Nắm lấy thời cơ, Lục Vân lên tinh thần, nhanh chóng trèo đến đỉnh núi, nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái.
Trên đỉnh, có một bình đài rộng chừng vài chục trượng, một tảng đá lớn tựa vào vách đá giống như hổ gầm thét kiêu ngạo giữa thiên hạ.
Giữa bình đài, một huyệt động đen ngòm chỉ chừng sáu thước hình lục giác, hệt như một miệng giếng sâu, thỉnh thoảng có khí bụi đen ngòm từ cửa động bay lên, nhưng lại không hề tràn ra bên ngoài.
Quanh cửa động có khắc một số hoa văn cổ xưa, tất cả kết thành vòng, thỉnh thoảng lóe lên một số ánh sáng kỳ quái, hệt như một loại cấm chế vậy.
Đi đến gần, Lục Vân quan sát hoa văn trên mặt đất, phát hiện những hoa văn này tạo thành từ chính hình vẽ, chia ra làm người, rồng, hổ, báo, chim ưng, chim hạc, rắn, bò cạp và sói. Những hình vẽ này có hình dạng khác nhau, nhưng lại rất quái dị, tất cả dường như có một loại liên hệ nào đó, nhưng lại rất khó nói rõ ra được.
Ngửng đầu, Lục Vân nhìn lên bầu trời, tầng tầng mây đen bao phủ trên đầu khiến cho Nộ Long lĩnh âm u quỷ dị, toát ra mấy phần âm trầm.
Đứng yên nhìn thời gian trôi qua một chút, Lục Vân cúi đầu nhìn vào trong huyệt động kia, vẻ mặt phức tạp tự nói: "Vạn Diệt Cổ Động, đầm rồng hang cọp, phương viên vài dặm, sinh mạng không còn. Đây chính là chỗ ta nhất định phải qua, cũng là nơi khởi đầu của mọi nguyên nhân. Ở nơi này, chuyện gì đang chờ đợi ta đây?" Nghi ngờ nhàn nhạt tan trên đỉnh núi, không có gió nhưng chỉ chớp mắt đã không còn.
Cửa động, khí bụi đen kịt cuồng loạn không ngừng, hệt như ác ma đang say men khiến cho người ta cảm thấy một loại sợ hãi vô hình.
Lục Vân vẻ mặt bình tĩnh, chầm chậm bước chân trái lên, ý đồ đến gần huyệt động. Nhưng lúc này, hoa văn trên mặt đất hào quang xoay chuyển, chín hình vẽ tự động hiện ra hình thành một tấm vách sáng hất bắn Lục Vân văng trở lại vài thước.
Hai mắt hơi khép hờ, Lục Vân nhìn vào tấm vách sáng, trầm ngâm rất lâu, lần thứ hai cất bước chầm chậm đến gần.
Lần này, Lục Vân không xông thẳng vào nữa mà đưa tay trái ra, ánh đen trong lòng bàn tay lưu động, khi tiếp xúc với vách sáng đó, Diệt Hồn đao trong cơ thể tự động bay ra, dùng sức mạnh hủy diệt của nó chống lại sức mạnh phòng ngự kia.
Lúc này, ngọn đao nhỏ đen ngòm run rẩy không ngừng, mũi đao ánh đen lấp lóe, đang liên tục không ngừng truyền ra khí hủy diệt va chạm mãnh liệt với vách sáng màu sắc hỗn tạp kia.
Rất nhanh, một vết rách xuất hiện trước mặt Lục Vân, chỉ thấy vách sáng kia chầm chầm chia hai, để lộ ra một lỗ hổng chừng một tấc, chừa chỗ cho Diệt Hồn đao bay qua.
Thấy vậy, Lục Vân thân thể biến chuyển áo hóa thành một làn sáng nép vào Diệt Hồn đao, thuận lợi xuyên qua được tầng vách sáng đó.
Chuyện này xem ra thuận lợi, nhưng Lục Vân không hề biết rằng, Diệt Hồn đao của chàng vốn có nguồn gốc từ Vạn Diệt Cổ Động, vì thế mới có thể dễ dàng phá vỡ được tuyến phòng ngự.
Bay xuyên qua vách sáng rồi, Lục Vân không hề vội vàng tiếng vào trong huyệt động, bởi vì chàng biết cửa động này còn có một tầng cấm chế.
Hiện nay, tu vi của Lục Vân đã cạn kiệt, tuyệt đối không còn thực lực cực mạnh để xông thẳng vào huyệt động. Vì thế phá giải cấm chế xảo diệu thế nào có liên quan đến mục đích chuyến đi này của chàng.
Vừa rồi, Diệt Hồn đao giúp cho chàng một tay, tiếp theo đây, Diệt Hồn đao còn khả năng thuận lợi phá vỡ tầng cấm chế này đây không?
Suy nghĩ một lát, Lục Vân không dám khẳng định, vì thế chàng thu Diệt Hồn đao lại, chuyển sang dùng Diệt Thần kiếm. Như vậy, chỉ thấy hào quang bảy màu lóe lên, cửa động đen ngòm đột nhiên rung lên, sau đó cuồng phong gào thét, kết giới vô hình phong ấn cửa động liền bị tan vỡ.
