Nhìn theo bóng Huyền Ngọc chân nhân vừa rời khỏi, Hạo Vân cư sĩ khẽ thở dài rồi cũng đi theo ra ngoài. Còn lại Pháp Quả đại sư nhẹ niệm một tiếng phật hiệu, lặng yên quan sát Kiếm Vô Trần, lúc bấy giờ vẫn đang cùng mọi người đứng nguyên tại vị trí.
Thần sắc cực kỳ phẫn nộ, Kiếm Vô Trần nhìn mọi người một lượt, trầm giọng nói:
- Mọi người nói hiện tại nên xử lý Lục Vân như thế nào? Hắn ta thân mang tà ác, lại giấu giếm không nói ra, tương lai hắn nhất định là một tai họa. Vì sự yên bình của thiên hạ, hôm nay bất luận thế nào chúng ta cũng không thể buông tha cho hắn
Lý Trường Xuân đưa mắt nhìn Thất Huyền chân nhân cùng Pháp Quả đại sư, thấy hai người yên lặng không nói gì, liền cất lời:
- Vấn đề này thực sự không thể coi nhẹ được, giờ đây thiên hạ đại loạn, ma vật tung hoành nhân gian, thiết nghĩ nên lấy đại cục làm trọng, hi sinh một Lục Vân mà có thể vãn hồi được sự yên bình cho nhân gian, vậy cũng đáng lắm. Trước mắt, việc cần thiết là thuyết phục Huyền Ngọc chân nhân đồng ý mở miệng giao Lục Vân ra để chúng ta tiện bề xử lý. Bây giờ chúng ta cùng tới hỏi xem ông ta có chịu giao người hay không.
Im lặng không nói gì, Thất Huyền chân nhân đưa mắt nhìn sư phụ, thấy ông ta gật đầu, liền chuyển thân đi theo Lý Trường Xuân. Riêng Pháp Quả đại sư, nhìn thấy Huyền Mộc đại sư nhè nhẹ gật đầu, không nhịn được thở dài một tiếng, chậm rãi đi về phía Huyền Ngọc chân nhân. Cao thủ ba phái còn lại cũng theo sau Kiếm Vô Trần cùng lúc đi tới nhóm người Dịch viên, chuẩn bị bức bách Huyền Ngọc chân nhân giao Lục Vân ra.
Lạnh nhạt nhìn cao thủ các viện tiến tới, Huyền Ngọc chân nhân thần sắc ngưng trọng, trừ ánh mắt loé sáng, thần tình tuyệt không chút biểu hiện. Nhìn qua Lục Vân, thấy hắn đang thản nhiên cười nhẹ trấn an mọi người trong Dịch viên, Huyền Ngọc chân nhân không nén được tâm trạng bi thương. Sự việc của Lục Vân theo lý mà xét, bảo lớn thì không phải lớn, bảo nhỏ thì không phải nhỏ, nếu nói cho tới cùng, căn bản là sự việc cũng không quan trọng. Nhưng điều tồi tệ nhất Kiếm Vô Trần hiện tại là Minh chủ, giữa hai người lại có cừu hận với nhau. Kiếm Vô Trần đang nắm quyền lực trong tay, ông có muốn bênh vực Lục Vân kiểu gì cũng không được. Huyền Ngọc chân nhân một tay khó vỗ nên kêu, thực là lực bất tòng tâm.
Nhìn cao thủ các phái đang tiến lại gần, Tử Dương chân nhân lúc này kích động dị thường, nét mặt kiên nghị nói:
- Đã có vi sư ở đây, con không phải sợ bọn chúng. Trừ phi ta chết, bằng không ta tuyệt đối không cho phép bất cứ ai làm tổn thương đến con.
- Đạo lý trên đời, nhất tự vi sư, sau này dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, trong tim con, người vẫn vĩnh viễn là sư phụ. Sự việc đã đến nước này hãy cứ để bọn họ phán xét, sư phụ người đừng nên can thiệp. Cuộc đời con không giống những người khác, con đã trải qua những việc mà người thường chưa hề biết tới, việc này nào có đáng kể gì. Lần này dù mọi việc xảy ra thế nào, xin sư phụ cùng Vân Phong kiềm chế, ngàn vạn lần đừng nên xuất thủ, tránh việc Kiếm Vô Trần tận dụng cơ hội làm giảm uy thế Dịch viên chúng ta. Theo con, mọi người đừng nên coi trọng việc này. Lần này con trở về cũng chính là để cáo biệt mọi người, không ngờ lại gặp chuyện này khiến cho mọi người lâm vào cảnh khó xử.
Ngoài kia, Lý Trường Xuân, Thất Huyền chân nhân, Pháp Quả đại sư đang cùng Huyền Ngọc chân nhân thương nghị xử lý sự việc của Lục Vân. Nói là thương nghị, kỳ thực là bức bách tới cùng. Huyền Ngọc chân nhân vừa phẫn nộ vừa lo lắng, tâm trí bối rối vô cùng, vì cơ nghiệp nghìn năm của Dịch viên, vì sự bình yên của Dịch viên, lại càng không thể nhượng bộ, nỗ lực tranh đấu đến cùng.
