Bật lên kêu thảm, Sở Hoài Dương nhanh chóng ngừng hấp thu luồng sức mạnh đó, hơn nữa còn toàn lực thúc động chân nguyên trong cơ thể để đẩy nó ra ngoài.
Nhưng mời thần thì dễ tiễn thần khó, lúc này lão muốn đẩy ra nhưng có vẻ mọi thứ đã quá trễ rồi.
Bên ngoài, Kim Hồn cười âm hiểm lên tiếng:
- Thế nào rồi? Sức mạnh của chúng ta rất thích hợp với ngươi mà.
Kim Động cười nói:
- Xem bộ dạng hưởng thụ của hắn liền biết, hắn nhất định rất sảng khoái.
Kim Thiên tiếp lời:
- Nếu như vậy, chúng ta hãy giúp hắn thêm phần sảng khoái.
Nói rồi hai tay giơ cao, lòng bàn tay phát ra hai luồng hào quang màu đen, hội tụ lại giữa bầu trời, hình thành một cột sáng màu xanh lục tro từ trên đánh xuống, hung hăng kích trúng thân thể của Sở Hoài Dương.
Kim Hồn, Kim Động thấy vậy, hai người ào ào noi theo. Rất nhanh, hai cột sáng màu xanh lục xám đánh xuống, che phủ hoàn toàn Sở Hoài Dương, luyện hóa nguyên thần và thân thể của lão.
Một chiêu trí mạng, không chỗ né tránh. Thời khắc này Sở Hoài Dương rơi vào cảnh tuyệt vọng, điều chờ đợi lão là hủy diệt hay còn điều gì khác biệt nữa đây?
******
Phía Tây Hoa Sơn, ngoài ba mươi dặm, ở trong một sơn cốc bằng phẳng. Lúc này bóng kiếm làn đao, chớp điện sấm sét, sáu bóng người bay lượn, thể hiện cuộc giao chiến kịch liệt.
Trên mặt đất, cát bay đá chạy, cuồng phong nổi lên bốn phía, làn kiếm sắc bén tung hoành bay lượn, đến nơi nào bụi đất cuộn lên, hoa cỏ thành tro.
Trong bóng sáng, Lý Trường Xuân múa kiếm nhanh chóng, Thiên Kiếm quyết sắc bén điên cuồng quét khắp bốn phía, khiến cho dòng khí xoay chuyển trong phương viên vài chục trượng, vô số làn kiếm màu tím hội tụ kịch liệt.
Kiếm Vô Trần vẻ mặt nặng nề, thương thế hắn lúc này rất nặng, gần như chỉ có thể phát huy bảy phần thực lực. Hơn nữa, tu vi Lý Trường Xuân đột nhiên tăng hẳn. Điều này khiến tâm tình hắn rất nặng nề, trong đầu ngoài tức giận cũng không tránh được mấy phần lo lắng, trong bụng thầm kêu khổ liên hồi.
Đối mặt với công kích của Lý Trường Xuân, Kiếm Vô Trần hoàn toàn không để ý đến, Thiên Kiếm quyết hắn rành như lòng bàn tay, có thể nói là đối phó tự nhiên.
Nhưng Lý Trường Xuân hoàn toàn không ngu ngốc, khi ra tay trong kiếm ẩn chứa chân nguyên cực mạnh, mỗi một kiếm gặp nhau, ngoại trừ bộc phát hoa lửa chói mắt, còn hung hăng đánh thẳng vào thân thể bị thương của Kiếm Vô Trần.
Như vậy, làn kiếm liên miên không ngừng nhấp nhô, bay lượn qua lại giữa hai người, biến tướng trở thành một loại phương thức liều mạng.
Luận về thực lực, Kiếm Vô Trần tự nhiên vượt trên Lý Trường Xuân, cho dù chỉ có thể phát huy bảy phần thực lực cũng có phần mạnh hơn.