Bên ngoài, chín hình vẽ chịu sự hấp dẫn của khí bụi đen kịt, lập tức hào quang rực rỡ, tất cả tụ lại một điểm trên không trung, hình thành một kết giới phong ấn bọc lấy khí bụi đen ngòm vào trong.
Tình cảnh như vậy, Lục Vân hoàn toàn không để ý, chàng chỉ thu lại Diệt Thần kiếm, liếc quanh bốn bề, sau đó liền nhảy vào bên trong cổ động đen ngòm.
Theo sự biến mất hình bóng của Lục Vân, chín hình vẽ bên ngoài động bắt đầu phát sinh biến đổi.
Trước hết, hình người thoát khỏi hàng ngũ của tám hình vẽ kia, mờ hiện phía trên huyệt động.
Sau đó, tám hình thú tự động điều chỉnh phương vị theo trận pháp Bát Quái, tốc độ vận chuyển lập tức gia tăng gấp đôi.
Cuối cùng, hình người trên không đột nhiên bay vụt lên, hóa thành một chùm hào quang bảy màu biến mất lên bầu trời.
Thời khắc đó, ở một chỗ trong trời đất, có một người thân thể hơi run lên, lặng lẽ nhìn về hướng này, nhỏ giọng nói:
- Ngày này cuối cùng đã đến, thời gian thật là lâu …
Người này là ai, vì sao lại cảm xúc lên tiếng như vậy?
Tiến vào trong huyệt động đen ngòm rồi, Lục Vân chỉ thấy trước mắt một vùng tối đen, bên tai vang lên tiếng gió vù vù, nhưng không hề có cảm giác rơi xuống. Điều này nói ra hơi quái dị, nhưng Lục Vân lại bình tĩnh dị thường, ngoại trừ không thấy, chàng luôn cảm giác rõ ràng.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, Lục Vân ở trong động liền dần dần sáng rõ trong lòng, mọi cảnh tượng bốn bề chuyển thành một loại màu sắc đặc thù rọi chiếu vào nơi thâm sâu nhất trong não của chàng, khiến chàng hiểu đại khái vùng lân cận.
Đây chính là một khu vực đặc thù, bốn bề rộng rãi vô biên, ngập tràn vô số làn sáng đen ngòm, những làn sáng này vận động liên tục không hề ngừng lại. Trong không gian hoàn toàn không có dấu tích của sinh mạng nào, mọi dao động sinh mạng đều rất hiếm thấy, phảng phất như bắt buộc không tồn tại nơi này.
Vùng đất trắng như vậy chỉ có thời gian và bóng đêm là vĩnh hằng, yên tĩnh rất lâu dài, không hề có một chút biến đổi nào.
Đương nhiên, đây chỉ là tình hình mới ban đầu, không hề có lẫn bất cứ một sinh mạng nào trong đó. Hiện nay, khi Lục Vân đến, khu vực bất biến này đã có một số tạp chất, biến hóa tương ứng cũng tùy đó mà sinh ra.
Đầu tiên, những làn sáng màu đen nhỏ bé đó cảm ứng được khí tức sinh mạng của Lục Vân, lần lượt ập đến.
Thứ đến, không gian đen ngòm xuất hiện một lượng lớn dòng xoáy, hình thành cơn lốc mạnh mẽ tự vận động tới lui trong không gian.
Thứ ba, một tia ánh sáng xanh lục thẫm bí mật thỉnh thoảng hiện ra, mơ hồ như cảnh báo trước điều gì, chỉ có điều còn chưa đủ rõ.
Biến hóa bên ngoài Lục Vân hiểu rõ ràng, nhanh chóng đề ra phản ứng điều chỉnh tần suất chân nguyên trong cơ thể đồng nhất với làn sáng màu đen bên ngoài.
Như vậy, chàng rất nhanh chóng dung hợp vào bên trong, áp lực vốn rất mạnh mẽ lập tức giảm yếu đến cực hạn. Nhưng điều này gần như chỉ duy trì trong chốc lát, sau đó làn sáng màu đen liền tự động chuyển biến tần suất, tiếp tục thôn tính chân nguyên của Lục Vân.
Phát hiện được điểm này, trong lòng Lục Vân hơi sợ, làn sáng màu đen không có dấu tích sinh mạng vì sao có thể tự động chuyển biến tần suất? Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Trong lúc suy nghĩ, chàng tiếp tục điều chỉnh trạng thái thân thể, tận hết khả năng đồng bộ với làn sáng màu đen kia, dùng điều này để hóa giải nguy cơ. Hơn nữa, để thoát khỏi tình thế bị động, Lục Vân còn tiến thêm một bước mở rộng phạm vi tìm kiếm, sau khi hiểu được hoàn cảnh chung quanh, nhanh chóng di động thân thể né tránh dòng xoáy đang dần hình thành.
Cứ vậy, Lục Vân ở trong không gian đặc biệt né trái tránh phải, vừa phòng ngự tiến công của những làn sáng màu đen, lại vừa lưu ý tình hình dòng xoáy bốn bề, chỉ chốc lát liền cảm thấy rất mệt mỏi.