- Không cần phải thương tâm, cuối cùng xem ra huynh phải đi thôi, ngày hôm nay huynh đi, ngày sau nhất định sẽ có cơ hội gặp lại. Hiện tại tu vi của đệ đã đạt tới mức giới hạn, nếu muốn tiến thêm nữa, tất yếu Âm Dương pháp quyết phải có bước đột phá. Đệ không còn nhỏ nữa, sau này cũng phải lập gia đình, nhớ từ giờ về sau trước khi tu luyện Âm Dương pháp quyết tới mức đại thành, đừng nên cùng với Kiếm Vô Trần liều mạng. Hiện tại trên thân hắn ta tồn tại cỗ khí tức thập phần tà dị, Lục viện xem ra không có người nào có khả năng đấu lại hắn ta, mọi người đều phải giữ bình ổn. Lục viện tụ, thiên hạ ly, thất giới sắp gặp nạn tai. Có gặp sự nguy hiểm gì, hãy nhớ tìm huynh tại chốn nhân gian, huynh sẽ đem hết khả năng giúp mọi người.
Lưỡng lự cùng ưu tư đều biểu hiện rõ trên khuôn mặt mọi người. Sự việc tới nước này, nói không phải chẳng qua là dối mình dối người, nhưng ai có thể dứt tình như vậy? Lâm Vân Phong nắm chặt hữu thủ Lục Vân, ngàn vạn lời dặn dò:
- Huynh phải cẩn thận đó, không đấu được thì chạy, không được xung đột cùng hắn ta. Trước tiên hãy tránh đi, đợi sự việc qua rồi, huynh hãy trở về, chúng tôi vĩnh viễn chào đón huynh.
Trương Ngạo Tuyết đứng yên nhìn Lục Vân, vô vàn quan tâm lẫn nhu tình thu cả vào trong ánh mắt. Không cần lên tiếng, không nói thêm lời, tất cả đều đã lưu vào trong tâm trí. Mặc dù trong lòng Lục Vân thập phần khổ sở, nhưng bản thân vẫn cười vui vẻ với người khác. Bởi hắn là Lục Vân, tuyệt đối không bao giờ lùi bước trước khó khăn, dù cho phán xét thế nào hắn cũng không chịu khuất phục, quyết tranh đấu cùng thiên mệnh.
"
- Huynh phải đi thôi, thời gian không còn nữa rồi, mọi người hãy bảo trọng. Sau này có dịp huynh trở lại, hy vọng mọi người mọi việc vẫn tốt đẹp là huynh vui mừng rồi.
Nói xong, quay người bước tới bên cạnh Huyền Ngọc chân nhân. Nhìn theo sau bóng Lục Vân, Lâm Vân Phong nhẹ lên tiếng chúc:
- Bảo trọng nhé, bằng hữu tốt nhất trong đời của đệ, hy vọng huynh mọi thứ thuận lợi. Sau này gặp lại, mọi người chúng tôi hy vọng nhìn thấy huynh vẫn được bình an, lúc đó mọi người mới yên tâm được.
Lục Vân không quay lại, cũng không một tiếng trả lời, có lẽ vì lúc này bản thân đau đớn thương tâm, không dám đối diện với mọi người.
Ngoài kia, Kiếm Vô Trần đưa mắt nhìn Lục Vân, sau đó lại chuyển cái nhìn sang Huyền Ngọc chân nhân, trầm giọng nói:
- Huyền Ngọc trưởng giáo, hiện tại ngài quyết định thế nào, hãy tuyên bố đi, chúng tôi không có nhiều thời gian cùng ngài chu toàn mọi việc.
"
Thương cảm đưa mắt nhìn Lục Vân, Huyền Ngọc chân nhân cười khổ, nhẹ giọng nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Hiện tại, ta dùng thân phận Dịch viên trưởng giáo tuyên bố, đệ tử Lục Vân môn hạ Dịch viên, kể từ lúc này, bị trục xuất khỏi Dịch viên môn, về sau không xem là đệ tử Dịch viên, mọi việc của hắn đối với Dịch viên vô can.
Lời vừa phát ra, tất cả mọi cao thủ thần sắc chợt biến, tựa hồ không tưởng được Huyền Ngọc chân nhân lại ra một quyết định thế này. Dịch viên môn hạ đồng thanh kinh hô, lớn tiếng cầu xin Huyền Ngọc chân nhân thu hồi mệnh lệnh.
- Xin người đừng thể làm như vậy, không thể làm vậy được, người không thể làm vậy! Xin người hãy thu hồi mệnh lệnh đó, tất cả chúng tôi nguyện ý thay Lục Vân nhận lấy trách nhiệm, chịu mọi trách phạt theo môn quy.