Nhưng hiện nay thân thể Kiếm Vô Trần cực yếu, sau mỗi lần liều mạng, Lý Trường Xuân có thể nhanh chóng khôi phục chân nguyên tiêu hao, còn Kiếm Vô Trần lại không cách nào khôi phục nhanh chóng. Vì thế, trên phương diện này Kiếm Vô Trần kém thế hơn. Nguồn truyện:
Hiểu được đạo lý này, Kiếm Vô Trần hết sức né tránh, ý đồ muốn thoát khỏi cục diện liều mạng. Nhưng Lý Trường Xuân đã có ý định như vậy, làm sao Kiếm Vô Trần có thể dễ dàng vượt qua được đây?
Sau mấy lần thử qua, Kiếm Vô Trần không công mà lùi. Điều này khiến hắn giận dữ trong lòng, lập tức không né nữa, miệng quát lên một tiếng, thần cung trong tay rít lên xoay lật, làn kiếm dày đặc hùng dũng xông đến, triển khai liều mạng thẳng thắn với Lý Trường Xuân.
Lúc này, tiếng kiếm rít chói tai rung trời động đất. Hào quang rực rỡ bay ra như mưa. Tầng tầng lớp lớp kéo dài khuếch tán trong sơn cốc, nhanh chóng hình thành một khu vực màu tím, thỉnh thoảng phát ra những tiếng sấm sét chói tai.
Một chiêu uy lực kinh người cùng với lòng tức giận của Kiếm Vô Trần, sau khi đối kháng với Lý Trường Xuân giây lát, cuối cùng hất bắn lão bay đi. Vì thế, Kiếm Vô Trần cũng bị phản lực rất lớn, bất quá lại thoát khỏi tình cảnh khốn khổ bất lợi.
Ngừng lại, Kiếm Vô Trần giận dữ trừng mắt Lý Trường Xuân, rống lên:
- Muốn giết ta, không dễ dàng như vậy.
Lý Trường Xuân không ngừng lại chút nào, tiếp tục múa kiếm tấn công, miệng cười lạnh nói:
- Với tình trạng thân thể của ngươi, chống cự cũng không bao lâu, ta chỉ cần không ngừng tiến công, đến lúc đó đủ để ngươi mệt đến chết đi được.
Kiếm Vô Trần hừ giọng đáp:
- Như ngươi, còn không chờ được đến một khắc, ta sẽ sớm thu thập ngươi đây.
Dứt lời, hình bóng Kiếm Vô Trần phân thành năm, phân ra trước sau, trái phải và phía trên. Ở mỗi phương vị, hình bóng nào cũng múa kiếm tấn công mãnh liệt với những chiêu thức khác biệt, nhưng lại đan vào nhau hoàn hảo, tạo thành một kiếm trận hoàn mỹ, liên tục không ngừng phát động công kích Lý Trường Xuân.
Ở bên trong đó, Lý Trường Xuân ánh mắt biến ảo bất định, khi làn kiếm đến gần, lão liền quát lớn một tiếng rung trời, thân thể xoay tại chỗ hệt như một con quay, trường kiếm trong tay múa lên nhanh chóng phát ra vài ngàn bóng kiếm, ngưng tụ thành một cột sáng màu tím rực rỡ, vừa khuếch tán bốn phía, vừa xông lên đến tận trời.
Thời khắc đó, hai cao thủ đại kiệt xuất cùng xuất thân từ Thiên Kiếm viện giao chiến toàn lực, thế công hai người không giống nhau nhưng uy lực kinh người, khi gặp nhau lập tức có ánh sáng mạnh mẽ chói mắt, sấm sét chớp lòe, tiếng sấm điếc tai rung động chín tầng trời, tạo nên hàng loạt tiếng nổ vang trời trong cốc, khiến cho mặt đất phải run run kinh hãi.
Tiếng gào thét giận dữ vang vọng. Công kích của Kiếm Vô Trần từ ngoài thu nhỏ vào trong, phản kích của Lý Trường Xuân từ trong từng bước khuếch tán ra ngoài. Hai bên giao tranh gay gắt, chớp mắt đã phát nổ, lập tức hất bắn Kiếm Vô Trần đi.
Lý Trường Xuân ở nguyên tại chỗ, hai chân chìm sâu dưới đất, khóe miệng máu tươi chảy không ngừng. Giữa không trung, Kiếm Vô Trần thân thể quay cuồng, khuôn mặt trắng bệch thần quang ảm đạm, không ngừng ho khan hộc máu, tình hình rất thê thảm.
