Kinh ngạc nhìn về phía Huyền Ngọc chân nhân cao thủ các phái cùng lúc đã hiểu ra, từ thời khắc này Huyền Ngọc chân nhân đã chính thức trục xuất Lục Vân khỏi Dịch viên. Bây giờ Lục Vân đã hoàn toàn bị cô lập, không thân thích cũng không có ai hỗ trợ, cũng sẽ không một ai lên tiếng trợ giúp. Đồng thời, đối với lời nói của Lục Vân phải có sự cân nhắc, giống như đã có một sự ràng buộc nên không thể tùy tâm hành sự.
Kiếm Vô Trần nhãn thần lạnh lẽo nhìn Huyền Ngọc chân nhân, trầm giọng nói:
- Như vậy là Huyền Ngọc chưởng giáo đã chịu nhận, còn như muốn trốn tránh trách nhiệm cũng nên trốn tránh luôn việc này. Huyền Ngọc chưởng giáo đích thực cao minh!
Giận dữ trừng mắt nhìn Kiếm Vô Trần, Huyền Ngọc chân nhân giọng lạnh nhạt:
- Kiếm minh chủ đúng là có cái uy của minh chủ, trước là bức bách Lục Vân thừa nhận sự việc đã xảy ra, sau là uy hiếp bắt Dịch viên ta phải nhận tội không cách nào trái lệnh! Hiện tại Lục Vân đã không còn là Dịch viên đệ tử dĩ nhiên Dịch viên ta cũng không có quyền tra hỏi, Kiếm Minh chủ trước đây có thù với y giờ có thể giải quyết. Ngài nắm trong tay quyền lực, yêu ghét, chính phản, công báo tư cừu đều có thể giải quyết thật đơn giản.
Nghe những lời nói như vậy sắc mặt Kiếm Vô Trần tỏ ra giận dữ hắn tựa muốn hét to lên, nhưng ngay lúc đó Đạo viên Thất Huyền chân nhân đột nhiên khai khẩu đưa câu chuyện sang hướng khác:
- Mọi người không nên làm tổn thương hòa khí. Hiện tại Lục Vân đã không còn là Dịch viên đệ tử, mọi sự sẽ do Lục Viện liên Minh xử lý, miễn sao mọi người đừng nên tranh cãi nhau trong khi cuộc chiến đang gần kề.
Nghe vậy, Lý Trường Xuân với Pháp Quả đại sư liền khuyên nhủ Kiếm Vô Trần tạm thời ngừng truy hỏi Dịch viên, ngay lúc ấy Hạo Vân cư sĩ đã kéo Huyền Ngọc chân nhân bước sang một bên nhẹ giọng nói:
- Lão hữu, tâm trạng hiện tại của ngươi ta hiểu nhưng ngươi hãy xem sắc mặt của lũ người Vân Chi pháp giới kìa, ngươi không nên tranh đấu với y. Nếu như muốn không có việc gì xảy ra cho Lục Vân tốt hơn hết là nên bình tĩnh lại, xem có cách gì trợ giúp cho Lục Vân vãn hồi cục diện.
Từng câu từng chữ thì thầm bên tai làm cho Huyền Ngọc chân nhân thần sắc biến đổi, nét mặt xuất hiện biểu tình kích động cảm kích nhìn về phía lão bằng hữu.
Lục Vân đưa mắt nhìn xung quanh trong tâm không khỏi thấy buồn bã u ám, sau này khi chàng ly khai khỏi nơi này mọi người ở đây sẽ không còn là đồng môn đồng đạo. Trong tương lai liệu tình cảnh ngày sau sẽ như thế nào? Có nhất nhất không đổi, có được như trong quá khứ đã qua?