Dù sao, Lục Vân hiện nay chỉ còn khoảng hai phần chân nguyên, rất nhiều pháp quyết thần kỳ đều phát huy uy lực không được, lại thêm hoàn cảnh nơi này quỷ dị, có thể chống đỡ đến hiện nay đã là kỳ tích rồi.
Dừng lại, Lục Vân ngầm than, nói trong lòng: "Những làn sáng màu đen kia thật ra là gì đây? Vì sao lại có được khí tức hủy diệt rất mạnh, lại phải công kích bất kỳ vật thể nào có dấu hiệu sự sống đây? Còn nữa, không gian này thật ra rộng lớn thế nào, chiếm tỉ lệ bao nhiêu trong Vạn Diệt Cổ Động đây? Ta phải thế nào mới có thể rời khỏi nơi này để tiến vào không gian khác?"
Nhiều nghi vấn xoay quanh trong lòng, Lục Vân tìm không được đáp án, lại không có nhiều thời gian thừa, vì thế nguy cơ càng lớn hơn đang đến bên chàng.
Trải qua thời gian truy đuổi chuyển biến, chân nguyên Lục Vân tiêu hao rất nhiều, lúc này tuy có thể bắt kịp được tần suất vận hành của làn sáng đen, nhưng không còn sức để điều chỉnh tần suất bản thân đến mức tương đồng nữa.
Như vậy, những làn sáng màu đen nhìn thấy nhỏ bé lúc này liền bộc phát sức hủy diệt kinh người, dễ dàng xuyên qua được kết giới phòng ngự do Lục Vân thiết lập, bắt đầu nuốt lấy thân thể huyết nhục của chàng, xâm nhập nguyên thần của chàng.
Bốn bề, những dòng xoáy vận hành bình thường, lúc này chịu ảnh hưởng của những làn sáng màu đen, lập tức tăng nhanh tốc độ, chỉ chốc lát đột nhiên kích hóa, khiến cho không gian yên tĩnh lập tức nổi lên sóng dữ, dòng khí to lớn gào thét thổi tới lui, tạo nên cơn lốc đáng sợ.
Ở bên trong đó, Lục vân như con thuyền nhỏ trên biển lớn, chịu sự chấn động cực mạnh, chớp mắt đã bị cuốn vào bên trong một dòng xoáy.
Lúc này, làn sáng màu đen chịu sự ánh hưởng của dòng xoáy, ngoại trừ có sức mạnh thôn tính ra, còn tăng thêm sức uốn vặn xoay tròn. Điều này khiến cho nguy cơ của Lục Vân càng lúc càng lớn, chàng đang từng bước đi vào vực sâu hủy diệt.
Nguy hiểm đến gần, Lục Vân xoay chuyển ý nghĩ, khi biết không còn sức thoát được dòng xoáy, liền nhanh chóng thúc động chân nguyên còn sót lại trong cơ thể, thi triển pháp quyết "Hư Vô Không Ngân".
Đến lúc này, Lục Vân thân thể nhạt đi, chầm chậm biến mất không thấy, tiến vào một không gian khác. Lúc đó, trong lòng Lục Vân hơi an tĩnh, cảm giác rõ ràng nguy hiểm được giải trừ, trong lòng không khỏi hơi hơi mừng thầm.
Thử di động thân thể, Lục Vân rất nhanh thoát khỏi sự giữ rịt của dòng xoáy, thoát ra ngoài vài trượng. Không gian nơi này lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt, ảm đạm, xanh lục sẫm, đó là màu sắc của cái chết, tràn đầy mùi vị hủy diệt.
Nhìn thấy những làn sáng này, Lục Vân hơi kỳ quái. Té ra không gian nơi này là một vùng đêm đen, vì sao lúc này lại dần dần có được ánh sáng? Những làn sáng này từ đâu mà đến, tồn tại sẵn có nơi này hay là làn sáng màu đen trong không gian đã trải qua biến đổi mà hình thành đây?
Để hiểu rõ tình hình của nó, Lục Vân phát ra Ý Niệm Thần Ba để thăm dò. Rất nhanh, Ý Niệm Thần Ba liền có phát hiện. Những làn sáng u ám, xanh lục thẫm và làn sáng màu đen tính chất tương phản, khi Ý Niệm Thần Ba tiếp xúc với chúng, hoàn toàn không thôn tính lấy mà tự động dung nhập Ý Niệm Thần Ba vào trong, đi theo Ý Niệm Thần Ba phản hồi trở về trong não của Lục Vân.
Phát hiện được chuyện này, vẻ mặt Lục Vân biến hẳn, nhanh chóng cắt đứt liên hệ giữa bản thân và Ý Niệm Thần Ba, ý đồ ngăn trở những làn sáng đó xâm nhập, đáng tiếc lại phát hiện quá muộn rồi.
Tiến vào trong não của Lục Vân xong, những làn sáng âm u và xanh lục thẫm bắt đầu tự động sinh sản, chỉ một lúc số lượng tăng vọt, bắt đầu đoạt lấy quyền khống chế đại não của Lục Vân.