Rút hai chân ra khỏi đất, Lý Trường Xuân ánh mắt thần quang sáng chói, cừu hận sâu sắc khiến lão quên đi thương thế, một sự chờ đợi nóng nảy khiến lão lại tiếp tục bay lên.
Phát hiện Lý Trường Xuân đã đến, Kiếm Vô Trần ánh mắt sắc bén, hệt như dã thú bị thương, miệng gào thét giận dữ, giọng không cam lòng hét lên:
- Muốn liều chết với ta. Ngươi cũng không chiếm được tiện nghi, xem kiếm.
Thần cung run lên, kiếm khí ngập trời, bóng kiếm màu tím hội tụ lại, hóa thành ba làn sáng chói mắt bắn thẳng vào ngực Lý Trường Xuân.
- Kiếm Vô Trần, ngươi không phải đang cảm thấy sợ sao, trong lòng hơi lạnh lại?
Trong tiếng cười trào phúng, Lý Trường Xuân vung kiếm đỡ lấy, một tràng tiếng sét liên hồi vang lên giữa hai người không ngừng.
Kiếm Vô Trần giận dữ nói:
- Ta mà sợ ngươi, quả thật đáng cười.
Lý Trường Xuân nhìn hắn âm độc, lạnh lùng tàn khốc trả lời:
- Nếu ngươi không sợ, vì sao cứ né tránh không dám nhìn ta?
Kiếm Vô Trần quát lên:
- Không nhìn ngươi là để cho ngươi một chút tình thể diện, dù sao chúng ta cũng xuất thân từ một chỗ.
- Phải vậy chăng?
Bật cười lạnh, Lý Trường Xuân thân thể xoay tròn giữa không trung, trường kiếm múa lên hiện ra ánh tím nhàn nhạt, hình thành bên ngoài thân thể một lưới sáng, chớp mắt đã bắn thẳng vào ngực Kiếm Vô Trần.
Thần cung chuyển động, thân cung hình cong khi chuyển động hình thành một hồ lô màu xanh đỏ, theo sự khống chế của Kiếm Vô Trần, móc dây phía trước bộc phát ánh xanh rực rỡ đón lấy một kiếm của Lý Trường Xuân.
Lúc này, hai luồng sức lực mạnh mẽ hội tụ tại một điểm, nhanh chóng biến đổi bành trướng, chỉ chớp mắt đã phát nổ, làn sáng chói mắt của nó cùng với sức mạnh hủy diệt bao phủ cả phương viên vài trăm trượng.
Cảnh tượng đó kéo dài không ngắn, khi cuồng phong tan biến, chỉ thấy Lý Trường Xuân kêu thảm rơi xuống, toàn thân y phục tan nát, cả người máu tươi đầm đìa, vẻ mặt ảm đạm.
Giữa không trung, Kiếm Vô Trần thân thể hơi run lên, chéo áo rách nát phất phới trong gió cùng với máu tươi tuôn như mưa tung bay khắp nơi.
Hai người đã giao chiến vài lần, cuối cùng hai bên đều lưỡng bại câu thương, chỉ còn cừu hận ở lại.
Lắc lư thân thể, Kiếm Vô Trần vẻ mặt âm lạnh, trừng mắt nhìn Lý Trường Xuân trên mặt đất, giọng hận thù nói:
- Ta nói qua rồi, ngươi sẽ không có cơ hội giết ta, ngược lại còn chết ở nơi này.
Lý Trường Xuân gắng hết sức đứng lên, gnắm nhìn Kiếm Vô Trần đang hạ xuống chầm chậm, bật cười điên cuồng trả lời:
- Phải vậy chăng? Ngươi khẳng định ta không thể giết được ngươi chăng? Nhìn mà xem, đồng bọn của ngươi đang lâm vào cảnh tuyệt vọng rồi, một lúc nữa hắn chết thì đến phiên của ngươi rồi. Ha ha ha … Kiếm Vô Trần, ngươi hôm nay đã định sẵn không trốn thoát được đâu.