Cuối cùng Lục Vân hồi thân bay lên tựa như muốn bỏ đi, ánh mắt u buồn chợt đưa lên nhìn mọi người, để có thể một ngày nào đó chàng hồi tưởng lại cũng như lưu lại những khuôn mặt thân quen, những thời khắc hạnh phúc. Tất cả đã vĩnh viễn lưu lại trong ký ức chàng. Nhưng hiện tại mọi suy tưởng nên bỏ lại phía sau vì nguy hiểm đang cận kề và không còn thời gian để do dự hồi tưởng nữa.
"
Vòng xung quanh môn hạ đệ tử các viện với cao thủ Tam phái tập trung quan sát Lục Vân, thấy chàng trầm mặc chuẩn bị ly khai đại đa số mọi người cũng trầm tư không nói, chỉ có một số ít người lao xao bàn tán tựa như sợ rằng chàng sẽ rời khỏi đây.
Bỗng một nhân ảnh rung động giữa trường, Liễu Tinh Hồn vô thanh vô tức xuất hiện phía trước Lục Vân ngăn cảnhướng di chuyển của chàng, lão cất giọng lạnh lẽo:
- Thế nào, muốn rời khỏi đây ư? Ngươi thực là quá ngây thơ đó! Nơi đây có rất nhiều môn hạ đệ tử, sao có thể cho ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi được. Hãy chờ xem quyết định của Lục Viện liên minh sẽ xử trí ngươi ra sao, hiện tại không cho phép ngươi rời khỏi đây được.
Lời nói vừa phát ra lập tức như thức tỉnh Kiếm Vô Trần cùng chúng nhân, mọi người liền thủ thế kiên quyết bao vây lấy Lục Vân vào giữa.
Bình thản nhìn Liễu Tinh Hồn, Lục Vân cất lời:
- Ta hiện tại đã không còn là Dịch viên đệ tử hà cớ gì phải nghe lệnh của Lục Viện liên minh? Và ta cũng chẳng cần phải nghe phán quyết xử lý của các người. Bây giờ nếu không muốn phải động thủ tốt nhất ngươi nên nhường đường cho ta, ta sẽ lặng lẽ ra đi.
- Lục viện môn hạ nghe lệnh, lập tức khóa chặt tứ phía! Đây là mệnh lệnh, ai mà có ý muốn phóng thích Lục Vân tạo cơ hội cho y chạy thoát, giết không tha!
Toàn thân lãnh khí bức nhân, Kiếm Vô Trần hét to với ngữ khí kiên định dị thường. Lục viện môn hạ nghe thấy thế, trừ Thiên Kiếm viện Quân Vô Hối trụ thân trông chừng Lục Vân phía ngoài, kỳ dư ngũ viện cao thủ đều bỏ trống các phía như là không nghe thấy lệnh vừa ban ra.
Pháp Quả đại sư, Thất Huyền chân nhân, Ngọc Vô Song cùng thở dài, vung cánh tay ra lệnh cho chúng môn hạ nghe lệnh. Hạo Vân cư sĩ lắc lắc cái đầu phiêu thân lên không đưa mắt nhìn về phía Huyền Ngọc chân nhân, ngăn không cho Tất Thiên với Đan Thanh kiếm hiệp phân thủ tứ phương. Sau đó lão
cư sĩ hạ thân xuống đứng ở nơi Dịch viên môn hạ, thần sắc lãnh đạm đứng tĩnh
lập tại đó và hoàn toàn không có một điểm hưởng ứng.
Bối rối trước hành động của mọi người, tình hình diễn ra hoàn toàn trái ngược mong đợi khiến hắn ngượng ngùng, một lần nữa Kiếm Vô Trần phát lệnh Lục viện cao thủ liên hợp tấn công Lục Vân.
