Tại Tây Thục Dịch viên, Huyền Ngọc chân nhân sau khi sắp xếp xong chỗ ở cho cao thủ tam phái, lão lặng lẽ ra đứng một mình trên Dịch Thiên Các ngắm nhìn bầu trời. Chuyến đi vào Quỷ vực lần này đã kết thúc, nhưng với cái giá phải trả thực sự là quá lớn khiến lão khó có thể chấp nhận, đó là sinh mạng của mười vị cao thủ ưu tú. Trong hai nhóm xuất kích, lục cường của Lục viện có bốn người, kết quả là ba chết một sống, điều này sao chấp nhận được. Đệ tử kiệt xuất nhất của Dịch viên, Nho viên, Phượng Hoàng thư viện lần này đều bỏ mạng nơi Quỷ vực. Vậy tương lai liệu sẽ ra sao đây, hay lại trở về thời Thiên Kiếm viện lãnh tụ quần hùng sao?"
Nhớ lại quá khứ và nghĩ đến Lục Vân, Huyền Ngọc chân nhân luôn có cảm giác không hiểu rõ người đệ tử này. Đến bây giờ Huyền Ngọc chân nhân vẫn không tin Lục Vân lại dễ dàng chết nơi Quỷ vực, có lẽ hắn vẫn còn sống chắc chỉ tạm thời không quay trở về mà thôi. Màn đêm buông xuống trong sự tĩnh lặng, Huyền Ngọc chân nhân vẫn lặng lẽ đứng đó cả đêm không nói một lời, sự thay đổi duy nhất nơi lão là ánh mắt nặng trĩu chất chứa sự buồn đau."
Sau giờ ngọ, đột nhiên trên trời có có bảy đạo quang hoa xuất hiện lập tức thu hút sự chú ý của cao thủ Dịch viên. Khi tử sắc quang hoa chói mắt lóe sáng quang mang quen thuộc, Tĩnh Nguyệt đại sư là người đầu tiên nhìn thấy liền kinh ngạc thốt lên: - Ngạo Tuyết, là Ngạo Tuyết trở về rồi, Ngạo Tuyết trở về rồi."
Mọi người thần sắc vui mừng và ai cũng chấn động trong lòng, một niềm vui sướng không kể xiết đang dâng trào."
- Thương Nguyệt cũng trở về rồi, ta có thể cảm nhận được khí tức của nó. Tốt quá rồi, bọn họ đều không chết. Do quá xúc động nên Ngọc Vô Song không kìm được nắm chặt tay của Tĩnh Nguyệt đại sư, toàn thân bà run lên nhè nhẹ."
Khi bảy đạo thân ảnh dần dần hạ xuống, tất cả người của Dịch viên kể cả Hạo Vân cư sĩ và Ngọc Vô Song đều lộ vẻ tươi cười đầy vẻ cao hứng. Đứng cạnh đó, Liễu Tinh Hồn và Kiếm Vô Trần nhìn nhau trong mắt đôi bên thấy rõ sự kinh ngạc."
Nhìn thấy thân ảnh mỹ lệ của Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, Kiếm Vô Trần thở phào nhẹ nhõm, một chút áy náy trong lòng hắn cuối cùng cũng tan theo mây khói. Còn Liễu Tinh Hồn lại im lặng nhìn lên trời, trong ánh mắt lại lóe lên một tia âm lãnh ẩn chứa điều gì đó."
Trên mặt đất nhân ảnh chớp động, mọi người nhanh chóng bước tới vây tròn bảy người và không ngừng hỏi han về chuyến đi của họ. Sau một lúc trả lời những câu hỏi dồn dập, Tử Dương chân nhân nhìn Liễu Tinh Hồn và Kiếm Vô Trần lạnh lùng hỏi:"
- Xem ra thần sắc hai người cũng không tệ nhỉ, chúng ta lại gặp nhau chắc đã làm hai người rất ngạc nhiên phải không?"
Cười ngượng ngùng, Liễu Tinh Hồn đáp:"
- Thật là một việc đáng mừng, chúc mừng mọi người đã bình an trở về, như vậy trong lòng ta cũng đỡ bất an."
Lạnh lùng nhìn lão ta, Tử Dương chân nhân thản nhiên nói tiếp:"
- Ý tốt của ngươi bọn ta không dám nhận, với loại người quên ân phụ nghĩa như hai người chúng ta không dám trông mong có được lời chúc mừng. Từ nay về sau đường ai nấy đi, đỡ phải làm phiền cao nhân Thiên Kiếm Viện các ngươi.
Lời nói mỉa mai khiến sắc mặt của Liễu Tinh Hồn trở nên hết sức khó coi, còn Kiếm Vô Trần cũng không dám hé môi."
Huyền Ngọc chân nhân nhìn thấy nét mặt phẫn nộ của Tử Dương chân nhân liền hiểu trong chuyện này có điều gì bí ẩn mà mọi người không biết, chỉ có như thế mới khiến hai người không được vui. Để tránh làm lớn chuyện, Huyền Ngọc chân nhân chuyển sang chủ đề khác nên khẽ hỏi:"
- Đúng rồi, tại sao không thấy Lục Vân nhỉ, hắn không về cùng mọi ngươi à?"
Tử Dương chân nhân hơi biến sắc, lão nhìn mấy người đi cùng đoàn trở về rồi quay đầu nói:" Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Chuyến đi vào Quỷ vực lần này đã khiến mọi người đều chịu một áp lực rất lớn, đặc biệt là Lục Vân. Rất nhiều lần khi chúng ta gặp khó khăn, nguy hiểm đều do hắn liều thân cứu giúp mới khiến mọi người giảm thiểu thương vong bình an trở về nơi này. Trải qua chuyến đi này Lục Vân sau khi tận mắt chứng kiến cái chết oanh liệt của Đỗ Lực đã chịu cú sốc quá lớn cho nên đệ đã để hắn yên tĩnh một mình, đợi sau khi tâm bình khí hòa sẽ quay lại Dịch viên tiếp tục tu hành."
Huyền Ngọc chân nhân nghe xong, nhìn Hạo Vân cư sĩ với ánh mắt đồng cảm và than khẽ một tiếng. Dời ánh mắt sang phía mọi người, Huyền Ngọc chân nhân nói:"
- Thế là tốt rồi, mọi người đã bình an vô sự trở về, những chuyện không vui kia đừng nhắc tới nữa. Mọi người cùng về hãy nghỉ ngơi thật tốt đã, có chuyện gì chúng ta sẽ nói sau, đi thôi."
Nói xong, xoay mình dẫn mọi người bước đi."