Quay đầu nhìn lại, Kiếm Vô Trần biến hẳn sắc mặt, giận dữ cất tiếng:
- Có gì mà đáng cười, ta muốn ngươi cười không được.
Nói rồi thân thể lóe lên xông đến, tay phải múa lên đánh ra một chưởng, phát xuất một luồng lửa cực nóng lập tức bao phủ lấy Lý Trường Xuân.
Cảm nhận được nguy hiểm, Lý Trường Xuân quát giận một tiếng, mũi chân điểm lên mặt đất, tung mình lên, bay lượn giữa không trung né tránh luồng lửa đó.
Đồng thời, Lý Trường Xuân hỏi lại:
- Pháp quyết này của ngươi là gì, học từ lúc nào vậy?
Kiếm Vô Trần âm hiểm nặng nề đáp lại:
- Đây chính là Hỏa Vân quyết, cực dương cực cương, ngươi từ từ mà thưởng thức đi.
Nói rồi gia tăng sức lực, hơn nữa còn múa thần cung phối hợp công kích, từng bước từng bước bịt kín đường lui của Lý Trường Xuân.
Bên này, Sở Hoài Dương bị Luyện Hồn tam sứ vây công, bị Luyện Hồn đại pháp gây thương tích, tình hình vô cùng bất ổn, đang từ từ đi vào con đường chết.
Thấy vậy, Luyện Hồn tam sứ đắc ý vô cùng, trong mắt toát ra vẻ tàn khốc, thưởng thức mùi vị thắng lợi.
Nhưng bọn họ không hiểu, Sở Hoài Dương đến từ Hải vực, pháp quyết tu luyện khác hẳn với nhân gian, sức mạnh biển cả có năng lực sinh ra vạn vật, trong một số phương diện người thường không thể nào tưởng tượng nổi.
Hiện nay, Sở Hoài Dương tất nhiên bị Luyện Hồn đại pháp xâm hại, nhưng sau một lúc lão dần dần thích ứng, bắt đầu dùng phương pháp kỳ diệu của Hải vực để chuyển dời luồng sức mạnh chầm chậm ra ngoài cơ thể.
Đương nhiên, tốc độ này không thể nhanh chóng được, nhưng lại rất bí mật, vì thế Luyện Hồn tam sứ hoàn toàn không phát hiện được. Hơn nữa Sở Hoài Dương tâm cơ thâm trầm, miệng liên tục kêu thảm không dứt để dối gạt địch nhân.
Đến lúc này, sau một lúc rất lâu, lão đã ép phần lớn sức mạnh tà ác của Luyện Hồn đại pháp ra được, cơ thể đột nhiên tung lên, hai tay phát xuất một chiêu cực mạnh trong ánh mắt kinh hãi của ba địch nhân.
Thời khắc đó, chỉ thấy toàn thân Sở Hoài Dương lấp lánh ánh xanh lục, sức mạnh xoay tròn đặc biệt của Hải vực như cơn lốc xoáy chớp mắt đã hút lấy ba người Kim Hồn vào trong đó.
Bật cười lạnh lùng tàn khốc, Sở Hoài Dương quát to:
- Đi chết đi!
Hai lòng bàn tay ánh xanh lục chuyển động, chân nguyên đáng sợ hội tụ thành quả cầu ánh sáng, trong thời gian ngắn nhất bành trướng đến mức cực hạn, từ đó phát nổ có tính hủy diệt, lập tức bao phủ hết cả ba người.
Tiếng kêu thảm khốc cùng với bất cam phân tán theo cuồng phong.
Luyện Hồn tam sứ vô tình bị một chiêu này, một chết tại chỗ, hai người bị thương, Kim Động ở ngay chính diện của Sở Hoài Dương lập tức hồn bay phách tán, Kim Hồn, Kim Thiên hai bên thì phun máu nhiễm đỏ cả cát vàng.
Một chiêu đắc thắng, Sở Hoài Dương thừa thế phát triển, thế công liên miên không ngừng như sóng lớn trong bão vây phủ lấy Kim Hồn và Kim Thiên.