Nhìn Lục Vân, Kiếm Vô Trần lãnh khốc nói:
- Bây giờ ngươi muốn đi, thật không có khả năng nữa rồi. Hiện tại, ngươi hãy ngoan ngoãn khai ra! Lai lịch thực sự của ngươi là thế nào, gia nhập Dịch viên có mục đích gì, phải chăng là muốn học trộm tuyệt kỹ của Dịch viên? Tiếp nữa, Hóa Hồn đại pháp của ngươi do ai truyền dạy, phải chăng đồng đảng của ngươi vẫn đang ẩn tàng trong Lục viện? Mục đích chính của ngươi là gì, có phải là muốn phá hoại sự yên bình Nhân gian, làm nhiễu loạn hòa bình Lục viện? Nói mau, ngươi nên thành thật thú nhận, Lục viện liên minh ta sẽ cho ngươi một con đường sống, còn nếu như ngoan cố không nói thì vì hòa bình Nhân gian, chúng ta quyết sẽ không để hổ về rừng để di họa về sau.
Mục quang lướt nhìn một vòng xung quanh, Lục Vân lãnh ngạo đáp trả:
- Sao ta phải nói cho ngươi biết, ngươi dựa vào cái gì mà dám truy hỏi ta? Ngươi nói ta có Hóa Hồn đại pháp vậy chứng cứ đâu hả? Lý do vì sao ta gia nhập Dịch viên, giữa ta với Dịch viên có vấn đề gì cũng không có quan hệ gì tới ngươi, cũng không cần ngươi tới đây làm rối việc của ta. Hiện tại cớ sao người của Dịch viên chưa hỏi ta, còn ngươi thì đã thò mặt vào? Dựa vào cái chức danh Lục viện Minh chủ hay là dựa vào là một con chó săn của Vân Chi pháp giới?
Nhìn thẳng vào Kiếm Vô Trần, Lục Vân ngữ khí mạnh mẽ hoàn toàn không có một điểm lưu tình.
Kiếm Vô Trần sắc diện đại nộ, giận dữ gầm lên:
- Lục Vân, ngươi thật thái quá, ngang nhiên dám sỉ nhục ta cũng như sỉ nhục Vân Chi pháp giới, hôm nay ta quyết không để ngươi lành lặn rời khỏi đây. Hiện tại tuy ngươi không chịu thừa nhận có Hóa Hồn đại pháp, nhưng các cao thủ Huyền Thiên giám đã lên tiếng cảnh báo, ngươi đừng hòng giảo biện. Bất kể ngươi có thừa nhận hay không hôm nay chúng ta đã quyết định vì Nhân gian mà trừ hại.
Xung quanh chúng cao thủ trầm mặc không nói, tựu trung chú mục nhìn Lục Vân nhãn thần ánh lên những thần thái kỳ dị. Gần đấy Huyền Ngọc chân nhân đột nhiên cất giọng:
- Kiếm Minh chủ lời nói không biết có phải là đang lấp liếm điều gì chăng? Chúng ta chỉ hoài nghi Lục Vân sở hữu Hóa Hồn đại pháp, cớ sao lại dồn y vào tử địa? Chưa biết y thực sự có Hóa Hồn đại pháp hay không, chỉ thấy ngài liên tục dồn y vào tử địa thực không hiểu việc làm này là có ý gì, Huyền Ngọc không biết mong Minh chủ giải đáp cho.
Lạnh lùng quay đầu nhìn Huyền Ngọc chân nhân, Kiếm Vô Trần âm trầm nói:
- Lục Viện liên minh được thành lập với mục đích là vì Nhân gian thanh trừ tà ác. Sở dĩ ta có những hành động đó cũng là vì muốn hòa bình Nhân gian mà nỗ lực. Thời khắc này Lục Vân thân hoài tà ác pháp quyết, ai cũng có thể phát hiện ra đây là việc nguy hại đến Nhân gian, ai dám bảo đảm trong tương lai sẽ không xảy ra nguy hại? Bản môn chúng ta tự nhiên vì đề phòng nguy biến quyết không dung chứa cho ẩn họa tồn tại, Huyền Ngọc chân nhân không biết đã hiểu rõ chưa?
