Hiện tại tu vi của Lục Vân đã bước vào cảnh giới Quy tiên, so với một vài vị chưởng giáo thì đã cao hơn một tầng, bởi vậy ứng phó với bọn họ cũng không phải là quá khó khăn. Nếu không vì sách lược tránh ngạnh chiến thì cho dù các vị chưởng giáo này có liên thủ cũng rất khó làm thân thể chàng bị thương. Sở dĩ Lục Vân lộ vẻ trọng thương là vì chàng muốn dẫn dụ Kiếm Vô Trần xuất thủ, khi đó chàng sẽ xuất kỳ bất ý phản công cho Kiếm Vô Trần một kích chí mạng. Nhưng Lục Vân có thực lực mạnh như thế tại sao chàng không chủ động tấn công Kiếm Vô Trần mà phải chọn phương thức bị động này?
Kỳ thực đây chính là điểm thông minh của Lục Vân, trong tình huống này chàng hoàn toàn minh bạch, dù bản thân có thể tiếp cận Kiếm Vô Trần và phát động tấn công nhưng như vậy chắc chắn sẽ phải bộc lộ thực lực của mình trước khi có thể đến gần hắn. Điều đó sẽ khiến cho Kiếm Vô Trần thêm lòng đề phòng, có thể gây ra một trường đả thảo kinh xà và sẽ không đạt được hiệu quả
xuất kỳ tất thắng. Đồng thời cao thủ Vân Chi pháp giới cũng sẽ thận trọng, khi đó muốn thi triển kế hoạch càng thêm khó khăn bội phần.
Nhẹ nhàng đến bên Kiếm Vô Trần, Diệp Tâm Nghi nhẹ giọng nói:
- Vô Trần, xem ra sức chịu đựng của Lục Vân thập phần kinh nhân, trong một khoảng thời gian ngắn khó lòng chế ngự được hắn. Ta xem hay là triệu hồi ba vị chưởng giáo lại đã, bây giờ sẽ do Tam phái đồng minh của ta hiện thân hiệp trợ huynh, trước tiên là bắt Lục Vân sau đó giải quyết những kẻ trước mắt kia.
Nhìn Diệp Tâm Nghi một cách trìu mến, Kiếm Vô Trần nói giọng đầy cảm kích:
- Cám ơn Tâm Nghi muội, quả thật Lục Vân rất khó đối phó, tu vi hắn hiện tại không ngờ còn trên cả lục vị chưởng giáo, điều này cũng ngoài ý liệu của mọi người. Trước mắt Ma thần Tông chủ đứng bên như cọp rình mồi, ta đang lo nên làm thế nào sắp xếp ngăn hắn ta xuất thủ làm đảo loạn mọi việc. Hiện tại nàng nên phái người bắt Lục Vân, ta sẽ dồn hết sức đánh Bạch Vân Thiên tránh cho hắn phá hoại đại sự trong lúc này.
Khẽ mỉm cười, Diệp Tâm Nghi lộ ra thần thái mỹ lệ kinh thế đạm nhiên nói:
- Không cần đa tạ ta đâu, đây toàn vì các đại cao thủ đồng ý hợp tác, vì thiên hạ, vì nhân gian tận hết sức lực. Còn hiện tại huynh nên triệu hồi người của huynh, ta sẽ để cho Kim Cương thánh phật xuất thủ giải quyết chuyện này.
Nói xong. nàng khẽ liếc nhìn Kiếm Vô Trần rồi nhanh chóng chuyển thân về phía Kim Cương thánh phật.
Kiếm Vô Trần sắc mặt ngây ngốc, hiển nhiên đã bị cái liếc mắt của Diệp Tâm Nghi làm cho rung động. Lắc lắc đầu, Kiếm Vô Trần đưa mắt nhìn Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt đang đứng phía xa trong ánh mắt chứa đựng vài phần thất ý. Mặc dù về vẻ đẹp Diệp Tâm Nghi so với lưỡng nữ chẳng chênh lệch là bao, nhưng khí chất thanh lãnh cô ngạo của hai nàng thật sự là độc nhất vô nhị, ai nhìn thấy qua cũng đều khó lòng quên được.