Trong Dịch Thiên các, mọi người tề tựu tại một phòng khách bắt đầu câu chuyện về chuyến đi vào Quỷ vực. Do lúc trước Liễu Tinh Hồn đã kể qua về hành trình của nhóm của lão ta, giờ đến lượt Tử Dương chân nhân thuật lại những chuyện nhóm người Lục Vân đã gặp. Trong khi kể lại, ngoại trừ giấu đi bí mật có liên quan đến Lục Vân, những chuyện còn lại Tử Dương chân nhân đều kể theo đúng sự thật, nghe xong những người chưa từng trải qua đều cảm thấy hết sức kinh ngạc. Quỷ vực quả thật được gọi là nơi nguy hiểm đáng sợ nhất trong tam gian thất giới, qua lời kể của Tử Dương chân nhân cũng có thể biết rõ ràng một vài chuyện."
Sau khi nghe Tử Dương chân nhân thuật lại, ánh mắt có phần lạnh nhạt của mọi người đều đổ dồn vào Liễu Tinh Hồn. Nghe tự thuật của Tử Dương chân nhân mọi người mới minh bạch mọi chuyện, cái lý do vì hòa bình nhân gian trước đây của Liễu Tinh Hồn giờ đã không thể khiến người ta tin phục. Sự gian dối của Liễu Tinh Hồn tuy mọi người không nói ra, nhưng lại biểu hiện trên mặt."
Huyền Ngọc chân nhân thần sắc có chút lạnh lùng nói:"
- Được rồi, chuyện này hãy dừng lại ở đây. Lần nay chúng ta tính ra đã tổn thất hai đệ tử, một là Lãnh Gia Hào của Thiên Kiếm viện, hai là Đỗ Lực của Nho viện. Tuy nhiệm vụ đã hoàn thành nhưng chúng ta lại trả một cái giá rất lớn, đây là điều mọi người nên lưu ý. Để thể hiện lòng tiếc thương đối với hai đệ tử ưu tú này, chúng ta sẽ cho khắc hai pho thạch tượng ở trước lối ra Quỷ vực để ghi nhớ sự tích của hai người nhằm phát dương chính khí."
Nhìn Liễu Tinh Hồn một cách tức giận, Tử Dương chân nhân cùng nhóm người đều ôm nỗi bực dọc đầy bụng, hiển nhiên đối với điều hai người Thiên Kiếm viện làm vẫn khiến lão canh cánh trong lòng. Bây giờ nghe Huyền Ngọc chân nhân nói như thế mọi người tuy không nói điều gì chướng tai, nhưng nét mặt lại rất khó coi."
Liễu Tinh Hồn nhìn thần sắc của mọi người không vui, biết lúc này hai người bọn họ không nên ở lại lâu bèn khẽ nói:
- Cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc rồi, Phong Hồn Phù lấy lại được đồng thời cửa vào Quỷ vực cũng đã được phong bế, như vậy mục đích bọn ta đến đây cũng hoàn thành. Bây giờ ở đây tạm thời không có việc gì cần bọn ta tương trợ, vậy ta xin cáo từ. Sau này có việc gì cần giúp đỡ Huyền Ngọc chưởng giáo cứ thông báo cho chúng tôi biết."
Nói dứt lời, lão ta đứng dậy thi lễ với Ngọc Huyền chân nhân rồi kéo Kiếm Vô Trần đi khỏi."
Nhìn theo bóng dáng hai người, Ngọc Huyền chân nhân lạnh lùng nói:"
- Nếu đã nói như vậy ta cũng không lưu giữ hai vị. Khi về đến nơi giúp ta có lời vấn an tới quý Chưởng giáo, ta không thể tiễn xa. Cáo từ."
Đợi sau khi hai người đi xa, Hạo Vân cư sĩ nói:"
- Thật không ngờ Liễu Tinh Hồn này lại là người như vậy, vì đạt được mục đích mà không quan tâm đến suy nghĩ của đồng đạo, hắn có dã tâm tranh danh đoạt lợi quá lớn, quả thật đáng tiế c. Từ nay về sau khi có việc tốt nhất không nên hợp tác với hắn nữa, nếu không sợ rằng sẽ bị hắn thao túng."
Ngọc Vô Song thản nhiên nói:"
- Coi như chúng ta đã có được một bài học, sau này chắc không có ai dám liên thủ với hắn nữa. Nhắc đến chuyện lần này thì Nho viên thiệt hại nhiều nhất, Thiên Kiếm viện tuy cũng mất một người nhưng bọn họ lại lấy được Phong Hồn Phù, như vậy bọn họ có thể diễu võ dương oai đắc ý trước mặt người khác. Chuyện xảy ra bên trong như thế nào chúng ta không nói, chỉ biết rằng kết quả là điều chúng ta không thể thay đổi."
Cất tiếng than khẽ rồi Huyền Ngọc chân nhân cũng đồng tình:"
- Ngọc chưởng giáo nói chí phải, cho dù thủ đoạn lần này của bọn chúng không quang minh chính đại nhưng ít nhất Phong Hồn Phù cũng do Kiếm Vô Trần lấy về. Đây là sự thật không ai có thể chối cãi. Thôi bỏ đi chúng ta không nên nói lại những chuyện thương tâm này nữa, bàn luận về chuyện khác đi."
Những người khác trong lúc này không còn tâm trí nói đến những chuyện khác, tất cả đều im lặng nhìn Huyền Ngọc chân nhân."
Tất cả mọi người đang im lặng thì bỗng nhiên có một đệ tử chạy vào báo tin có Đan Thanh kiếm hiệp của Nho viên đến thăm. Huyền Ngọc chân nhân và Hạo Vân cư sĩ nhìn nhau với ánh mắt ngạc nhiên, họ không hiểu tại sao Đan Thanh kiếm hiệp đến vào lúc này, có việc gì chăng. Sai đệ tử cho mời Đan Thanh kiếm hiệp vào, Huyền Ngọc chân cùng mọi người đứng chờ lão ta đến."
Rất nhanh, Đan Thanh kiếm hiệp Hứa Thương Hải đi vào Dịch Thiên các, vừa nhìn thấy thần sắc của mọi người, lão chợt cảm thấy hơi căng thẳng. Thần sắc có đôi chút khó hiểu, Hứa Thương Hải hỏi:"
- Mọi người làm sao thế, sắc mặt ai ai cũng nặng nề thế kia? Lối vào Quỷ vực không phải đã được phong ấn rồi sao, còn có chuyện gì khiến mọi người phải lo nghĩ nữa?"
Cười khổ, Hạo Vân cư sĩ đau xót nói:"
- Ngươi không phát hiện ở đây thiếu ai sao? Hơn nữa ngươi không ở Nho viên lại chạy đến đây, có chuyện gì sao?"