Sắc diện lạnh lùng, Huyền Ngọc chân nhân to tiếng cất lời:
- Kiếm minh chủ thực là hiệp can nghĩa đảm, vì Nhân gian hòa bình mà phóng giết ta thực sự bội phục. Nghe Minh chủ nói ta không chỉ hiểu mà còn hiểu rất rõ. Chỉ là ta muốn hỏi một điều, trước kia tại Thiên Kiếm viện tranh đoạt Ngũ Thái Tiên Lan cũng có Thiên Kiếm viện môn hạ là sư huynh Vô Tâm của ngài đã từng thi triển Ám Ảnh Lưu Quang tà ác pháp quyết nguy hiểm vô cùng, cớ sao lại không tru diệt y? Một thân sở học tà ác của y xuất xứ từ đâu, chắc không phải là từ Thiên Kiếm viện chứ? Đây là điều mà Lục viện chưởng giáo cùng chứng kiến, nhân đây muốn Kiếm Minh chủ trước mặt thiên hạ chính đạo nói đôi lời thẳng thắn. Hiện tại thỉnh Kiếm minh chủ nói một lời, Vô Tâm kia chúng ta cũng phải giết chứ? Kiếm minh chủ công chính nghiêm minh tất sẽ không làm cho chúng môn đệ tử liên minh thất vọng!
Lời hắn vừa dứt, ngoại trừ Lục Vân ra tất cả đều kinh ngạc. Cái tên Trừ ma liên minh đối với mọi người đều rất lạ lẫm, trước giờ chưa ai nghe qua. Nhưng bất kể thế nào người được xem là Minh chủ thân phận quyết không thua kém Kiếm Vô Trần, có chênh lệch bất quá chỉ là thực lực mà thôi.
Phía Dịch viên ai cũng lộ vẻ vui mừng, cho dù thực lực Quy Vô đạo trưởng ra sao, chí ít sự xuất hiện của đạo trưởng cũng đem lại một tia sinh cơ cho Lục Vân.
Lâm vân Phong thấy Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng mới đến nên không rõ nguyên nhân Lục Vân bị vây công, hắn vội vã quát lớn:
- Nhị vị Trừ ma liên minh tiền bối, các vị phải chú ý tên Kiếm Vô Trần. Hắn chỉ vì ấm ức thua kém Lục Vân trong Lục viện võ hội nên mượn việc công báo tư cừu cố ý hãm hại Lục Vân, nói huynh ấy có Hóa Hồn đại pháp gì đó nên muốn dùng chuyện này để dồn Lục Vân vào tử địa. Vì vậy các vị cần đề phòng một chút tránh bị gán một tội danh khác, lúc đó hắn sẽ lợi dụng thủ tiêu các vị luôn thể.
Sắc mặt đầy vẻ phẫn nộ, Kiêm Vô Trần quát :
- Lâm vân Phong ngươi câm miệng cho ta, ngươi năm lần bảy lượt cãi vã vu khống ta, ngươi cho rằng không dám động vào ngươi sao? Đợi sau khi ta giải quyết xong việc này rồi sẽ tìm người tính sổ, khi đó ngươi không nói cho rõ ràng thì đừng trách ta vô tình.
- Mọi người có thấy không, chẳng phải hắn có tật giật mình sợ người ta nói ra hay sao? Cho nên gặp loại âm hiểm tiểu nhân như hắn phải vạn phần đề phòng.
Lạnh lùng nhìn Kiếm Vô Trần, Lâm Vân Phong hoàn toàn không xem hắn là Minh chủ, nên cứ nói một hồi cả một chút nể mặt cũng không có.
Kiếm Vô trần định bộc phát cơn giận thì Bạch Vân Thiên đột nhiên kinh ngạc nói:
- Thì ra ta hiểu lầm, ta vẫn tưởng Lục Vân đang tranh đoạt ngôi vị Minh chủ Lục viện mới khoe tài như thế, hóa ra chuyện là như vậy. Ha ha... thú vị, thật thú vị, không ngờ tu chân Lục viện mới vừa liên minh đã bắt đầu đã có chó cắn chó rồi, thật đáng chúc mừng. Hắc hắc... các ngươi đừng ngây người ra đó, tiếp tục biểu diễn, tiếp tục biểu diễn!