Thu hồi mục quang, Kiếm Vô Trần nhìn Pháp Quả đại sư và cất tiếng triệu hồi người của hắn. Cùng lúc đó Kim Cương thánh phật dưới sự thỉnh gọi của Diệp Tâm Nghi bình tĩnh đi về phía Lục Vân.
Nhìn thấy Kim Cương thánh phật đi tới Lục Vân sắc mặt biến đổi, ánh mắt lộ thần tình cảnh giác. Nhìn lão đại sư một lượt, Lục Vân nhận ra tu vi của lão cao thâm khó lường, bản thân gặp lão ta kết quả có thế nào tự thâm tâm chàng cũng không nắm chắc. Lần này thực sự phải gặp, ý niệm của Lục Vân trong đầu không ngừng xoay chuyển nghĩ cách để tránh lão ta bảo tồn thực lực nhằm thu thập Kiếm Vô Trần.
Trong khoảnh khắc xung quanh chìm trong im lặng, Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng đang liên thủ trong trận chiến liền tự ngưng thối lui, sắc mặt nghiêm trọng quan sát Kim Cương thánh thật, một trong tứ đại cao thủ tuyệt đỉnh của Vạn Phật tông và có thể cũng chẳng có cao thủ nào của Lục viện có thể so về tài năng. Lúc này đây lão ta đã ra mặt Lục Vân e rằng dữ nhiều lành ít. Nóng lòng bất an, lo âu không ngừng, những từ này vẫn chưa đủ để hình dung tâm trạng của Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Vân Phong ... Giờ đây bọn họ chỉ mong dồn toàn bộ sức lực hội tụ lên mình Lục Vân để giúp chàng một tay. Đáng tiếc việc này là không thể!
Tĩnh lặng đứng cách Lục Vân một trượng, Kim Cương thánh phật khẽ niệm phật hiệu một tiếng và cất lời:
- Lục thí chủ xin chuẩn bị, nhằm khi lão nạp xuất chiêu thì thí chủ cũng đã sẵn có phòng bị. Lúc này lão nạp phụng lệnh Minh chủ xuất thủ tự nghĩ chẳng thể hạ thủ lưu tình, hy vọng thí chủ sẽ thêm cẩn thận.
Yên lặng đưa mắt nhìn nhãn tình Kim Cương thánh thật, lúc này đây Lục Vân một điểm dao động cũng không nhìn thấy nên trong lòng hết sức kinh ngạc. Minh bạch lúc này gặp phải đối thủ đáng sợ, Lục Vân hít mạnh một hơi bình tĩnh đáp:
- Đa tạ đại sư đã đề tỉnh, ta sẽ hết sức cẩn trọng. Nghe nói Vạn Phật tông là nơi thần bí nhất của phật gia, có phật gia pháp quyết bao la vạn tượng, hôm nay gặp đại sư tại hạ mới biết điều ấy chẳng sai. Đáng tiếc đại sư và ta tương kiến trong hoàn cảnh này, nếu không ta nhất định thỉnh giáo đại sư một ít phật lý.
Dứt lời ngẩng đầu nhìn lên trời trên mặt Lục Vân xuất hiện nét ảm đạm, nụ cười của chàng đã biến mất làm cho những người quan sát trong lòng chẳng thể kìm nổi tiếng thở dài.
Kim Cương thánh phật nhìn Lục Vân trong ánh mắt lộ một tia thần tình kỳ dị, tựa hồ như không nhận ra được gì khác lạ từ chàng. Từ tốn, Kim Cương thánh phật nói:
- Lục thí chủ chắc đã chuẩn bị xong, lão nạp xin được bắt đầu.
Thu hồi mục quang, Lục Vân nhìn lại Kim Cương thánh phật một lần nữa rồi đột nhiên hỏi:
- Nghe nói Vạn Phật tông có một vị danh xưng Như Vân đại sư, không biết có đúng thế chăng?
Khẽ gật đầu, Kim Cương thánh phật đáp lời:
- Thực sự có việc đó, Như Vân đúng ra ra là sư đệ của lão nạp, nhập môn sau lão nạp nhiều năm. Thoạt đầu đệ ấy và các sư đệ khác đều do lão nạp đích thân truyền thụ pháp quyết, chớp mắt đã trăm năm rồi, thời gian qua nhanh quá. Lục thí chủ hỏi việc này không biết nguyên nhân vì sao?