Tử Dương chân nhân, Lâm Vân Phong, Ngạo Tuyết, Phong Viễn Dương, Lý Hoành Phi cùng lớn tiếng cầu xin, còn Càn Nguyên chân nhân cười thảm một tiếng, Tĩnh Nguyệt đại sư thờ ơ cúi đầu, Huyền Âm chân nhân ngửa mặt nhìn trời.
Nhìn môn hạ chúng nhân, Huyền Ngọc chân nhân thần sắc ảm đạm, im lặng lắc đầu. Vào lúc này, bản thân lão do cường lực bên ngoài bức bách, nhằm vào lòng trung thành của lão với môn phái, cuối cùng đã đạt được mục đích. Cân nhắc nặng nhẹ mọi việc, đành để Lục Vân cho tạo hóa an bài. Ít ra làm vậy, ông cũng để Lục Vân được tự do, giúp cho hắn không phải chịu sự bó buộc nào, có thể thoải mái phóng tay đấu tranh cùng thiên mệnh.
Thân hình đột dừng, Lục Vân nhìn Huyền Ngọc chân nhân, khuôn mặt lộ thần sắc thảm não. Quyết định của Huyền Ngọc chân nhân hắn kỳ thật đã đoán trước được, chỉ là tạm thời không kìm nổi đau đớn trong lòng, mất đi dáng tĩnh lặng lúc trước. Lặng lẽ gật đầu, Lục Vân nhẹ giọng:
- Cảm tạ sư bá, mặc dù đây có thể là lần cuối cùng gọi người như vậy, nhưng con vẫn phải nói, sống và tu luyện tại Dịch viên trong hai năm là khoảng ký ức đẹp, suốt đời con không thể quên. Dù tương lai có gặp việc gì nghiêm trọng, có thay đổi thế nào, những hồi ức này quyết không vì thời gian trôi qua mà thay đổi.
Nhìn Lục Vân, Huyền Ngọc chân nhân khó khăn lắm mới thốt ra hai từ, "Bảo trọng." Ngoài ra lão không nói gì thêm, quay đầu đi vào phòng nghỉ, cũng không hề nhìn lại Lục Vân một lần nào nữa. Lúc này đây, trong lòng lão vô cùng đau đớn, tiếc là lại không thể bộc lộ. Dịch viên ngàn năm mới gặp một kỳ tài, bây giờ lại phải từ bỏ. Dịch viên về sau này còn chút hy vọng nào chăng? Có lẽ chỉ đành đợi thời gian trả lời mà thôi.
Sau cùng mọi việc cũng đã kết thúc, mọi người đều hiểu, Lục Vân và Kiếm Vô Trần sẽ có một trận quyết chiến, chỉ là Dịch viên có cùng tham chiến đối phó Lục Vân hay không mà thôi!
Hạo Vân cư sĩ và Ngọc Vô Song trong lòng có chút hơi do dự, việc liên thủ khi nãy đã có phần lấy lớn hiếp nhỏ làm cho họ cảm thấy không dễ chịu. Hiện tại lại muốn xuất thủ lần nữa trước mặt nhiều người như vậy chắc không tránh khỏi bị người khác chế giễu? Nhưng đứng ở bên cạnh Thất Huyền chân nhân và Lý Trường Xuân khẽ gật đầu, nhanh chóng di động thân mình tới xuất thủ mấy người kia.
Không thể nghĩ được rằng một kích liên hợp lúc đầu của ngũ đại cao thủ không những không thể chế phục được Lục Vân, ngược lại từng người còn bị thụ thương trước mặt đông đảo các môn hạ, điều này làm bọn họ khó thể chấp nhận được. Vì thế khi Quân Bất Hối vừa mở miệng đề nghị, hai vị chưởng giáo liền phát động tấn công lần nữa nhằm lấy lại thể diện. Thấy hai người Thất Huyền chân nhân và Lý Trường Xuân đã phát động tiến công, Hạo Vân cư sĩ cùng Ngọc Vô Song đành thở dài nên đành bất đắc dĩ tiến lên liên thủ tấn công lần thứ hai.
Cười một tiếng thương tang, Lục Vân không hề tránh né liền cấp tốc huy động thần kiếm trong tay, liệt diễm bốc lên cuồn cuộn như hỏa long phi thiên và bên ngoài cơ thể không ngừng gia tăng kết giới phòng ngự. Đồng thời sử dựng Ý niệm thần ba phân tích nhất cử nhất động của sáu đại cao thủ, dùng phương thức hoàn mỹ nhất phân bố phòng ngự trọng tâm. Tứ phía, đòn côngkích mãnh liệt lần thứ hai lại đến. Bởi do có kinh nghiệm trước đó, lần này ngũ vị chưởng giáo và Quân Bất Hối đều sử dụng hết mười hai tầng chân lực toàn lực thi triển các pháp quyết bá đạo nhất của bản thân, hạ quyết tâm một kích chế trụ Lục Vân.