Bộ dạng xem hí kịch của Bạch Vân Thiên đã chọc tức Kiếm Vô Trần khiến sắc mặt trở nên tái xám, hắn nhìn chằm chằm bạch Vân Thiên một cách dữ tợn.
Lúc đó Văn Bất Danh cũng lên tiếng hỏi:
- Kiếm Minh chủ nói Lục Vân có Hoá Hồn đại pháp, không biết có tận mắt chứng kiến hay chỉ nghe lời đồn? Hơn nữa, chỉ dựa vào một điểm này đã đủ dồn Lục Vân vào tử địa hay sao?
Nở một nụ cười lạnh, Kiếm Vô Trần nói:
- Hiện giờ tại Nhân gian ma vật tung hoành, vì sự an nguy của cả thiên hạ Lục Viện liên minh dĩ nhiên đảm đương việc tiêu diện hết tất cả ác vật và quét sạch càn khôn. Lục Vân thân mang pháp quyết tà ác, ta tuy không tận mắt nhìn thấy nhưng ta có chứng cứ làm bằng, nếu không ta đường đường là Minh chủ Lục viện lại phải vu khống hắn sao. Vì an nguy Nhân gian, vì sự hợp tác tốt đẹp của Lục viện, loại người tà ác như Lục Vân sao có thể trà trộn trong hàng ngũ của chính đạo để thi triển âm mưu quỷ kế.
- Chứng cứ? Không biết Kiếm Minh chủ có chứng cứ gì có thể chứng minh cho những gì ngươi nói không? Hai người chúng ta sau khi đến còn chưa được thấy, không biết Kiếm minh chủ có thể đưa ra xem thử để thể hiện sự công bằng chính trực?
Ngữ khí hơi lạnh nhạt, trong lòng Văn Bất Danh đã có phản cảm đối với Kiếm Vô Trần, nhìn thấy không thuận mắt chút nào đối với vẻ ngông cuồng ngạo mạn của hắn.
Nhìn Văn Bất Danh, Phong Lôi chân quân vẫn luôn đứng yên bất động đôi môi bỗng mấp máy định lên tiếng ngăn Kiếm vô Trần, nhưng Kiếm Vô Trần đã mở miệng trước: Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
- Chứng cứ tự nhiên không thể thiếu, khi nãy Lục viện trưởng giáo và đại diện của tam phái tận mắt nhìn thấy rõ ràng trên Huyền Thiên Giám. Việc này Lục Vân không thừa nhận cũng không được.
Nghe lời hắn vừa nói ra Phong Lôi chân quân nhìn thoáng qua Thái Phượng tiên tử bất giác than khẽ. Còn trên không trung, Văn bất Danh và Quy Vô đạo trưởng biến sắc, trong ánh mắt lộ một chút vẻ cổ quái.
Bên kia Ma Thần tông chủ tựa hồ có ý gây rối, hắn giả vờ kinh ngạc nói :
- Huyền Thiên Giám? Không phải ngươi lường gạt thi triển thủ thuật che mắt lừa bịp những người chưa từng trải sao? Hắc hắc... trò chơi nhỏ này ta cũng biết, không tin mọi người xem thử xem.
Nhìn mọi người với nụ cười thần bí Bạch Vân Thiên liền xoè bàn tay phải ra, tại đó có một hạt ngọc châu trong suốt lớn độ một tấc đột nhiên quang hoa lưu động, chỉ trong nháy mắt biến thành một ngọc cầu đường kính ba thước trên mặt tỏa ra đủ loại quang mang kỳ dị. Theo tiếng hô chú ý của Bạch Vân Thiên, mọi người tại trường nhìn thấy trên quang cầu nhân ảnh chớp động rất nhanh và hiện lên một cảnh tượng rõ ràng.