Bình tĩnh nhìn Kim Cương thánh phật, Lục Vân nhỏ giọng như tự nói với mình:
- Không có gì. Ta chỉ nghĩ, nếu đổi lại người đối diện với ta là Như Vân đại sư có lẽ sẽ không xuất thủ.
Kim Cương thánh phật nhãn thần nghi hoặc không hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Lục Vân. Quét mắt nhìn xung quanh thấy mọi người cũng có nghi hoặc tương tự, Kim Cương Thánh Phật liền hỏi lại:
- Lão nạp ngu muội, Lục thí chủ nói như vậy nên lão nọp thỉnh giáo điều đó có ý gì?
Không nói gì Lục Vân chỉ mỉm cười, thần tình lộ ra vài điểm tang thương. Hốt nhiên lúc này giữa không trung Văn Bất Danh lạnh giọng nói:
- Ngươi muốn biết tại sao, đúng không? Rất đơn giản, nếu lúc này Như Vân đại sư ở đây lão ta tuyệt đối không xuất thủ với Lục Vân, bởi vì lão ta vĩnh viễn nợ Lục Vân một mạng sống. Lúc trước nếu không phải Lục Vân ra tay xuất trợ, ta nghĩ vị cao thủ Như Vân trong tứ phật chắc chắn đã chết rồi.
Ngẩng đầu nhìn Văn Bất Danh, Kim Cương thánh phật trầm giọng:
- Lời Văn đại hiệp liệu có đúng sự thật?
Văn Bất Danh hừ lạnh một tiếng đáp:
- Tự ngươi nhìn thần tình Lục Vân minh bạch thật giả thôi, cần gì phải hỏi sao? Lúc đó tận mắt ta chứng kiến, nếu không tin ngươi có thể về hỏi Như Vân đại sư, lão ta tuyệt đối sẽ chẳng phủ nhận điều đó.
Khẽ gật đầu, Kim Cương thánh phật xoay người nhìn Diệp Tâm Nghi nhẹ giọng nói:
- Như Vân như đã thiếu Lục thí chủ một sinh mạng, thì hôm nay lão nạp cũng nên hoàn trả ân tình đó.
Lời vừa dứt, lão liền lùi về phía sau.
Ba vị cao thủ Vân Chi pháp giới, Diệp Tâm Nghi và Kiếm Vô Trần nhìn thấy vậy tức thời ngây người tựa hồ không nghĩ giữa đôi bên lại xuất hiện vấn đề này.
Diệp Tâm Nghi đôi mày đẹp nhíu lại, đưa mắt nhìn Thiên Thương đạo trưởng giọng nhỏ nhẹ:
- Chuyện đã thế này, xin phiền đạo trưởng xuất thủ.
Thiên Thương đạo trưởng không mở miệng, cất mình phóng tới phía Lục Vân.
Giữa không trung, Văn Bất Danh một mình từ phía trên nhìn xuống không nhịn được nói:
- Thiên Thương đạo trưởng ngươi nên lui đi vậy. Nếu cùng Lục Vân giao thủ Thanh Hư lão đạo sau này sẽ không còn mặt mũi nhìn ai nữa. Hôm nay ngoại trừ Như Vân đại sư của Vạn Phật tông, Thanh Hư đạo trưởng của Vô Vi đạo phái và Âm Huyền Sinh của Tiên Kiếm môn còn sống cũng do Lục Vân ra tay trợ giúp, thoát được một kiếp nạn tránh khỏi cái chết. Ngươi mà xuất thủ hoá ra đưa ba người bọn họ vào chỗ bất nhân bất nghĩa.
Thiên Thương đạo trưởng dừng bước, nhìn thẳng Văn Bất Danh hỏi:
- Văn đại hiệp liệu có nói quá việc ấy không? Có thể nào bọn họ cao thủ ba phái đồng thời được Lục Vân giải cứu, sao có khả năng xảy ra việc này?
Nghe những lời đó, Kiếm Vô Trần lạnh giọng nói:
- Văn Bất Danh, ngươi không phải vì muốn cứu Lục Vân mà cố ý đưa ra chuyện không có chứng cứ gì có thể tra xét, hòng lừa gạt cao thủ ba phái ở đây chứ?