Nhìn thấy Lục Vân hãm thân vào tuyệt cảnh Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt đều biến sắc, hữu thủ lập tức xiết chặt chuôi kiếm, trên khuôn mặt mỹ lệ lộ ra thần tình kiên định không thay đổi. Còn Lâm Vân Phong, Tử Dương chân nhân và những người khác không thể chịu được đều quát lên những tiếng phẫn nộ, hy vọng như thế có thể tương trợ được cho Lục Vân. Chỉ tiếc Kiếm Vô Trần cùng cao thủ của tam phái đều không thể hiện sự quan tâm mà chỉ chuyên tâm nhìn vào một kích quyết định này.
Bỗng nhiên những người Phong Lôi chân quân đang chăm chú quan sát trận chiến chợt thu hồi mục quang hướng nhìn lên trời. Chỉ nháy mắt sau đó đại diện tam phái đại biểu đều ngẩng đầu nhìn lên không trung, trên khuôn mặt ai cũng lộ vẻ kỳ dị. Chỉ thấy giữa không trung một đạo lưu quang hoa cắt ngang trời, nháy mắt đã xuất hiện phía trên vùng trời của Dịch viên rồi nhân ảnh lập tức biến mất.
Cùng lúc ánh lưu quang biến mất Lục Vân trên không hô một tiếng kinh động, tiếng hô đó lập tức biến thành tiếng thét giận dữ, xen vào đó là một đạo xích sắc kiếm mang bất ngờ công về phía Pháp Quả đại sư cùng với Thất Huyền chân nhân ở gần đấy.
Một kích bất ngờ này đã làm cho lục vị cao thủ trong cuộc chấn kinh, thế công nghiêm mật đó xuất hiện ra một khe hở nhỏ. Lâm vào cảnh nguy hiểm Pháp Quả đại sư lập tức buộc phải bỏ thế tiến công đổi sang phòng thủ, chỉ thấy toàn thân lão phật quang xoay chuyển, một vòng phật ấn kim sắc nhanh chóng nghênh tiếp một kiếm mãnh liệt ấy. Bên cạnh Thất Huyền chân nhân cũng thét lên một tiếng, ngọc thanh kiếm quyết xen lẫn huyền thanh sắc kiếm mang chói mắt từ trên nhắm về phía bạch sắc thân ảnh đó liên tục chém xuống.
Bị vây hãm thần sắc Lục Vân khẽ thay đổi, chàng lập tức nắm lấy khe hở hiếm có vừa xuất hiện ấy, thân thể liền hóa thành một đạo lưu phong như nước chảy xuyên qua vòng vây công kích của Lý Trường Xuân và bốn người một cách nhẹ nhàng và kỳ diệu. Lùi lại ba trượng Lục Vân nhìn sang bốn người rồi ngay sau đó chuyển mục quang hướng lên không. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Chỉ thấy Pháp Quả đại sư cùng Thất Huyền chân nhân quang hoa toàn thân không ngừng dao động, sau một chiêu của người vừa xuất hiện đó đã làm từng người bị chấn động rơi xuống đất, hiển nhiên không hề chiếm chút tiện nghi nào. Nhưng người vừa xuất hiện đó cũng bị lực công kích mãnh liệt của đòn tấn công làm bắn ngược lên trên, phải mất bốn trượng mới có thể ổn định thân ảnh.
- Là ngươi, tại sao ngươi lại xuất hiện tại nơi đây?
Trong tiếng hô kinh hãi, Hạo Vân cư sĩ, Ngọc Vô Song, Lục Vân đều đồng thời cất lời hỏi, đối với sự xuất hiện của người này họ đều cảm thấy có chút kỳ quái.
Đứng tại không trung Văn Bất Danh nhìn Lục Vân khẽ than và nói:
- Ta đến là vì có người nhờ vả, người đó nói ngươi gặp phải đại kiếp sinh tử cho nên vội đến xem thử thể giúp ngươi được điều gì chăng. Nhưng với tình hình hiện tại này e rằng ngươi mới chính là đại kiếp thực sự.
Sắc mặt sửng sốt, Lục Vân không hiểu hỏi:
- Là ai? người đó làm sao biết được rằng ta sẽ gặp phải kiếp nạn? Hơi lắc đầu đầu, Văn Bất Danh thở dài trả lời:
- Là ai thì ta không biết, ta chỉ nhận được một tin mật báo nói rằng ngươi gặp nạn nên ta liền đến đây ngay. Chung quy là ta cũng đã tới, chỉ bất quá người đó vẫn chưa đến nhưng chắc chắn cũng sẽ mau tới thôi. Lục Vân này, ngươi không phải là Dịch viên - Lục viện hội vũ quán quân sao? Tại sao hiện tại lại bị người của Lục viện vây công, tất cả việc này là như thế nào?
Khẽ lắc đầu Lục Vân không mở miệng, một số sự việc hiện tại nhắc lại đã quá muộn rồi. Điều đó không phải sao?