Nhìn xung quanh một lượt, Hứa Thương Hải nhẩm tính trong đầu, quả thật thiếu một vài người. Người của Thiên Kiếm viện vắng mặt, Lục Vân và Đỗ Lực cũng không có. Ánh mắt dời sang nơi Hạo Vân cư sĩ, Hứa Thương Hải hỏi:"
- Tại sao không thấy người của Thiên Kiếm viện, Lục Vân và Đỗ Lực, lẽ nào bọn họ đều đi vắng?"
Lắc đầu than thở, Hạo Vân cư sĩ khẽ trả lời:"
- Người của Viện Thiên Kiếm vừa rời khỏi đây, Lục Vân có việc chưa trở về nhưng Đỗ Lực lại mãi mãi không thể trở về nữa."
Nói xong, kể lại cho lão ta nghe kết quả chuyến đi vào Quỷ vực. Hứa Thương Hải nghe xong thân hình lắc lư thối lui vài bước, sắc mặt lão biến đổi và sự đau khổ hiện rõ trong ánh mắt.
Hứa Thương Hải nhìn mọi người rồi cay đắng nói:"
- Thật không ngờ chuyến đi lần này lại trả một cái giá quá đắt như vậy, thật khiến người ta không thể tin và khó có thể chấp nhận được. Đỗ Lực mới đây vẫn còn là một thiếu niên hoạt bát và nhanh nhẹn, nhưng chỉ chưa đầy một tháng đã rời khỏi thế gian mãi mãi, quả thật là thế sự khôn lường cùng sự đau thương vô bờ bến."
Tử Dương chân nhân bước tới vỗ nhè nhẹ lên vai và nhìn lão với ánh mắt an ủi. Thấy tâm trạng lão khá hơn, Tử Dương chân nhân liền hỏi sang chuyện khác:"
- Không nên nhắc đến những chuyện làm người ta thương tâm nữa, nói thử xem ngươi đến đây có chuyện gì vậy?"
Dần dần bình tĩnh lại, Hứa Thương Hải khẽ nói:"
- Thật ra lần này ta đến đây có hai việc rất quan trọng muốn thông báo với mọi người. Thứ nhất, theo tin tức nghe được từ Bồ Đề học viện, Nhân gian đã có một số ma vật giết người, hơn nữa lại không ngừng gia tăng. Còn ở lối vào Ma vực tại Tàng Thi giang gần đây ma khí đại thịnh, cao thủ Ma vực hiện thân liên tục, xem ra tình hình rất bất lợi cho chúng ta. Việc thứ hai từ theo lời đồn từ Thiên Kiếm viện truyền ra, Lục viện không bao lâu sẽ hợp thành Lục viện liên minh, đề cử một minh chủ thống lĩnh toàn bộ Lục viện chống lại sự tấn công của vực chi tam giới. Nghe nói Lục viện sẽ thống nhất điều động không phân chia môn hộ, thống nhất hành sự nhịp nhàng, để dễ bề ứng phó trường hạo kiếp Nhân gian này. Còn về cách thức liên minh nghe nói đã có sự chuẩn bị, đợi sau khi chuẩn bị tốt ngay lập tức tiến hành."
Mọi người nghe xong đồng loạt biến sắc, rõ ràng đã bị những lời của Hứa Thương Hải làm kinh ngạc. Lục viện liên minh, một cái tên nghe cũng rất hay nhưng có thể thực hiện không? điều này chẳng ai biết được. Đã như vậy, vì sao Thiên Kiếm viện vẫn đồn việc này ra ngoài, lẽ nào trong việc này còn có điều gì mà năm viện kia không biết."
Huyền Ngọc chân nhân trầm tư một lúc rồi nói:"
- Những lời đồn đại này đến có chút đột ngột, không hề thấy có dấu hiệu báo trước. Luận võ đại hội lần trước cách đây chưa đến một tháng, tại sao Thiên Kiếm viện lại mạo muội đưa ra ý kiến Lục viện liên minh nhỉ, thật khó lý giải?"
- Lẽ nào do lần tỷ võ trước, môn nhân của bọn chúng không giành được vị trí thứ nhất, bây giờ thay đổi phương thức muốn lấy lại quyền thống lĩnh Lục viện chi thủ lần nữa? Với tâm tính của bọn chúng khả năng này rất lớn, chúng ta phải cẩn thận đề phòng một chút."
Nhìn Tử Dương chân nhân mọi người đều suy nghĩ về lời nói của lão, đồng thời im lặng phân tích xem nó có xảy ra khả năng này hay không. Tuy mọi người cố gắng phán đoán, phân tích rất cặn kẽ nhưng cuối cùng lại không tìm ra được một lời giải thích hợp lý nhất. Khi cuộc đàm luận kết thúc, Ngọc Vô Song nói:"
- Việc lần này coi như đã kết thúc, ta tưởng sẽ lưu lại đây thêm vài ngày nghỉ ngơi thoải mái. Nhưng nào ngờ lại xuất hiện việc lục viện liên minh, vì thế ta chuẩn bị trở về hỏi ý kiến của những người khác nên không thể ở lại nơi đây hơn nữa. Sau này có chuyện gì hãy thông báo cho Phượng Hoàng thư viện của ta."
Thấy Ngọc Vô Song muốn rời khỏi, Hạo Vân cư sĩ cũng nói luôn:"
- Thế cũng tốt, bọn ta cũng chuẩn bị về lo hậu sự cho Đỗ Lực, tiện thể làm rõ xem Thiên Kiếm viện đang có âm mưu gì. Sau này có thời gian mọi người lại gặp nhau, chúng ta xin cáo từ."
Huyền Ngọc chân nhân nhìn hai người tuy trong lòng muốn níu giữ nhưng biết rằng bây giờ không phải lúc, lão đành đứng dậy vừa tiễn hai người ra ngoài vừa nói:
- Hai người hãy nhớ nhé, mọi người đều có việc quan trọng nên ta cũng không giữ hai người ở lại. Đợi một thời gian nữa ta sẽ đích thân tới quý môn thăm hỏi hai vị chưởng giáo, cùng bàn bạc về chuyện phát triển và hợp tác của Lục viện sau này. Còn bây giờ mọi người hãy đi thong thả, có việc nhớ đến tìm chúng tôi."
Bên kia, Hứa Khiết và Vân Phong đang chào tạm biệt khe khẽ, có lẽ đôi uyên ương vì phải xa nhau nên có thương tâm đôi chút. Nhìn hai người, Ngạo Tuyết nói với Thương Nguyệt:"
- Có lẽ không lâu nữa chúng ta sẽ được uống rượu mừng của bọn họ rồi, chuyện này rất vui đúng không muội."
- Vâng, chuyện này đúng là nên chúc mừng. Lúc đó chắc Lục Vân cũng vui mừng đến tham dự hôn lễ và chúc phúc cho họ. Nhưng khi nào huynh ấy mới tự mình quay về trở lại như trước đây?"