Hiện nay, tình trạng của Sở Hoài Dương thật ra không ổn, nhưng trong lòng lão biết rõ không giết chết được kẻ địch, chắc chắn sẽ bị hại, vì thế bất chấp việc chữa thương, toàn lực truy sát.
Thêm vào đó, Lục Vân lại nghĩ ra một phương pháp, đó chính là thi triển thuật "Trọng Sinh Hoàn Nguyên" để khôi phục chân nguyên tiêu hao.
Phép này chàng học từ Hải vực, vài lần khi đến lúc quan trọng đã cứu chàng thoát khỏi sự khó khăn. Hiện nay, đang lâm vào đất chết, đây vẫn có thể xem là một phương pháp tốt.
Nghĩ đến làm liền, Lục Vân không hề trễ nãi. Nhưng có điều khiến Lục Vân không ngờ được, đó chính là quyết định xem ra sáng suốt, lại đẩy chàng nhanh hơn đến cái chết, trực tiếp nhấn chàng xuống vực sâu hủy diệt.
Thời khắc đó, khi Lục Vân thi triển thuật Trọng Sinh Hoàn Nguyên, một luồng sáng xanh lam nhàn nhạt vây bọc quanh người chàng, khiến khí thế toàn thân chàng gia tăng, một luồng sinh khí bừng bừng khuếch tán bốn bề.
Kết quả này khiến chàng lòng tràn đầy vui vẻ, chân nguyên nhanh chóng khôi phục, hy vọng sống sót tỏ rõ tăng mạnh. Nhưng chàng quên mất một điểm, biến thành hối tiếc trí mạng của chàng.
Vạn Diệt Cổ Động, mọi thứ đều quy về nguyên gốc. Bất cứ một dao động sinh mạng nào đều là kình địch của hủy diệt. Ở đây căn bản không cho phép tồn tại.
Lục Vân từ lúc bắt đầu tiến vào, do bởi dao động sinh mạng mà chịu công kích liên tục, mãi đến khi khí tức của chàng yếu đi, sinh mạng dần dần tàn phai.
Hiện nay, chàng đột nhiên thi triển thuật Trọng Sinh Hoàn Nguyên, khiến cho sức sống thân thể tăng mạnh, sinh khí bùng phát. Điều này không khác gì gây hấn với Vạn Diệt Cổ Động, tự nhiên không thể buông cho chàng ung dung tự tại được.
Lúc này, khi chân nguyên Lục Vân ở vào tốc độ khôi phục cao, sức mạnh hủy diệt chung quanh chàng chịu sự ảnh hưởng này, lập tức gia tăng gấp trăm lần, cùng với ý niệm cố chấp không gì ngăn nổi, hung hăng va chạm vào thân thể Lục Vân.
Thời khắc đó, Lục Vân chân nguyên vừa mới khôi phục, căn bản không cách nào chống cự lại luồng sức mạnh đó, vừa tiếp xúc chàng liền đột nhiên run lên, sau đó phòng ngự vỡ nát, thân thể bị cuốn vào cơn gió lốc hủy diệt.
Lúc này, Lục Vân bật kêu thảm, trong lòng đột nhiên hiểu được, đáng tiếc đã quá trễ rồi, toàn thân bị cơn lốc hủy diệt xé nát, lập tức bị phân năm xẻ bảy, giây lát đã hóa thành bụi đất.
Cơ thể huyết nhục bị hủy diệt hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự tồn tại của Lục Vân, nhưng chỉ với nguyên thần lúc này cũng vô cùng gian khổ.
Không có cơ thể huyết nhục, Hư Vô Không Ngân liền không còn tồn tại, nguyên thần Lục Vân lại quay về không gian tối đen.
Bốn bề, làn sáng màu đen cảm nhận được sự tồn tại của chàng, lập tức tuôn trào đến, hệt như cá mập ngửi thấy mùi máu, điên cuồng ăn lấy nguyên thần của chàng.
Đau khổ in sâu rõ ràng vào não Lục Vân, trong ý thức của chàng, nguyên thần của chàng vốn là bất diệt, ngoại trừ có thần khí chí cường bá tuyệt thiên hạ, nếu không sẽ không cách gì hư hao được.