Hứ một tiếng giận dữ, Văn Bất Danh quát lên:
- Ta Văn Bất Danh tự nhận, dù không phải là cao nhân gì nhưng ít nhất cũng có chút ít thanh cao. Ta đến đây mặc dù muốn cứu Lục Vân nhưng cũng chẳng cần đặt điều nói dối, dùng thủ đoạn ấy để cứu người. Hôm đó ở trong một hẻm núi, Thanh Hư đạo trưởng, Như Vân đại sư và Âm Huyền Sinh ba người liên thủ muốn tiêu diệt một đứa nhỏ, kết quả bị hộ thể thần thú của đứa nhỏ làm cho trọng thương. Mắt thấy họ sắp chết dưới tay đứa nhỏ, Lục Vân phải xuất thủ tương trợ cứu ba người, nếu không ngươi nghĩ họ có thể còn sống sao?
- Haha... Văn Bất Danh ngươi quả có thể nói ra những lời hoang đường vô lý như thế sao? Ngươi nói ba vị cao thủ liên thủ tiêu diệt một đứa trẻ chẳng những không thành trái lại gần như chết vì thần thú gì đó của đứa trẻ, ngươi nghĩ chuyện như vậy có người nào tin chứ?
Cất tiếng cười chế nhạo Văn Bất Danh, ngữ khí Kiếm Vô Trần thập phần lăng lệ.
Trong một sát na trước khi thân thể rơi xuống đất lúc Lục Vân bị cỗ khí huyết sát thôn phệ thống khổ vô cùng, bỗng trong lồng ngực chàng một cỗ thanh khí đột nhiên xuất hiện ngay lập tức hóa thành một lượng khí vô cùng ôn hòa và mạnh mẽ làm dịu đi vết thương thập phần nghiêm trọng của chàng.
Thần trí Lục Vân đang phiêu diêu mơ hồ hốt nhiên bừng tỉnh, trong thời khắc cận kề sinh tử tựa như chàng đã chiêm nghiệm ra một điều quan trọng. Hai mắt đang nhắm nghiền lập tức mở bừng ra như chớp, ý niệm tức khắc kiểm tra tất cả các cơ quan trong cơ thể và vội vàng lấy sức mạnh cực hạn của mình để cứu lấy sinh mệnh bản thân.
Các kinh mạnh vận chuyển trong toàn thân Lục Vân tức thời thay đổi. Bằng một phương thức vô cùng thần bí, thiên long linh khí tàng ẩn trong kinh mạch của chàng nhanh chóng tụ lại không ngừng, kết quả là toàn bộ chân nguyên vốn cạn kiệt được khôi phục lại chỉ trong thoáng chốc.
Lúc này tại đương trường tất cả mọi người đứng chung quanh chỉ kịp nghe một tiếng nổ phát ra, thân thể của Lục Vân sau khi trúng một kích mạnh mẽ của Kiếm Vô Trần mãnh liệt đập xuống đất rồi biến mất không lưu lại một chút dấu vết. Xung quanh cát bụi bay mù mịt, dư kình quyện thành sóng khí kinh thiên làm cho những cơn lốc cuốn trên mặt đất rít lên xoèn xoẹt.
Nhìn vào cái hố sâu hoắm mới được tạo ra, mọi người ai nấy đều không dám lên tiếng hồi hộp chờ đợi một kỳ tích xuất hiện. Tuy nhiên thời gian cứ chầm chậm trôi đi mà không thấy có chút động tĩnh nào. Một sự yên lặng dần bao trùm cả khoảng không của Dịch viên.
Kiếm Vô Trần lạnh lùng thu Huyết Hà đồ lại rồi từ từ đáp xuống đất. Tuy nhiên hắn còn cách mặt đất ba trượng thì trong hố một cỗ khí thế cực kỳ bá đạo tức thì xuất hiện làm chấn động tất cả mọi người.
Một tiếng rít lảnh lót phát ra, một đạo thân ảnh nhanh như thiểm điện phóng tới trước mặt Kiếm Vô Trần ba xích thì đột ngột ngừng lại và bắt đầu phát động tấn công mạnh mẽ. Trên không trung thân ảnh nọ hóa thành trăm ngàn bóng ảnh nhanh chóng xoay vòng, phát ra một cỗ lực lượng khí thế bức nhân, mãnh liệt vây khốn ép Kiếm Vô Trần vào giữa.