Một nỗi buồn man mác rất khó nhận thấy xuất hiện lên trong đôi mắt sâu thẳm của Thương Nguyệt. Nhìn về phía xa xa Ngạo Tuyết khẽ nói:"
- Chắc chắn sẽ gặp lại, nhất định Lục Vân sẽ quay trở lại. Khi nào huynh ấy trở về, tỷ sẽ báo cho muội đầu tiên. Tin rằng đời này có rất nhiều chuyện huynh ấy không thể quên, trong đó có tỷ và muội. Bất kể kết cục như thế nào ít nhất chúng ta có cùng chung một giấc mơ, như thế cũng đủ lắm rồi."
Nhìn Ngạo Tuyết rồi nhớ lại lời Lục Vân nói, ánh mắt Thương Nguyệt hiện lên chút hạnh phúc, hồi ức bao giờ cũng đẹp đẽ như thế luôn khiến người ta khó quên. Khi mọi chuyện tái hiện, tất cả khoái hoạt bi thương hòa quyện hóa thành hương thơm nơi trần thế phiêu đãng trong tâm tưởng. Khẽ xoay người Thương Nguyệt với vẻ mặt tươi cười, hạnh phúc lặng lẽ theo gió bay đi. Khi Ngạo Tuyết nhìn lại chỉ thấy Vân Phong đang si ngốc trông về hình bóng đã đi xa, một lời chúc phúc xen lẫn tiếng thở dài nhẹ nhàng trôi theo gió. Ngạo Tuyết im lặng chỉ nhìn lên trời, trong tâm thì thầm: - người ở phương xa ơi, thiếp nhớ chàng.
Trời tảng sáng, trên cổ đạo xa xa có một bóng người đi tới đón làn gió sớm thổi nhè nhẹ, bóng người thoáng chốc hiện ra trước mắt. Nhìn kỹ lại là một thiếu niên anh tuấn khoảng hai mươi tuổi, chiếc áo màu xanh lam nhạt khoác lên trên một cơ thể cao cao hơi gầy, trông thiếu niên có phần yếu đuối nhưng vẫn không mất đi dáng vẻ khôi ngô tuấn tú. Gương mặt đẹp như ngọc nở nụ cười bình thản, đôi mắt sáng long lanh với ba phần mị lực khó tả. Tay thiếu niên cầm một cây gậy tròn bằng gỗ dài khoảng ba thước, đường kính khoảng hai tấc nhìn có chút kỳ dị."
Nhìn thấy quán rượu nhỏ nằm ở ngay giao lộ, ánh mắt thiếu niên có phần vui vẻ từ từ bước tới. Tùy ý tìm một cái bàn ngồi xuống rồi chàng đưa mắt nhìn xung quanh, hiện giờ ở đây có hai người tiều phu đang ngồi dùng bữa sáng. Kêu ông chủ tiệm ước chừng năm mươi tuổi đem lại hai cái màn thầu, thiếu niên đặt cây gậy trong tay xuống bắt đầu dùng bữa sáng một mình."
Một người tiều phu ngồi bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng:"
- Tam cẩu tử, ngươi có nghe gì không? tối qua ở đầu thôn lại phát hiện ba thi thể mất đầu, thật kinh khủng."
- Chuyện này ta đã nghe rồi, thật là quá tà môn. Ta ở đây đốn củi hơn hai chục năm mà chưa từng nghe qua nhiều chuyện kỳ quái như bây giờ, chưa đến ba ngày đã phát hiện được mười hai thi thể mất đầu mà lại chưa tìm ra hung thủ. Mẹ nó quả thật là tà môn. Ta xem mấy ngày nay toàn gặp tai kiếp chẳng phải ngày cát tường gì, tạm thời chúng ta nên ở nhà một thời gian đã, đợi đợt tà khí này đi qua rồi lên núi lại.
Nghe tam cẩu tử nói cũng thấy trong lòng hắn có vài phần sợ hãi."
- Ngươi nói vậy cũng phải, hôm qua ta vô tình nghe thấy một lão đạo trưởng nói mấy chuyện này do bọn ma đầu dị giới làm cả, không bao lâu nữa có khả năng chúng thảm sát cả Nhân gian, tốt nhất nên đi trốn thôi. Cuối cùng trước khi ta bỏ đi, lão đạo trưởng thần sắc hình như trở nên ngớ ngẩn, lẩm bẩm vài câu kỳ quái gì đó. Lão ta nói Ma Long xuất, Nại Hà hiện, Huyền Thiên giám, nhiễm trần duyên. Sau đó lão ta còn nói vài câu nữa, đáng tiếc thanh âm nhỏ quá ta không nghe được."
- Thôi, nói thêm những điều đó mắc công lại phiền lòng. Ăn cho nhanh còn về, nghỉ ngơi một lúc rồi lên núi tiếp."
Nói xong, ăn nốt cái màn thầu trong tay rồi vứt lại mấy đồng tiền, hắn thúc giục đồng bạn ra về."
Lam y thiếu niên nhìn theo bóng dáng hai người tiều phu khuất dần, bất giác chàng khẽ lặp lại câu: 'Ma Long xuất, Nại Hà hiện, Huyền Thiên giám, nhiễm trần duyên' rốt cuộc câu này ý nói gì, thật kỳ quái. Nghĩ mãi một hồi mà không có câu trả lời, chàng để lại vài đồng tiền rồi đứng dậy đi khỏi."
Dừng lại ở ngã ba, chàng nhìn một lúc rồi rẽ sang sơn đạo bên trái. Con đường tĩnh lặng, ngẫu nhiên gặp vài thường nhân đi trên đường chàng cũng không chú ý. Sau khi đi chừng một giờ rưỡi, chàng đến bên ngoài một khu rừng lặng lẽ dừng lại. Thấy tiểu đạo càng lúc càng vắng vẻ thê lương, chàng vung nhè nhẹ cây gậy trong tay dường như có chút khiếp đảm không dám đi tiếp."
Suy nghĩ một lúc thiếu niên có vẻ hạ quyết tâm tiếp tục tiến lên. Tuy nhiên đi tiếp chưa được ba dặm, xung quanh toàn cỏ dại rậm rạp hoàn toàn không tìm thấy đường. Thiếu niên bất đắc dĩ phải dừng lại, xoay mình đi trở về. Khi thiếu niên vừa đi chưa đầy ba trượng, trong rừng cây rậm rạp sau lưng đột nhiên truyền ra tiếng kêu cứu thất thanh khiến chàng phải dừng bước."