Cảnh tượng hiện lên chính là ở một vùng đồng trống, Kiếm Vô Trần toàn thân hắc khí cuồn cuộn, hai mắt xạ ra ám hồng sắc quang mang tà ác đáng sợ đang tàn sát hàng loạt chánh đạo nhân sĩ. Nhìn thấy cảnh này tất cả mọi người xung quanh đều ngơ ngác, còn Kiếm vô Trần lại phẫn nộ quát lên:
- Đáng hận, ngươi tên tà ma ngoại đạo dám dùng huyễn thuật che mắt mọi người để định hãm hại ta. Rốt cuộc ngươi có mưu mô gì, nói mau ! Ngươi là bạn Lục Vân phải không, hắn là môn hạ đệ tử hoặc giả truyền nhân các ngươi phải không, trà trộn vào Dịch viên để học trộm tuyệt kỹ phải không ?
Thâu lại ngọc châu, Bạch Vân Thiên cười nói:
- Ta làm vậy không có ý gì cả, chỉ sợ ngươi làm giả sự huyền diệu của Huyền Thiên Giám nên muốn xem thử bảo bối trong tay ngươi là thật hay là giả vậy thôi. Nếu ngươi không dám cứ giấu nó cho tốt vào, khà khà... dẫu sao mọi người cứ biết chuyện như vậy là được rồi.
Huyền Ngọc chân nhân im lặng từ đầu đến bây giờ mới lên tiếng:
- Lời Ma thần Tông chủ có lý, ta đối với Huyền Thiên Giám không rõ lắm nên đối với việc thật giả không phân biệt được. Bây giờ tại đây đã có cao nhân nhận biết, thỉnh Kiếm Vô Trần lấy Huyền Thiên Giám ra một lần nữa để mọi người nhận định. Như vậy mọi người tránh được trong lòng nảy sinh nghi ngờ, chuyện này nên làm rõ cũng tốt.
Cười lạnh một tiếng, Kiếm Vô Trần thầm nghĩ "ta sợ các ngươi hay sao" Đưa tay vào lòng, Kiếm Vô Trần lại giơ Huyền Thiên Giám ra giữa không trung để mọi người có thể nhìn thấy. Đồng thời Kiếm vô Trần lạnh giọng nói :
- Thế sao, nhìn rõ chưa, có phải đồ giả không ?
Bạch Vân Thiên mỉm cười thần bí, thoáng nhìn qua Kiếm Vô Trần rồi nói:
- Thật cũng là giả, giả cũng là thật, thật thật giả giả, giả giả thật thật, rốt cuộc ai tốt ai xấu hay là đều xấu hết, đúng không ?
Mọi người ngơ ngác không hiểu hắn nói lời này có ý tứ gì. Riêng Kiếm Vô Trần im lặng nhìn hắn, trong lòng suy đoán lời Bạch Vân Thiên nói chắc có mục đích gì.
Văn Bất Danh bỗng nhiên mở lời hỏi Kim Cương thánh phật của Vạn Phật tông:
- Kim Cương đại sư, ta xin hỏi một chút Huyền Thiên Giám là thật hay giả đại sư biết hay không?
Im lặng nhìn hắn, Kim Cương thánh phật khẽ gật đầu nói:
- Vật này đích xác không phải giả, chính là Huyền Thiên Giám một trong Đại La chư thiên nhị thập tứ thần khí. Thiết nghĩ Văn đại hiệp cũng minh bạch, thí chủ hỏi như thế không phải muốn hỏi ....?