Trên mặt đất Hạo Vân cư sĩ nhìn Văn Bất Danh trầm giọng nói:
- Nho y Bất Danh, không biết ngươi cùng với Lục Vân quen biết là từ lúc nào? Lần này ngươi đến là có lòng muốn tương cứu Lục Vân hay chỉ là thuận đường đến xem?
Không trả lời câu hỏi đó, Văn Bất Danh chỉ nhìn sang Hạo Vân cư sĩ nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi và ta cùng xuất từ một mạch nho gia, ta muốn hỏi ngươi "vì sao mà các người vây công Lục Vân, rốt cuộc là hắn đã làm sai phạm điều gì mà tất cả các người lại đối xử với hắn như vậy?" Trong ký ức của ta Lục Vân trầm mặc, không thích đa ngôn, thần tình lúc nào cũng hiện vẻ phiền não như có như không, dường như trong lòng ẩn chứa rất nhiều tâm sự. Tính cách của hắn ôn hòa thường không muốn cùng người khác tranh đấu, tuyệt đối không thể là kẻ xấu, tại sao các người lại muốn công kích hắn?
Nhìn Văn Bất Danh trong ánh mắt của Hạo Vân cư sĩ để lộ một chút than thở, lão mở miệng nói:
- Nhiều năm không gặp, ngươi vẫn là loại người thích lo chuyện bao đồng, có lẽ đây là nguyên nhân khiến cho người khác gọi ngươi là Nho y Bất Danh. Nể tình bằng hữu quen biết đã nhiều năm, ta có thể nói cho ngươi biết, có một số sự tình rất khó để nói một cách rõ ràng. Khi sự việc này đã phát triễn đến giai đoạn nhất định, dù biết rõ nhưng vẫn không thể trả lời được, mà chỉ có thể tiếp tục. Ngươi hiểu chứ?"
Lặng lẽ nhìn lão, Văn Bất Danh lắc đầu nói:
- Ta không hiểu, ngươi nói sự việc này không thể lý giải rõ ràng được. Ngươi hãy cứ nói cụ thể hơn một chút đi.
Nói xong một âm thanh đột nhiên truyền đến:
- Ngươi không hiểu nhưng ta hiểu, haha... nơi này quả thật rất náo nhiệt, không hổ là ngày lành của Lục viện liên minh. Cao thủ quả thật như mây, cả mấy lão bất tử cao cấp của tam phái cũng xuất hiện, haha.... A, không được rồi, nếu có lão quái vật hiếm thấy này ta phải cách xa ra một chút để tránh chuốc vạ vào thân.
Nói xong chỉ thấy Ma thần tông chủ Bạch Vân Thiên xuất hiện tại không trung ngoài mấy trượng nhìn chúng nhân ở dưới mặt đất một cách tà dị.
- Là ngươi, ngươi quả thực dám đến nơi này, thật sự là gan to bằng trời. Kinh ngạc nhìn Bạch Vân Thiên, Văn Bất Danh lộ vẻ thập phần kinh hãi.
Phía dưới đất Kim Cương thánh phật mở miệng nói:
- Hóa ra là Ma thần Tông chủ giá đáo, quả thật là hiếm thấy. Lần này Tông chủ đến đây không biết là vì chuyện gì?
Bạch Vân Thiên khẽ cười trả lời:
- Nhiều năm không gặp đại sư vẫn còn nhận ra bổn tọa thật là khiến cho ta vui mừng. Còn như lần này đến đây bất quá là do nghe nói Lục Viện thành lập một cái liên mình gì đấy cho nên muốn lại ngó một chút, tiện thể thám thính xem có phải là vì đối phó với Ma thần tông hay không. Tuy nhiên điều làm cho ta nghĩ không ra là hóa ra các người đang tiến hành đấu võ tranh giành chức Minh chủ à, quả thật là có ý nghĩa và công bằng hợp lý. Haha... Lục Vân, nhìn bộ dạng của ngươi xem ra có hy vọng rất lớn, một khi ngươi đảm đương chức Minh chủ có phải việc đầu tiên là đối phó với ta không?
Mỉm cười nhìn Lục Vân, cũng không hiểu được là Bạch Vân Thiên thật sự không nhìn ra tình hình bất ổn hay là có ý muốn chế nhạo nhân sĩ chính đạo.
Hững hờ nhìn Bạch Vân Thiên một cái Lục Vân dời mục quang nhìn về phía chân trời, nơi đó một đạo lưu quang đang bay tới rất nhanh, chớp mắt thân ảnh của Quy Vô đạo trưởng đã xuất hiện trên đầu chúng nhân. Vọng nhìn ba người quen biết ở trên không, Lục Vân nói có phần cay đắng:
- Thật không nghĩ ra bọn ta lại có thể gặp nhau nhanh như vậy, chỉ tiếc là lại trong tình huống như thế này không còn được như trước nữa.