Thiếu niên chau mày quay lại nhìn vào khu rừng rậm rạp với ánh mắt có vẻ cổ quái, dường như đang lưỡng lự có nên đi tới không. Thanh âm nghe được ban nãy là giọng một thiếu nữ nghe rất trong trẻo ngọt ngào, bất quá bây giờ trở thành tiêng kêu kinh hãi. Khi chàng đang lưỡng lự có nên đi xem một chút không thì tiếng kêu cứu lại vang lên nữa, lần này có vẻ cấp bách hơn giống như đang gặp chuyện gì kinh khủng vạn phần.
Trường kiếm rít lên như sấm, hàn quang lóe lên mang theo một đạo kiếm mang màu trắng bạc, sóng kiếm động trời phách thẳng vào bụi cỏ bên trái. Chỉ thấy kiếm khí như rồng, kiếm mang trắng bạc lăng lệ đi đến đâu cây cỏ bay tung, đá sỏi vỡ vụn đến đó. Trên mặt đất một rãnh kiếm sâu dài chục trượng cứ thế kéo dài mãi."
Một tiếng cười lạnh vọng đến, một bóng xám đằng không bay lên tránh khỏi chiêu kiếm cực mạnh của Liễu Âm Huyền. Giữa không trung bóng xám chớp động, kẻ đánh lén lúc này hóa thân thành vô số quang ảnh mờ mờ bên ngoài Như Vân đại sư và Huyền Sinh nhanh chóng tấn công hai người. Cùng thời khắc đó, hai đạo lục ảnh và một đạo hồng ảnh nhân cơ hội xuất hiện trên đầu Thanh Hư đạo trưởng, thân ảnh lao xuống mặt đất.
- Ma ảnh thiên huyễn!"
- Cẩn thận, đây chính là cao thủ Ma tông."
Như Vân đại sư cùng Âm Huyền Sinh đồng thời thốt lên, hai thân ảnh trên đất nhanh chóng chuyển động hình thành một lốc xoáy cường mãnh vững chắc không cho bóng xám xâm phạm."
Trong lúc chuyển động xoay tròn hai tay Như Vân đại sư vỗ ra liên tục, vô số kim sắc phật chưởng xuất hiện cùng với lốc xoáy bay lên khiến toàn bộ khí lưu xoay chuyển được bao bọc bởi một tầng kim sắc. Đối diện, trường kiếm của Âm Huyền Sinh chớp động, vô số kiếm ảnh từ trong cơn lốc như những đóa hoa trắng không ngừng bắn ra ngoài."
Tiếng cười âm sâm cùng tiếng hống dữ dội đồng thời phát ra từ miệng hai phía. Chỉ thấy ba nhân ảnh phía trên đều xoay chuyển phi người bắn tới vô cùng khí thế, nhắm thẳng xuống Thanh Hư đạo trưởng tấn công mãnh liệt. Trong lúc đó, Như Vân đại sư cùng Âm Huyền Sinh đang ứng phó với bóng xám Ma Tông cũng toàn lực bay lên kháng cự lại ba nhân ảnh kia. Hai lực lượng tương phản cực mạnh va vào nhau tức thì hóa thành hai đạo lực phá hoại khủng khiếp, tức thì sản sinh một tiếng nổ cường đại. Ánh sáng lóe lên như điện, âm thanh tựa sấm nổ, lực phá hoại cực mạnh của đòn tấn công tạo nên thế thôi sơn liệt nhạc. Trong chớp mắt cây cỏ xung quanh bị chấn nát vụn, trong đám nổ nhân ảnh chớp động, tiếng hống giận dữ vang lên không dứt."
Như Vân đại sư cùng Huyền Âm Sanh thân hình nghiêng ngả lùi về sau hai bước, thần sắc kinh nộ nhìn bốn người xung quanh."
Chỉ thấy bóng áo xám là một trung niên âm sâm trên dưới bốn mươi tuổi, tay cầm một chiếc giáo ngắn. Ba người còn lại, hai đạo lục ảnh là hai lão già khoảng bảy mươi tuổi có gương mặt và phục sức giống hệt nhau đều dùng trủy thủ, nhãn thần đầy vẻ lãnh khốc. Hồng ảnh duy nhất là một cự hán khoảng ba lăm ba sáu tuổi, thân hình cao lớn, tay cầm một chiếc chiến thiên phủ, thần sắc bá khí."
- Lục Bào song sát, Huyết Y phách vương, không thể tưởng là chúng."
Như Vân đại sư cùng Âm Huyền Sinh kinh hoàng cùng thốt lên, trong ánh mắt hai thoáng hiện lên chút kinh ngạc. Hiển nhiên, có thể từ thần sắc và ngữ khí của họ cho thấy ba người đứng xung quanh lai lịch không hề đơn giản. Còn như trung niên mặc áo xám, một thân Ma tông pháp quyết tinh thông, thân phận tự nhiên không cần nói cũng rõ."
Nhìn lại Thanh Hư đạo trưởng vẫn tiếp tục thi triển thu hồn thuật, Huyết Y Phách Vương hét lớn:"
- Lão đạo sĩ quỷ kia còn chưa tránh ra. Hiểu biết nửa vời như lão chỉ làm phá hỏng vật báu. Nếu như vô tình hủy đi hồn phách của hắn, lão tử chẳng phải phí công đi một phen. Tránh ra, tránh ra. Mau mau giao người cho ta còn mang đi."
Vừa nói, chiến thiên phủ vừa vung lên phát ra một cỗ lực cuồng phách nhằm thẳng vào Như Vân đại sư và Âm Huyền Sinh. Một bên, lão đại trong Lục Bào song sát cất giọng âm sâm:"
- Tên người máu kia, đừng có cậy mạnh sính cường. Đây không phải chỗ so xem ai mạnh hơn, tịnh không phải là nơi do ngươi quyết định. Ngươi nên nhìn cho rõ, chúng ta mấy người ở đây tất cả đều vì vật đó mà đến. Nếu ngươi làm hỏng sự việc, đến lúc đó đừng tưởng có thể đi."
Huyết Y Phách Vương nghe thấy, sắc mặt giận dữ cố kìm nén nhìn Lục Bào song sát và trung niên áo xám căm tức chịu đựng."
Bên cạnh, Như Vân đại sư liếc nhìn Âm Huyền Sinh ra hiệu, quay ra nhìn bốn người cất giọng hỏi:"
- Bốn vị cùng vì vật đó mà đến, vậy tại sao vừa rồi trong bốn người lại có kẻ xuất thủ giết chết hắc y nam tử này? Nếu lúc trước muốn giết hắn ta sao giờ lại muốn cướp hắn, đây là đạo lý gì? Còn nữa, vị thí chủ áo xám này nhìn không quen mặt, không biết xưng hô thế nào?