Nhưng hiện nay, những làn sáng nhỏ bé đó lại đáng sợ vô cùng, dễ dàng cắn nuốt nguyên thần chàng, khiến chàng trở nên yếu ớt không chịu nỗi.
Cái chết đến đột nhiên như vậy, ngay cả thời gian để hối hạn cũng không hề có. Chàng trở nên đầy hận thù, lưu lại vĩnh viễn trong không gian hủy diệt này.
Chàng vốn một mình đến đây, để kế thừa sức mạnh hủy diệt, dùng đối phó với Địa Âm, Thiên Sát, ai ngờ kết quả lại trở thành như vậy đây?
Nhớ lại trước kia, hình bóng Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Bách Linh hiện lên trong não, đó chính là những gì thân yêu nhất cả đời của chàng, lúc này chỉ còn có thể âm thầm thốt lên câu hẹn gặp lại. Còn về cha mẹ, trong lòng chàng hơi áy náy, nhưng lại không hối tiếc, ít ra ba cô sẽ hiếu kính cha mẹ. Hải Nữ cũng có ba cô chiếu cố, không cần phải lo lắng, trong não lóe lên thêm những bằng hữu khác, đáng tiếc lại đã …
Một tiếng kêu thảm vang lên từ miệng Lục Vân, nhưng không hề tan ra trong không gian. Ở đây vạn vật đều bị tiêu diệt, cho dù âm thanh cũng không tồn tại.
Giữa không trung, nguyên thần Lục Vân lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt, nhìn từ xa hệt như một người nhỏ bé, chỉ chừng ba thước. Bốn bề, làn sáng màu đen càng tô rõ sự tồn tại của Lục Vân, chỉ thấy tứ chi của chàng dần dần tàn khuyết đi, toàn thân không ngừng run rẩy, vẻ mặt đau khổ vô cùng.
Cảnh tượng này kéo dài giây lát, sau đó tứ chi Lục Vân biến mất, tiếp đó là đầu cũng bị phá vỡ, nguyên thần dần dần tan nát.
Ở tại chỗ đó, một phù chú ánh sáng màu bạc lúc này xuất hiện, tiếp theo đó chính là một phù chú ánh sáng màu đỏ, sau đó là một tấm ngọc bích xanh đỏ đan xen, một đóa hoa sen màu đỏ sẫm, cùng với một thanh đao nhỏ đen ngòm và một thanh kiếm nhỏ bảy màu, khoảng cách giữa chúng vài thước, đứng yên tại chỗ.
Lục Vân biến mất rồi, cho dù cơ thể huyết nhục hay nguyên thần lúc này đều không hề tồn tại, gần như chỉ lưu lại sáu thứ lấp lánh ánh sáng nơi này.
Đây là những di vật của chàng, đều là những thứ gì đây? Chàng trước đây một lúc đã trải qua chuyện gì, bị hủy diệt như thế nào đây?
Về điểm này thật ra rất phức tạp. Trước hết hãy bàn từ phòng ngự của Lục Vân.
Lúc đó, chàng dùng Trấn Hồn phù và Hóa Hồn phù, dựa vào sức mạnh của Càn Khôn Ngọc Bích tạm thời duy trì được trận cước. Nhưng sau đó sức mạnh hủy diệt từ bên ngoài chuyển đổi phương thức, khiến chàng không còn cách nào khác phải thi triển Diệt Hồn đao và Diệt Thần kiếm, ổn định tình hình.
Theo lý thuyết, Diệt Hồn đao và Diệt Thần kiếm là thần binh cực mạnh, sức phòng ngự của nó thiên hạ khó thấy, sức mạnh hủy diệt bên ngoài không có khả năng công phá được. Nhưng Lục Vân quên mất một điểm, đao và kiếm này đều xuất thân từ Vạn Diệt Cổ Động, đặc tính của bọn chúng những làn sáng hủy diệt ở đây làm sao không hiểu rõ, lại không có cách đối phó được chăng?