Quy Vô đạo trưởng cẩn thận nhìn quanh tứ phía rồi nhanh chóng thu hồi mục quang nhìn vào Lục Vân, đúng lúc đang định mở miệng nói thì Bạch Vân Thiên cách đó không xa đột nhiên cười âm hiểm nói:
- Xú đạo sĩ, người biết ta ở tại nơi đây mà vẫn còn dám đến, gan của ngươi quả thật không nhỏ. Phải chăng là ngươi chỉ ra vẻ bề ngoài?
Liếc nhanh qua Bạch Vân Thiên một cái Quy Vô không đếm xỉa đến hắn mà nghiêng đầu nhìn Lục Vân hỏi:
- Chuyện này tất cả là như thế nào, ngươi làm sao trở nên như vậy?
Lần này Kiếm Vô Trần nhìn thấy ba người đột nhiên xuất hiện, thần sắc hắn lộ ra có phần âm sâm cười lạnh nói:
- Vị này là ai đây, ngươi đến đây phải chăng là vì muốn tương trợ Lục Vân? Lục Vân có phải là đồng đảng của các người hay không, các người lần này đến là muốn tiếp ứng cho hắn đào thoát phải không?
Quy Vô đạo trưởng nhìn sang Kiếm Vô Trần ngữ khí lạnh lùng hỏi lại:
- Ngươi là ai mà lại nghênh ngang tự đắc như thế, tự cho không ai bằng mình như vậy?
Cười một tiếng ngạo mạn, Kiếm Vô Trần nói:
- Ta là Thiên Kiếm Viện Kiếm Vô Trần, cũng chính là Minh chủ của Lục viện liên minh. Hiện tại đến lượt ngươi, tốt nhất ngươi nên khai báo rõ ràng lai lịch, nếu ngươi không có quan hệ với Lục Vân thì hôm nay có thể yên ổn ly khai, bằng không e rằng không phải dễ dàng.
Không chờ Quy Vô đạo trưởng mở miệng, Văn Bất Danh bên cạnh lạnh lùng nói:
- Hóa ra là Lục Viện minh chủ, ta còn tưởng là chấp khố tử đệ của nhà nào? Bên cạnh ta, vị này chính là truyền nhân của Vân Vụ phong ngàn năm không xuất hiện chốn Nhân gian tự hiệu Quy Vô đạo trưởng, hiện là Chính minh chủ của Trừ ma liên minh, không biết Kiếm Minh chủ cho rằng thân phận ấy đã đủ chưa?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nhìn theo bóng Huyền Ngọc chân nhân vừa rời khỏi, Hạo Vân cư sĩ khẽ thở dài rồi cũng đi theo ra ngoài. Còn lại Pháp Quả đại sư nhẹ niệm một tiếng phật hiệu, lặng yên quan sát Kiếm Vô Trần, lúc bấy giờ vẫn đang cùng mọi người đứng nguyên tại vị trí.
Thần sắc cực kỳ phẫn nộ, Kiếm Vô Trần nhìn mọi người một lượt, trầm giọng nói:
- Mọi người nói hiện tại nên xử lý Lục Vân như thế nào? Hắn ta thân mang tà ác, lại giấu giếm không nói ra, tương lai hắn nhất định là một tai họa. Vì sự yên bình của thiên hạ, hôm nay bất luận thế nào chúng ta cũng không thể buông tha cho hắn
Lý Trường Xuân đưa mắt nhìn Thất Huyền chân nhân cùng Pháp Quả đại sư, thấy hai người yên lặng không nói gì, liền cất lời:
- Vấn đề này thực sự không thể coi nhẹ được, giờ đây thiên hạ đại loạn, ma vật tung hoành nhân gian, thiết nghĩ nên lấy đại cục làm trọng, hi sinh một Lục Vân mà có thể vãn hồi được sự yên bình cho nhân gian, vậy cũng đáng lắm. Trước mắt, việc cần thiết là thuyết phục Huyền Ngọc chân nhân đồng ý mở miệng giao Lục Vân ra để chúng ta tiện bề xử lý. Bây giờ chúng ta cùng tới hỏi xem ông ta có chịu giao người hay không.
Im lặng không nói gì, Thất Huyền chân nhân đưa mắt nhìn sư phụ, thấy ông ta gật đầu, liền chuyển thân đi theo Lý Trường Xuân. Riêng Pháp Quả đại sư, nhìn thấy Huyền Mộc đại sư nhè nhẹ gật đầu, không nhịn được thở dài một tiếng, chậm rãi đi về phía Huyền Ngọc chân nhân. Cao thủ ba phái còn lại cũng theo sau Kiếm Vô Trần cùng lúc đi tới nhóm người Dịch viên, chuẩn bị bức bách Huyền Ngọc chân nhân giao Lục Vân ra.