Lời vừa nói ra, sắc mặt Huyết Y Phách Vương nhất biến, mục quang không ngừng đưa đi đưa lại dò xét trên khuôn mặt của song sát và người áo xám, hiển nhiên đang đoán xem vừa rồi ai đã hạ thủ. Nhưng Song sát nghe xong sắc mặt cũng khẽ biến đổi, mục quang chăm chú nhìn người mặc áo xám và Huyết Y Phách Vương trong nhãn thần chứa nhiều nghi vấn. Duy chỉ có một kẻ thần sắc bình thường hoàn toàn không có chút thay đổi, chính là người mặc áo xám."
Lúc này người áo xám nghe Như Vân dại sư hỏi như vậy, bất giác mỉm cười âm hiểm nói:"
- Đại sư thấy ta không quen, nhưng ta không hiểu sao lại cảm thấy đại sư rất quen. À, ta nhớ ra rồi, đại sư không phải là cao thủ trong Tứ Phật Lục Vân của Vạn Phật Tông - Như Vân đại sư đó chứ? Nói như vậy, hai vị này tất là Thanh Hư đạo trưởng của Vô Vi đạo phái và Âm Huyền Sinh của Tiên Kiếm Tông. Ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Xưa nay ba đại môn phái vốn không hỏi tới sự tình của nhân giới, sao lần này nhẫn nại không được, lại nghĩ đến việc xuống nhân gian đi lại như vậy?"
Lời vừa nói xong, một bên Song sát cùng Huyến Y Phách Vương sắc mặt đại biến, tựa hồ chưa hề nghĩ đến ba người hoặc bình phàm này lại là cao thủ của ba phái có danh vọng lớn nhất thiên hạ chân tu giới, thật là nhìn không ra."
Nhìn bốn người trước mặt, Như Vân đại sư thấy thân phận đã bị bại lộ, không cần phải che dấu nữa, toàn thân tức thì phát xuất một cỗ khí thế vô biên, tức thì bao trùm toàn bộ không gian hoang dã bên trên. Mục quang lặng lẽ chăm chú nhìn người áo xám, Như Vân đại sư trầm giọng nói:"
- Thí chủ kiến văn thật rộng rãi, nguyên lão nạp nhiều năm không xuất sơn mà vẫn có thể nhận ra, thật là bội phục. Nhìn thí chủ một thân tu vi tinh thâm lại là Ma tông pháp quyết, không biết có phải là từ Ma vực, hay đến từ Nhân gian?" Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
- Đại sư hy vọng ta từ đâu đến?"
Một câu hỏi ngược ngắn gọn, người áo xám nhìn Như Vân đại sư không đáp."
Trên đất Thanh Hư đạo trưởng đã gọi được hồn phách của nam tử đó, dùng vô thượng tu vi tìm cách nói chuyện với hắn. Chỉ thấy đạo trưởng toàn thân thanh quang lưu chuyển, phát ra từng tầng khí lưu màu ngọc bích cuộn lên như sóng bao bọc lấy hồn phách nam tử giữa không trung. Trong lớp lồng ánh sáng, hồn phách nam tử vùng vẫy vô cùng mãnh liệt, một cỗ khí tức phản kháng chất chứa oán hận và nỗi bất cam sâu sắc từ trong hồn phách xuất hiện."
Mục quang chuyển động, người áo xám, Song Sát, Huyết Y Phách Vương đều nhìn hướng về phía Thanh Hư, trong nhãn thần hàm chứa thần sắc âm sâm. Không hề có dấu hiệu báo trước, Huyết Y Phách Vương với thân hình cao lớn phút chốc chớp động hóa thành một đạo hồng quang, bắn thẳng về phía Thanh Hư đạo trưởng."
Ngay sau khi Huyết Y Phách Vương phát động, Song sát cùng người áo xám đồng thời hét vang, ba đạo nhân ảnh nối tiếp nhau lao về phía trước."
Như Vân cùng Âm Huyền Sinh sắc mặt lạnh lùng, hai người lúc này không cần che giấu tu vi của bản thân, hai cỗ khí tức tuyệt thế cường hoành trong chớp mắt hình thành xung quanh Thanh Hư đạo trưởng mười hai đạo phòng ngự, nhất cử chấn lui kẻ đánh lén Huyết Y Phách Vương. Ngay khi ba người còn lại vừa tiếp cận, trường kiếm của Âm Huyền Sinh huyễn hoá thành hai trăm năm mươi sáu kiếm hình thành một đạo kiếm võng lóa mắt bọc lấy ba người."
Lục Bào song sát giận dữ hét lớn, hai thanh trủy thủ phát ra hai đạo kiếm khí mãnh liệt một hồng một xanh cường hành ngạnh tiếp kiếm mang của Âm Huyền Sinh. Còn người áo xám gặp Như Vân đại sư, hai người xuất thủ dữ dội, cuồng công mãnh chiến. Chỉ thấy kiếm khí đầy trời, kiếm quang như nước chảy, cường đại đối lực trong khoảng thời gian ngắn ngủi, mật độ giao phong cao tạo ra những tiếng nổ dữ dội khiến bốn phía cát bụi tung bay mù mịt.
Giữa không trung Lục Vân quan sát mấy người giao chiến, nhãn thần phát xuất những tia kinh dị. Đối với thân phận của ba người Như Vân đại sư trong tâm chàng thập phần kinh ngạc, chàng nghĩ không ra cao thủ của ba phái thần bí cũng hiện thân tại nhân gian. Mục quang dừng trên người Như Vân đại sư hai hàng lông mày Lục Vân nhíu lại, đột nhiên phát hiện một điều khiến chàng kinh ngạc vô cùng. Ngẩng đầu yên lặng nhìn trời, nhãn thần Lục Vân lúc này biểu hiện biến hóa khôn lường người thường hoàn toàn không thể hiểu thấu."
Trong lúc Lục Vân đang ngẩng đầu nhìn trời, người áo xám đột nhiên huyễn hoá thành mười tám đạo nhân ảnh toàn lực xuyên qua Như Vân đại sư, nhằm Thanh Hư đạo trưởng tấn công. Trong lúc nguy cấp Như Vân đại sư giận dữ hét lên, toàn thân kim quang đại thịnh, một cỗ khí tức Phật môn không thể kháng cự không ngừng tấn công người áo xám. Lúc này nghe thấy một tiếng thét kinh hãi, thân thể Thanh Hư đạo trưởng đột ngột di động, hồn phách trong tay tức thì tan biến."
Người áo xám phát ra tiếng cười âm sâm, sau khi đạt được mục đích thân hình chớp động trong chớp mắt biến mất giữa không trung. Hắn vừa biến mất cả Như Vân đại sư cùng Âm Huyền Sinh đồng thời đại nộ, thế công gia tăng mãnh liệt gấp bội đánh cho Song Sát cùng Huyết Y Phách Vương liên tục kinh sợ."