Nghiêm túc gật đầu, Văn Bất Danh trầm giọng nói :
- Đại sư đoán không sai, ta thật sự muốn hỏi xuất xứ của vật này. Theo truyền thuyết, năm xưa vật này do Thiên Ma giáo chủ Âu Dương Vân Thiên lấy được ở Cửu Âm giản, nghe nói có thể hiển hiện mọi chuyện trong quá khứ hết sức thần kỳ nên được Âu Dương Vân Thiên coi là vật trấn giáo chi bảo, được thờ cúng trong Thiên Ma giáo. Không biết tại sao hiện giờ lại xuất hiện trong tay Kiếm Vô Trần, lẽ nào hắn và Âu Dương Vân Thiên có mối quan hệ mà người ngoài không biết?
Lời vừa dứt, ngoại trừ đại diện của ba phái và Phong Lôi chân quân thì những người của Lục viện đều biến sắc, kinh dị nhìn Kiếm vô Trần trong mắt tràn ngập nghi vấn. Phía Dịch viên thấy vậy càng lớn tiếng trách hỏi, vô số đệ tử tức giận nhìn Kiếm vô Trần bức hỏi mối quan hệ giữa y và Thiên Ma giáo chủ.
Huyền Ngọc chân nhân với sắc mặt u ám lạnh lẽo, hờ hững nói:
- Kiếm Minh chủ, không biết chuyện nầy ngươi giải thích ra sao? Những người chúng ta phải chăng nên làm giống như ngươi ban nãy, trước trói ngươi lại sau đó mới từ từ bức hỏi mối quan hệ giữa ngươi và Âu Dương Vân Thiên?
Vừa sợ vừa giận nhìn tứ phía, Kiếm Vô Trần hoàn toàn không hiểu vì sao vật trong tay y tự nhiên trở thành chí bảo của Thiên Ma giáo. Dưới ánh mắt hạch hỏi của mọi người, Kiếm Vô Trần hoảng loạn quay đầu nhìn Phong Lôi chân quân khẩn cầu sự giúp đỡ.
- Việc vừa ăn cướp vừa la làng chả có gì mới, không ngờ những người tu chân Lục viện thật có chút thú vị. Trước tiên quán quân Lục viện bị người nói học Hoá Hồn đại pháp đưa tới chuyện quần công. Bây giờ lại xuất hiện việc Lục Viện minh chủ có quan hệ mờ ám với Thiên Ma giáo chủ, khà khà... lần này phải tính thế nào đây? Là quần công hay là chỉ mắt nhắm mắt mở?
Ngữ khí của hắn cười đùa kèm theo vài phần chế nhạo, Bạch Vân Thiên hoàn toàn chỉ sợ thiên hạ không loạn, nên hắn đứng một bên thỉnh thoảng châm dầu vào lửa để phân hoá thực lực của Lục viện.
Phong Lôi chân quân :hừ" một tiếng lập tức áp chế tiếng huyên náo toàn trường. Lão nhìn thoáng qua Huyền Ngọc chân nhân và Dịch viên môn hạ trầm giọng nói:
- Đủ rồi, đừng gây náo loạn nữa, chuyện này để ta nói rõ cho các ngươi được minh bạch. Vật trong tay của Vô Trần đích thực là Huyền Thiên Giám chí bảo của Thiên Ma giáo, điều này không phải giả. Nhưng giữa Vô Trần và Âu Dương Vân Thiên không có chút quan hệ nào cả vì họ không hề quen biết. Còn
như vật này vì sao xuất hiện trong tay của Vô Trần cũng không gì lạ, vì đó là vật do ta giao cho hắn. Nếu hỏi tại sao vật này nằm trong tay của ta, ta cũng không ngại nói ra. Trước đây không lâu Thiên Ma giáo chủ Âu Dương Vân Thiên có đến chỗ của Thái Phượng tiên tử mượn Định Hình châu, vì biểu hiện thành ý hắn để lại vật này cầm cố khi trả lại Định Hình châu thì sẽ lấy nó về. Lần này vì Vô Trần muốn mọi người tin tưởng mới cố ý nhờ Thái Phượng tiên
tử mang tới, chỉ thế thôi.