Kiếm Vô Trần bị tập kích bất ngờ miệng lớn tiếng chửi rủa không ngừng, tay vội vã phóng ra Huyết Hà đồ bảo vệ nhanh chóng biến Huyết Hà đồ thành một đạo huyết sắc chiến giáp bao phủ toàn thân chấn tan lực tấn công mạnh mẽ của nhân ảnh nọ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trên không trung, hai thân ảnh đằng vân cách nhau ba trượng đối diện giao tranh khí thế trùng trùng. Nhìn huyết sắc chiến giáp trên thân Kiếm Vô Trần, trước ngực là huyết sắc bát quái và huyết tháp, nhãn thần nhân ảnh kia lộ ra một tia cảnh giác.
Giận dữ nhìn nhân ảnh trước mặt với vẻ không tin, Kiếm Vô Trần hung dữ hỏi:
- Đáng chết! Ngươi chẳng phải lúc nãy rõ ràng là đã ngừng thở rồi sao? Tại sao vẫn còn toàn mạng?
Không trả lời hắn, nhân ảnh nọ chính là Lục Vân ngước nhìn lên trời trong mắt lộ rõ vẻ ngạo nghễ bất khuất, như thể lúc này chàng đang hướng lên trời cao để chứng minh quyết tâm và nghị lực của bản thân. Có lẽ chàng đang muốn khẳng định lại với cao thiên một lần nữa, kiếp này quyết không chịu phục tùng thiên mệnh.
Rồi chàng lạnh lùng quay đầu ném một cái nhìn lãnh khốc về phía Kiếm Vô Trần cất giọng âm sâm:
- Ta đã từng nói kiếp này ngươi không thể thắng ta được, bây giờ là lúc ngươi phải chết, tiếp chiêu đi.
Quát lên một tiếng thân ảnh Lục Vân bắn ra như linh báo vồ mồi, dữ dội tựa như sóng tràn nhằm thẳng vào Kiếm Vô Trần phát động công kích.
Ở dưới đất, Như ý tâm hồn kiếm như nhận thấy khí tức của chủ nhân, liền hóa thành đạo hào quang đỏ rực bay đến xuất hiện tại đỉnh đầu Lục Vân. Cầm thần kiếm trong tay thế công của Lục Vân tăng lên gấp ba lần, chàng phát ra hàng ngàn đạo kiếm mang hội tụ thành một khối huyết sắc kiếm cầu đường kính ba trượng rồi nhanh chóng thu nhỏ lại.
Ngạo nghễ nhìn Lục Vân, Kiếm Vô Trần rõ ràng trông rất đắc chí, cười nói:
- Hắc hắc... cho dù lúc nãy ngươi may mắn thoát được nhưng tuyệt đối không thể nào thắng ta nổi. Đó là vì ta đang cầm Huyết Hà đồ trong tay, cho nên vĩnh viễn không thể thất bại.
- Thật sao? Vậy ngươi hãy chống mắt mà xem cách mà ta làm cho ngươi thảm bại đây!
Hét một tiếng thật lớn, một đạo kim quang từ thân Lục Vân phát ra, tức thì thanh thần kiếm từ trong tay chàng bắn lên không. Thần kiếm nhanh chóng hóa thành vô số kiếm ảnh bay lượn trong không gian xung quanh ba trượng. Chỉ nghe một tiếng rít xé không vang lên, Như ý tâm hồn kiếm kèm theo một vầng hào quang chói lòa từ khắp nơi hướng thẳng về phía Kiếm Vô Trần.
Lục Vân lúc này tĩnh tọa giữa không hai tay chập lại, toàn thân phát ra kim quang rực rỡ tưởng như một vị thần phật. Bên ngoài thân thể chàng những luồng xích hồng kiếm mang bay lượn xung quanh, đúng lúc kim quang cực thịnh liền hội tụ thành một màn thiên la địa võng nhanh chóng quây lại.