Lạnh nhạt nhìn cao thủ các viện tiến tới, Huyền Ngọc chân nhân thần sắc ngưng trọng, trừ ánh mắt loé sáng, thần tình tuyệt không chút biểu hiện. Nhìn qua Lục Vân, thấy hắn đang thản nhiên cười nhẹ trấn an mọi người trong Dịch viên, Huyền Ngọc chân nhân không nén được tâm trạng bi thương. Sự việc của Lục Vân theo lý mà xét, bảo lớn thì không phải lớn, bảo nhỏ thì không phải nhỏ, nếu nói cho tới cùng, căn bản là sự việc cũng không quan trọng. Nhưng điều tồi tệ nhất Kiếm Vô Trần hiện tại là Minh chủ, giữa hai người lại có cừu hận với nhau. Kiếm Vô Trần đang nắm quyền lực trong tay, ông có muốn bênh vực Lục Vân kiểu gì cũng không được. Huyền Ngọc chân nhân một tay khó vỗ nên kêu, thực là lực bất tòng tâm.
Nhìn cao thủ các phái đang tiến lại gần, Tử Dương chân nhân lúc này kích động dị thường, nét mặt kiên nghị nói:
- Đã có vi sư ở đây, con không phải sợ bọn chúng. Trừ phi ta chết, bằng không ta tuyệt đối không cho phép bất cứ ai làm tổn thương đến con.
- Đạo lý trên đời, nhất tự vi sư, sau này dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, trong tim con, người vẫn vĩnh viễn là sư phụ. Sự việc đã đến nước này hãy cứ để bọn họ phán xét, sư phụ người đừng nên can thiệp. Cuộc đời con không giống những người khác, con đã trải qua những việc mà người thường chưa hề biết tới, việc này nào có đáng kể gì. Lần này dù mọi việc xảy ra thế nào, xin sư phụ cùng Vân Phong kiềm chế, ngàn vạn lần đừng nên xuất thủ, tránh việc Kiếm Vô Trần tận dụng cơ hội làm giảm uy thế Dịch viên chúng ta. Theo con, mọi người đừng nên coi trọng việc này. Lần này con trở về cũng chính là để cáo biệt mọi người, không ngờ lại gặp chuyện này khiến cho mọi người lâm vào cảnh khó xử.
Ngoài kia, Lý Trường Xuân, Thất Huyền chân nhân, Pháp Quả đại sư đang cùng Huyền Ngọc chân nhân thương nghị xử lý sự việc của Lục Vân. Nói là thương nghị, kỳ thực là bức bách tới cùng. Huyền Ngọc chân nhân vừa phẫn nộ vừa lo lắng, tâm trí bối rối vô cùng, vì cơ nghiệp nghìn năm của Dịch viên, vì sự bình yên của Dịch viên, lại càng không thể nhượng bộ, nỗ lực tranh đấu đến cùng.
- Không cần phải thương tâm, cuối cùng xem ra huynh phải đi thôi, ngày hôm nay huynh đi, ngày sau nhất định sẽ có cơ hội gặp lại. Hiện tại tu vi của đệ đã đạt tới mức giới hạn, nếu muốn tiến thêm nữa, tất yếu Âm Dương pháp quyết phải có bước đột phá. Đệ không còn nhỏ nữa, sau này cũng phải lập gia đình, nhớ từ giờ về sau trước khi tu luyện Âm Dương pháp quyết tới mức đại thành, đừng nên cùng với Kiếm Vô Trần liều mạng. Hiện tại trên thân hắn ta tồn tại cỗ khí tức thập phần tà dị, Lục viện xem ra không có người nào có khả năng đấu lại hắn ta, mọi người đều phải giữ bình ổn. Lục viện tụ, thiên hạ ly, thất giới sắp gặp nạn tai. Có gặp sự nguy hiểm gì, hãy nhớ tìm huynh tại chốn nhân gian, huynh sẽ đem hết khả năng giúp mọi người.
Lưỡng lự cùng ưu tư đều biểu hiện rõ trên khuôn mặt mọi người. Sự việc tới nước này, nói không phải chẳng qua là dối mình dối người, nhưng ai có thể dứt tình như vậy? Lâm Vân Phong nắm chặt hữu thủ Lục Vân, ngàn vạn lời dặn dò:
- Huynh phải cẩn thận đó, không đấu được thì chạy, không được xung đột cùng hắn ta. Trước tiên hãy tránh đi, đợi sự việc qua rồi, huynh hãy trở về, chúng tôi vĩnh viễn chào đón huynh.
Trương Ngạo Tuyết đứng yên nhìn Lục Vân, vô vàn quan tâm lẫn nhu tình thu cả vào trong ánh mắt. Không cần lên tiếng, không nói thêm lời, tất cả đều đã lưu vào trong tâm trí. Mặc dù trong lòng Lục Vân thập phần khổ sở, nhưng bản thân vẫn cười vui vẻ với người khác. Bởi hắn là Lục Vân, tuyệt đối không bao giờ lùi bước trước khó khăn, dù cho phán xét thế nào hắn cũng không chịu khuất phục, quyết tranh đấu cùng thiên mệnh.
"
- Huynh phải đi thôi, thời gian không còn nữa rồi, mọi người hãy bảo trọng. Sau này có dịp huynh trở lại, hy vọng mọi người mọi việc vẫn tốt đẹp là huynh vui mừng rồi.