Lúc này Thanh Hư đạo trưởng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, sắc mặt lộ vẻ tiếc nuối thở dài một tiếng. Mắt nhìn thấy thành công đến nơi, không tưởng là cuối cùng thất bại trong gang tấc. Quay đầu nhìn lại hai người bạn, Thanh Hư đạo trưởng lắc mình xuất hiện bên cạnh Như Vân đại sư giúp ứng phó Song Sát. Một tiếng hống giận dữ không cam chịu vang lên, Song Sát thấy sự việc đã đến nước này hiểu rõ đánh tiếp chỉ là vô nghĩa nên tấn công mạnh vài chiêu, nhân lúc Như Vân đại sư và Thanh Hư đạo trưởng bị chấn lui nhanh chóng đào tẩu. Bên cạnh Huyết Y Phách Vương cũng không ngốc, mượn thế lùi lại rồi chuyển mình biến mất giữa vùng hoang dã."
Như vậy một trường tranh đoạt cuối cùng không ai thành công mà lại kết thúc thảm bại. Ba người Như Vân đại sư nhìn nhau lặng lẽ thở dài, thân hình nhẹ nhàng rời đi. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, toàn bộ chiến trường sôi động nhanh chóng trở lại im lìm như cũ, bất quá trên mặt đất để lại một ít dấu vết trong không gian yên lặng tựa như hướng lên trời kể lại sự việc."
Giữa không trung Lục Vân nhìn vào một cỗ khí tức yếu ớt trong lòng bàn tay, không chịu được nhẹ nhàng lắc đầu quay mình nhằm hướng Bắc lướt đi."
Dao Sơn thôn, một sơn thôn vô cùng hẻo lánh. Nếu không phải là người ở vùng phụ cận thì tuyệt đối không thể biết được, Lục Vân hiển nhiên không hề biết Dao Sơn thôn ở vị trí nào. Chàng trong lúc vô ý bắt lấy được tàn hồn khuyết phách yếu ớt của nam tử kia, từ đó chỉ duy nhất biết được ba chữ 'Dao Sơn thôn' còn lại tất cả đều phiêu tán hết."
Đối với nam tử trước khi chết mà ý niệm vẫn không quên ba chữ Dao Sơn thôn, trong tâm Lục Vân cảm thấy có chút kỳ quái, bất giác nảy ra ý niệm đi xem xét một chút. Do không biết vị trí cụ thể, Lục Vân phải thi triển Ý Niệm Thần Ba cẩn thận tra xét động tĩnh trong khuôn viên mười dặm xung quanh, thân thể không ngừng di động và thay đổi phương vị.
Sau khi tìm kiếm khoảng nửa canh giờ, Lục Vân xuất hiện trên không cách vị trí cũ chừng trăm trượng mắt khẽ nhìn bốn phía. Nơi đây thật hoang vu, bốn phía đều là rừng rậm hoàn toàn không có bóng người. Nhưng chính tại nơi vắng vẻ này Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân phát hiện một cỗ khí tức thập phần cổ quái."
Nhìn khu rừng rậm trước mắt Lục vân khẽ chau mày, không hiểu tại sao Ý Niệm Thần Ba vô cùng thần kỳ đối với sự tình phía trong rừng lại không thể tra xét minh bạch. Nếu nói hoàn toàn không có cảm giác thì không phải, chỉ là cảm giác đó quá mông lung và mơ hồ, ẩn ước như biết chút gì đó nhưng cụ thể là gì thì không rõ. Do dự một lát Lục Vân nhẹ nhàng bay lên hướng về khu rừng phía xa lao tới."
Trong một thung lũng bốn phía sơn cốc bao quanh, lúc này đang diễn ra một cuộc chiến sinh tử. Chỉ thấy mặt đất xác người chất như núi, không đếm xuể bao nhiêu người già yếu, phụ nữ, trẻ em nằm trong vũng máu. Tứ phía vô số những tiếng la hét phẫn nộ cùng tiếng nguyền rủa thê thảm vang vọng cả sơn cốc. Điều kỳ lạ là âm thanh lớn như vậy mà trong vòng ngoài mười trượng hoàn toàn biến mất, không nghe thấy bất cứ động tĩnh nào."
Bên trong một gian phòng đông đúc, lúc này bốn phía có khoảng mười mấy bóng người không ngừng chuyển động. Quan sát kỹ thấy chia thành hai phe đang đánh nhau, một bên gồm ba người, bên kia khoảng hơn chục người. Chỉ thấy ở phe ba người có hai người mặc áo đen và một người áo xám. Cả ba đều ở tuổi trung niên, tướng mạo và trang phục không giống người thường ra tay lăng lệ rợn cả người."
Phe kia mặc dù số lượng người rõ ràng đông hơn, nhưng trừ một người mặc áo xanh là một kiếm thủ trẻ khoảng hai tư, hai lăm tuổi ra, những người còn lại hầu như không có khả năng phản kích trừ việc liên tục hò hét phẫn nộ, đối với ba người kia hoàn toàn không có tác dụng. Trong đám người có một cậu bé khoảng trên dưới mười tuổi ánh mắt dị thường, tất cả đều đang dốc hết sức bảo vệ cậu không ngừng lui lại phía sau."
Trong lúc gấp gáp rút lui thiếu niên áo xanh một mặt chống đỡ công kích của người áo đen, một mặt hét to:"
- Mọi người chạy trước đi, không cần chờ tôi, cho dù thế nào thì Dao Sơn thôn cũng phải bảo vệ giọt máu này, nếu không làm sao chúng ta có thể găp mặt liệt tổ liệt tông. Nhớ rằng, dù tất cả phải chết, cũng phải bảo vệ Dao Quang, nhất định phải để cậu ấy sống sót. Chạy nhanh lên, tôi đến cản chúng."
Nói xong hét lớn một tiếng cả người toàn lực cuồng công, kiếm mang cường kích như nộ hải cuồng long tạo thành một lớp phòng ngự kiên cố trước mặt."
Phía sau một hàng mười ba người nhìn bóng thiếu niên áo xanh, ánh mắt đều toát lên vẻ đau thương tang tóc. Lúc này vị thần bảo hộ trong tâm tưởng tất cả những người dân sơn thôn đã nói như vậy, mọi người đều hiểu rằng đã không còn hy vọng gì nữa."
Nhìn bóng người tịnh không cao lớn kia, ánh mắt dân chúng toát lên vẻ kính ngưỡng vô cùng, cho dù vóc dáng anh ta cao thấp thế nào, hình tượng của anh luôn như núi Thái Sơn sẽ mãi mãi in sâu trong trái tim những người dân Dao Sơn thôn. Ánh mắt lưu luyến nhìn chàng thanh niên chốc lát, mười ba người dứt khoát quay người chạy khỏi thôn. Không cần biết kết quả thế nào, trước khi mọi chuyện được định đoạt tất cả đều phải cố gắng."
