lâm Vân Phong không đáp ứng.
Nghe vậy Lâm Vân Phong cười nói:
- Được, hãy để Dịch viên và Phượng Hoàng thư viện hợp lại, đến lúc đó mới cùng nhau phát triển vinh quang, cũng tính là một giai thoại của Tu Chân giới.
Hứa Khiết rất mừng, kích động nói:
- Vân Phong, huynh thật là tốt.
Lâm Vân Phong cười ha hả nói:
- Đối với Khiết nhi của huynh, tự nhiên huynh đáp ứng tất cả mọi yêu cầu.
Cười quyến rũ, Hứa Khiết nháy mắt với gã, nhỏ nhẹ nói:
- Muội sau này sẽ báo đáp huynh thật tốt.
Lâm Vân Phong vui mừng, cười ha hả không ngừng, lập tức dẫn Hứa Khiến tăng tốc tiến lên, loáng cái đã biến mất trong biển mây.
Buổi chiều, Lâm Vân Phong và Hứa Khiết đến trên một khu rừng nguyên thủy rậm rạp, ở đó Lâm Vân Phong phát hiện một chút mùi vị quen thuộc.
Dừng lại, Lâm Vân Phong nói với Hứa Khiết:
- Ma Thần tông chủ Bạch Vân Thiên hẳn ở quanh đây.
Hứa Khiết kinh ngạc nói:
- Nơi này hoang sơ rừng rú, hắn làm gì ở đây?
Lâm Vân Phong đáp:
- Chuyện này không nói rõ được, huynh cũng đoán không ra. Hay là đi gặp hắn là biết ngay thôi mà.
Nói rồi nhẹ nhàng hạ xuống đứng trên một cây đại thụ.
Trong rừng bóng trắng lóe lên, Bạch Vân Thiên chủ động xuất hiện, nhìn thấy hai người Lâm Vân Phong, cười nói:
- Té ra là cố nhân đến chơi, bổn tông chủ quả thật thất lễ không đón tiếp từ xa, xin thứ lỗi.
Lâm Vân Phong điềm nhiên đáp:
- Tông chủ không đi tranh đoạt thiên hạ, lại chạy đến nơi hoang sơ núi rừng này, không biết có phải đến thưởng thức cảnh sắc nơi này không?
Bạch Vân Thiên cười ha hả đáp:
- Phong cảnh nơi này tuy tốt, nhưng còn chưa lưu được bổn tông chủ. Ta lần này đến đây bất quá đi tìm một thứ đồ mà thôi.
Lâm Vân Phong ánh mắt nghi hoặc, kinh ngạc nói:
- Tìm đồ? Vật đó nhất định không tầm thường,. nếu không cũng không nhọc đến đại giá của tông chủ?
Bạch Vân Thiên cười ha hả đáp lời:
- Cũng không có gì, chỉ là một gốc U Bích Lan Hoa, khiến các vị chê cười.
Lâm Vân Phong cau mày, quét qua ký ức trong não có liên quan đến U Bích Lan Hoa, nhất thời chìm vào trầm ngâm.
Hứa Khiết đầy nghi hoặc hỏi lại:
- U Bích Lan hoa là thứ gì, ngươi tìm nó làm gì?
Bạch Vân Thiên cười tà dị đáp:
- Không có gì, đó chỉ là một đóa hoa vô dụng với các vị, nhưng có thể làm đồ chơi nhỏ cho Ma tông của ta. Được, không nói đến những chuyện đó, khó có dịp gặp mặt, cho các vị một tin tốt có liên quan đến Kiếm Vô Trần.
Lâm Vân Phong tỉnh lại, lên tiếng hỏi:
- Kiếm Vô Trần thế nào rồi?
Bạch Vân Thiên cười đáp:
- Kiếm Vô Trần chết rồi, hắn chết trong tay của Lục Vân, chuyện này mới xảy ra ngày hôm qua.
Vẻ mặt biến hẳn, Lâm Vân Phong hơi kích động nói:
- Chế rồi? Chết là tốt, tội hắn phải bị báo ứng, chết cũng không đáng tiếc.