Nói xong, quay người bước tới bên cạnh Huyền Ngọc chân nhân. Nhìn theo sau bóng Lục Vân, Lâm Vân Phong nhẹ lên tiếng chúc:
- Bảo trọng nhé, bằng hữu tốt nhất trong đời của đệ, hy vọng huynh mọi thứ thuận lợi. Sau này gặp lại, mọi người chúng tôi hy vọng nhìn thấy huynh vẫn được bình an, lúc đó mọi người mới yên tâm được.
Lục Vân không quay lại, cũng không một tiếng trả lời, có lẽ vì lúc này bản thân đau đớn thương tâm, không dám đối diện với mọi người.
Ngoài kia, Kiếm Vô Trần đưa mắt nhìn Lục Vân, sau đó lại chuyển cái nhìn sang Huyền Ngọc chân nhân, trầm giọng nói:
- Huyền Ngọc trưởng giáo, hiện tại ngài quyết định thế nào, hãy tuyên bố đi, chúng tôi không có nhiều thời gian cùng ngài chu toàn mọi việc.
"
Thương cảm đưa mắt nhìn Lục Vân, Huyền Ngọc chân nhân cười khổ, nhẹ giọng nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Hiện tại, ta dùng thân phận Dịch viên trưởng giáo tuyên bố, đệ tử Lục Vân môn hạ Dịch viên, kể từ lúc này, bị trục xuất khỏi Dịch viên môn, về sau không xem là đệ tử Dịch viên, mọi việc của hắn đối với Dịch viên vô can.
Lời vừa phát ra, tất cả mọi cao thủ thần sắc chợt biến, tựa hồ không tưởng được Huyền Ngọc chân nhân lại ra một quyết định thế này. Dịch viên môn hạ đồng thanh kinh hô, lớn tiếng cầu xin Huyền Ngọc chân nhân thu hồi mệnh lệnh.
- Xin người đừng thể làm như vậy, không thể làm vậy được, người không thể làm vậy! Xin người hãy thu hồi mệnh lệnh đó, tất cả chúng tôi nguyện ý thay Lục Vân nhận lấy trách nhiệm, chịu mọi trách phạt theo môn quy.
Tử Dương chân nhân, Lâm Vân Phong, Ngạo Tuyết, Phong Viễn Dương, Lý Hoành Phi cùng lớn tiếng cầu xin, còn Càn Nguyên chân nhân cười thảm một tiếng, Tĩnh Nguyệt đại sư thờ ơ cúi đầu, Huyền Âm chân nhân ngửa mặt nhìn trời.
Nhìn môn hạ chúng nhân, Huyền Ngọc chân nhân thần sắc ảm đạm, im lặng lắc đầu. Vào lúc này, bản thân lão do cường lực bên ngoài bức bách, nhằm vào lòng trung thành của lão với môn phái, cuối cùng đã đạt được mục đích. Cân nhắc nặng nhẹ mọi việc, đành để Lục Vân cho tạo hóa an bài. Ít ra làm vậy, ông cũng để Lục Vân được tự do, giúp cho hắn không phải chịu sự bó buộc nào, có thể thoải mái phóng tay đấu tranh cùng thiên mệnh.
Thân hình đột dừng, Lục Vân nhìn Huyền Ngọc chân nhân, khuôn mặt lộ thần sắc thảm não. Quyết định của Huyền Ngọc chân nhân hắn kỳ thật đã đoán trước được, chỉ là tạm thời không kìm nổi đau đớn trong lòng, mất đi dáng tĩnh lặng lúc trước. Lặng lẽ gật đầu, Lục Vân nhẹ giọng:
- Cảm tạ sư bá, mặc dù đây có thể là lần cuối cùng gọi người như vậy, nhưng con vẫn phải nói, sống và tu luyện tại Dịch viên trong hai năm là khoảng ký ức đẹp, suốt đời con không thể quên. Dù tương lai có gặp việc gì nghiêm trọng, có thay đổi thế nào, những hồi ức này quyết không vì thời gian trôi qua mà thay đổi.
Nhìn Lục Vân, Huyền Ngọc chân nhân khó khăn lắm mới thốt ra hai từ, "Bảo trọng." Ngoài ra lão không nói gì thêm, quay đầu đi vào phòng nghỉ, cũng không hề nhìn lại Lục Vân một lần nào nữa. Lúc này đây, trong lòng lão vô cùng đau đớn, tiếc là lại không thể bộc lộ. Dịch viên ngàn năm mới gặp một kỳ tài, bây giờ lại phải từ bỏ. Dịch viên về sau này còn chút hy vọng nào chăng? Có lẽ chỉ đành đợi thời gian trả lời mà thôi.
Sau cùng mọi việc cũng đã kết thúc, mọi người đều hiểu, Lục Vân và Kiếm Vô Trần sẽ có một trận quyết chiến, chỉ là Dịch viên có cùng tham chiến đối phó Lục Vân hay không mà thôi!