Thêm nữa, Lục Vân trước đây để ngăn cản sự khuếch tán của sức mạnh hủy diệt trong não, dùng thần kiếm gác cửa khẩu, sau đó đột nhiên điều Diệt Thần kiếm đi, sức mạnh hủy diệt trong não lập tức trở thành uy hiếp trí mạng. Điều này cũng giải thích vì sao sau khi tứ chi của nguyên thần chàng bị thôn tính thì đầu bị nổ tung trước hết.
Còn việc sau khi Lục Vân chết đi lưu lại sáu di vật, thứ nhất chính là Trấn Hồn phù màu bạc. Thứ hai chính là Hóa Hồn phù màu đỏ. Thứ ba chính là Càn Khôn Ngọc Bích hai màu xanh đỏ đan xen. Thứ tư chính là Vong Linh trớ chú màu đỏ. Còn lại chính là Diệt Hồn đao và Diệt Thần kiếm.
Trong đó, đáng để kể đến chính là Vong Linh trớ chú, đó chính là lời nguyền tà ác ngày đó Vong Linh tôn chủ trước khi chết đã gieo vào, dùng hình dạng hoa sen màu đỏ để tồn tại, được xưng tụng là một trong ba đại trớ chú trong thiên hạ, cùng dương danh với Thiên Thế huyết chú năm xưa của Dương Thiên, nhưng ác độc hơn.
Lời nguyền này trước giờ vẫn chiếm cứ bên trong cơ thể Lục Vân, hệt như một bóng hình của chàng, nơi nào có ánh sáng liền tồn tại vĩnh viễn.
Hiện nay, Lục Vân bị tiêu diệt cả hồn lẫn xác, đóa hoa sen máu tà ác này không nơi tồn tại, liền dùng hình dạng nguyên gốc của nó xuất hiện trong không gian hủy diệt này.
Một đời Lục Vân gặp kỳ ngộ liên miên, nhưng cuối cùng không thoát khỏi cái chết. Đây có thể tính là bất ngờ? Hay có lẽ đây là một loại nguyền rủa của ông trời với chàng chăng?
Sáu di vật, Trấn Hồn phù và Hóa Hồn phù thuộc về hai dạng năng lượng đặc biệt, không hề có dao động sinh mạng, không hề có hình dạng cố định, cần phải sống kí sinh trên người hoặc bên trong một linh thể nào khác mới có thể phát huy công hiệu.
Càn Khôn Ngọc Bích chính là báu vật vô cùng của trời đất, thừa hưởng tinh hoa của trời đất mà sinh ra, không trải qua luân hồi, không bị sống chết, vì thế không chịu giới hạn của sức mạnh hủy diệt. Còn lại Diệt Hồn đao và Diệt Thần kiếm vốn xuất thân từ đây, đương nhiên càng không sợ gì cả.
Như vậy, năm loại vật đó có đặc điểm riêng, trước sau biến mất trong không gian đen tối, chỉ còn lại hoa sen đỏ máu lấp lánh ánh sáng.
Vong Linh trớ chú chính là một loại tà ác có ý niệm, liên tục cố ý chiếm lấy não của Lục Vân, để khống chế chàng. Vì vậy có thể thấy, đây là một loại năng lượng có dao động sinh mạng, biết được suy xét và phân tích, hệt như một dạng nguyên thần.
Loại vật thể này tồn tại trong Vạn Diệt Cổ Động chính là sự tuyệt đối không được phép, vì thế làn sáng màu đen trong không gian nhanh chóng vây phủ lấy nó, bắt đầu tấn công nó.
Phát hiện được nguy hiểm, hoa sen máu tự nhiên cực lực phản kháng, điều này sao với sự chống đối ép buộc của Lục Vân cũng hệt như nhau. Nhưng điều nó không ngờ được, sức mạnh hủy diệt nơi này so với sự ép buộc của Lục Vân lúc trước còn mạnh mẽ hơn ngàn hơn trăm lần, lại không nơi ẩn núp, chỉ còn cách chống lại mà thôi.
Như vậy, đó hoa sen máu liều mạng tranh đấu, nhưng cuối cùng cũng không chống đỡ được bao lâu, dần dần đi vào con đường hủy diệt.
Trong không gian đen ngòm vĩnh viễn không thay đổi.