Ánh mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn về phía thiếu niên áo xanh, người áo xám cười nhạt nói:"
- Tên tiểu từ này cũng được đấy chứ, ít tuổi như ngươi lại hoàn toàn không có sư phụ truyền thụ có thể tu luyện đạt được tới mức bất phàm thế này cũng là hiếm gặp rồi. Chỉ tiếc ngươi gặp phải bọn ta, vì thế ý định đào thoát của các ngươi chắc chắn không thành. Hôm nay đồ vật đó ta tuyệt đối không để các ngươi mang đi được, giờ ngươi hãy mở to mắt ra mà xem, ta sẽ cho ngươi thấy một chút kiến thức về sự lợi hại của chúng ta. Song vệ không cần đùa chơi nữa, do sự tình khẩn cấp nên phát động tấn công mạnh ngay lập tức cướp vật đó về rồi tính tiếp.
Kẻ mặc áo xám nói dứt lời ánh mắt âm sâm chợt lạnh, khóe miệng nở nụ cười tàn khốc không hề tấn công mạnh mẽ. Vậy mà mười ba kẻ tháo chạy kia đột nhiên la hét thê thám, từng người đều lăn lộn trên đất hai tay ôm đầu đầy vẻ thống khổ không ngừng đập đầu xuống đất trông như đang phát điên."
Thiếu niên áo xanh thân thể chấn động mặt mày trắng bệch, thần tình kinh hãi nhìn người áo xám phẫn nộ quát:"
- Ngươi đến từ Ma vực? Pháp quyết ngươi đang thi triển có phải là Ma tông vô thượng pháp quyết Tâm Dục Vô Ngân?"
Vừa hỏi thiếu niên áo xanh toàn thân công lực mãnh liệt đề tụ, một cỗ quang mang tam sắc vàng đỏ xanh nhanh chóng tụ thành một quang mang bạo phát từ cơ thể."
Lo lắng quay đầu lại nhìn cậu bé mười tuổi tướng mạo thanh tú, ánh mắt thiếu niên áo xanh lộ vẻ tang thương và đau khổ, sâu trong mắt còn giấu vẻ thất thần mà người khác không sao lý giải được. Nhãn thần lạnh nhạt, không nói lời nào cũng không hỏi lại thiếu niên đột nhiên quay đầu nhìn kẻ áo xám đầy phẫn nộ, miệng hét ra âm thanh kinh thiên động địa. Trong lúc hét vang sắc mặt người thiếu niên lúc này lập tức biến thành bi tráng vô cùng dũng cảm tiến thẳng về phía trước, một cỗ khí thế hùng mạnh coi cái chết như không chớp mắt bao phủ cả sơn cốc."
- Xích huyết hồng, can đảm chiếu nhật nguyệt."
Cùng với tiếng hét phẫn nộ, trong tam sắc quang hoa bao quanh người thiếu niên hồng quang bạo phát, một cỗ lực lượng cường hãn hung mãnh như huyết sắc cuồng phong cuồn cuộn quấn tới phía trước ba cao thủ Ma vực. Trường kiếm huy động, hằng hà kiếm ảnh tựa như niềm phẫn nộ không nói lên lời của thiếu niên mang theo uy thế khai sơn phá thạch, hình thành ba đạo kiếm trụ phân ra tấn công ba người."
Nhãn thần lãnh khốc nhìn thiếu niên người áo xám toàn thân hắc sát quang hoa chớp động, một cỗ hắc vụ như sóng dữ dâng lên nghênh đón đòn công kích của thiếu niên. Đòn công kích khủng khiếp của tinh thần dị lực mang theo uy lực xuyên thấu không gian thời gian, liên tục nhắm vào đại não thần kinh của thiếu niên. Phía sau hai hắc y song vệ chỉ lãnh đạm nhìn đòn công kích của thiếu niên, thân ảnh tức thì xuất hiện bên cạnh mười ba người."
Hồng quang thiểm trước, đạo kiếm cương cường kích lưu lại trên mặt đất một cái hố sâu, lực phá cường mãnh đáng sợ đẩy lùi người áo xám. Mượn lực phản chấn lùi lại phía sau thiếu niên áo xanh thổ ra đất một đạo tiên huyết, trường kiếm lại vung lên hóa thành hai đạo quang mang một vàng một xanh cấp tốc cuộn tới hắc y song vệ."
Lúc này song vệ trực tiếp bước tới tiểu hài muốn cầm giữ người cậu bé. Trong lúc đó trong mười hai kẻ thống khổ lăn lộn trên mặt đất, đột nhiên có ba người hoàn toàn liều mạng huy chưởng động cước, chỉ công không thủ."
Cười lạnh một tiếng song vệ lạnh lùng âm hiểm nhìn nhau, lực lượng Ma tông Tâm Dục Vô Ngân khủng khiếp ở cự ly gần phát động, một đòn đánh thẳng làm thân thể ba người nát thành từng mảnh. Nhìn thấy màn huyết vụ trước mắt song vệ cười vang, há miệng hít lấy một hơi lại tiếp tục bức tới tiểu hài.
Trên đất còn lại mười một người, mặc dù bị chịu lực công kích tinh thần khủng khiếp của địch nhân thống khổ vô bì, nhưng mỗi người đều kiên cường đấu tranh chống lại không một ai dễ dàng đầu hàng. Chỉ thấy song vệ tiến gần, trong mười người nằm trên mặt đất lập tức truyền lại hai tiếng hét bi tráng cuồng nộ, hai đạo nhân ảnh khi vọt lại gần song vệ đột nhiên tự hủy kinh mạch, làm chân khí bản thân trong tình huống không còn chỗ nào thoát đi phát ra những tiếng nổ lớn sản sinh lực phá hoạt khủng khiếp, dùng sinh mệnh của họ ngăn trở bước tiến của đối phương."
Kêu lên thất thanh, song vệ trong tình huống không phòng vệ bị chấn lui hai bước. Đồng thời sau lưng hai đạo kiếm mang cường mãnh đáng sợ công tới, quang hoa lóa sáng chói mắt. Cùng với tiếng la thảm thiết của song vệ trung niên áo xám gầm lên giận dữ, thân thể vô thanh vô tức xuất hiện phía trên thiếu niên áo xanh một chưởng liên tục kích thẳng vào bối tâm thiếu niên."
Kêu lên một tiếng đau đớn, trên mặt đất thân thể thiếu niên liên tục bị kích trúng hoàn toàn không có cơ hội phản đòn. Đổi lại hắc y song vệ bị thiếu niên làm trọng thương vừa lùi vừa phát ra hai tiếng kêu thảm khốc, thân thể bắn ra ngoài ba trượng toàn thân không ngừng run lên. Đến lúc này lực công kích tinh thần ngừng lại, song phương lại chia làm hai phía đối diện nhau.