Khi đóa sen máu đã tan biến, dòng xoáy bốn bề bắt đầu mất đi, mọi thứ hệt như chưa từng phát sinh, chỉ ai lại biết được, Lục Vân, người được xưng tụng là kỳ tại đệ nhất thiên hạ, là kẻ nghịch thiên lại chết ở nơi đây?
Vạn Diệt Cổ Động, ngàn đời vẫn vậy, sinh khí bị diệt tuyệt, vì sao lại như vậy?
Ngày đó, tiên tổ Lục Vân, ông phải làm thế nào mới có thể thoát được kiếp nạn hủy diệt đây?...
Rời khỏi sơn cốc có Nạp Tuyết Thiên Hoa, Liệt Thiên trên đường đi vẻ mặt trầm ngâm, rõ ràng hơi rầu rĩ không vui.
Bạch Như Sương không nói gì cả, trong lòng nàng biết rõ, lúc này đây, yên lặng mới là sự cần thiết đối với Liệt Thiên.
Đối với Bạch Như Sương, khó khăn của Liệt Thiên có liên quan đến bản thân nàng, tuy nàng hy vọng Liệt Thiên vui vẻ, nhưng tình thế hiện nay nàng làm sao có thể nói những chuyện như vậy đây?
Phát hiện được sự yên lặng của nàng, Liệt Thiên đang tiến lên đột nhiên quay đầu hỏi:
- Nghĩ gì vậy, vì sao nàng không nói lời nào?
Bạch Như Sương thấy Liệt Thiên cất tiếng, điềm nhiên cười nói:
- Không có gì, thiếp chỉ đang nghĩ, thiên hạ hiện nay chàng phải làm thế nào mới có thể đoạt lấy được.
Liệt Thiên ánh mắt hơi thay đổi, hỏi lại:
- Nàng thật sự hy vọng ta thống nhất được thiên hạ? Nguồn:
Bạch Như Sương cười đáp:
- Đây là tâm nguyện cả đời của chàng, không phải vậy chăng?
Liệt Thiên hơi cảm xúc, nhẹ giọng nói:
- Tâm nguyện của ta có hai điều, nhưng có thể thực hiện cùng lúc được chăng?
Bạch Như Sương né ánh mắt của Liệt Thiên, vuốt ve bờ vai đỏ hồng của Liệt Thiên, nhỏ giọng nói:
- Tâm nguyện phải được hoàn thành từng thứ từng thứ, có thể đồng thời thực hiện cả hai được chăng?
Liệt Thiên không hiểu ý nàng, theo lời nàng nói:
- Đúng thế, tâm nguyện cần phải hoàn thành từng thứ một, hay có lẽ ta đã quá nóng nảy rồi.
Quay đầu lại, Bạch Như Sương vẻ mặt hơi cười nhẹ, dấu đi tia nhìn thương cảm, cười nhẹ nói:
- Biết được là tốt rồi, chúng ta đi từng bước, không cần phải gấp rút để đi lầm đường.
Thấy nàng cười nhẹ, Liệt Thiên lập tức hết đi phiền não, gật đầu nói:
- Muốn đạt được thiên hạ, cẩn thận là quan trọng, quả thật không thể hoảng hốt được.
Nép vào người Liệt Thiên, Bạch Như Sương lẩm bẩm nho nhỏ:
- Thiên, tình thế lần này không so được với ngày trước, trong lòng chàng suy nghĩ như thế nào đây?
Liệt Thiên trầm giọng nói:
- Nhân gian hiện nay có thêm Địa Âm, Thiên Sát, Vu Thần, Lục Vân bốn đại cường địch, so với ngày trước có phần nguy hiểm hơn nhiều. Muốn đánh bại bọn họ thống nhất thiên hạ, chỉ bằng một mình ta thì không đủ sức.
Bạch Như Sương nói:
- Chàng dự tính khơi mào nội chiến trong bọn họ, sau đó mới chọn lựa thời cơ thích hợp để ra tay?
Liệt Thiên đáp:
- Tình thế hiện nay chỉ có thể như vậy, nếu không ai cũng khó mà đạt được thiên hạ.