Bên trong vòng thiên la địa võng ấy, Kiếm Vô Trần vẻ mặt biểu tình phức tạp thân thể nhanh như lưu quang, trong chốc lát đã chớp động hàng trăm lần né tránh đòn tấn công của Lục Vân. Tuy nhiên do kiếm quang Lục Vân phát ra nhiều không kể xiết, cho nên dù hắn đã tận lực tránh né nhưng cũng không ít lần bị đánh trúng. Cũng may nhờ có Huyết Hà đồ hóa thành chiến giáp bảo vệ, lực công kích mạnh mẽ của Lục Vân đều bị tầng huyết sắc quang mang đánh lui không làm hắn bị chút tổn hại nào.
Cười lên đắc ý, Kiếm Vô Trần lúc này không thèm bận tâm đến chiêu thức vừa rồi của Lục Vân nữa bèn bắt đầu phản công. Thanh Thiên linh thần kiếm trong tay phát ra hào quang ngũ sắc hình thành một đạo kiếm trụ kinh thiên xuất hiện trên không trung.
Nhận thấy Huyết hà đồ có một lực phòng ngự vô cùng mạnh mẽ Lục Vân trong lòng bất giác chấn động, nhãn thần phát ra một ánh hào quang sáng chói, hữu thủ lúc lật lúc xoay, tầng tầng lớp lớp quang mang kim sắc lẫn xích hồng rực rỡ phát ra bao bọc xung quanh. Thân kiếm liền từ từ biến mất, thay vào đó là một tầng hào quang nhàn nhạt đang dần dần tụ lại.
Bên trên tầng hào quang trong suốt, chín đạo kiếm ảnh mờ nhạt như sương khói, tốc độ nhanh đến mức mắt thường chẳng thể nhìn thấy nhanh chóng tập hợp lại, cuối cùng hóa thành một đạo kiếm khí vô hình nhắm thẳng vào tim của Kiếm Vô Trần bắn tới.
Dưới đất Kim Cương thánh phật đang quan sát trận đấu, thấy Lục Vân thi triển chiêu kiếm thức không kềm được lớn tiếng kêu lên:
- Kiếm Minh chủ mau lui lại, đó chính là kiếm quyết tối thượng của nhà phật "Tâm kiếm vô ngân" không thể chống đỡ được đâu.
Nghe những lời này mọi người bốn phía đều ngây ngốc đến ngẩn cả ra, họ đều thắc mắc không biết vì sao Lục Vân có thể biết được chiêu thức phật môn tuyệt học bá đạo đó. Trong sát na Kiếm Vô Trần nghe được bất giác tâm lý chấn động không ít nhưng lại tự phụ, nghĩ hiện giờ mình đang được Huyết Hà đồ bảo vệ, Lục Vân chắc chắn vẫn không làm gì được nên chẳng thèm để ý nữa.
Một kiếm của Lục Vân xuất ra hiện thành một khối kiếm trụ tỏa ánh hào quang ngũ sắc chói lòa, mang theo uy thế lệch trời chuyển đất cuồn cuộn cuốn lấy tầng khí lưu. Tức thì thần kiếm của Kiếm Vô Trần cũng rời vỏ, hai tay kết lại trước ngực bắt ấn đề tụ hai cổ tử sắc quang hoa cùng Phi long chi thức từ hai nhập một hướng về thân thể Lục Vân mà công tới.
Từ bên ngoài nhìn vào trận chiến chỉ thấy một đạo kiếm trụ kinh thiên từ trên không như lôi kình bổ xuống, đồng thời một cỗ khí tử sắc như phi long nhằm hướng Lục Vân phóng tới. Phía đối diện Lục Vân chẳng những không tránh đi mà còn hóa thân thành một đạo quang mang hòa hợp hai màu vàng đỏ, mang theo hào quang rực rỡ kích ngược lại về phía Kiếm Vô Trần. Trong lúc tấn công, tầng hồng phấn quang tráo của Lục Vân lúc đầu xoay quanh Kiếm Vô Trần bây giờ lập tức tụ lại. Một cỗ lực lượng có sức công phá vô cùng lớn mang theo một đạo vô ảnh kiếm khí đánh trúng Kiếm Vô Trần.
Tức khắc hào quang lan tỏa khắp trời, những dòng khí lưu mạnh bạo chứa đựng những đạo quang mang đa sắc chói lòa cuồn cuộn nổi lên kinh thiên động địa bạo phát rực rỡ giữa không trung. Trong bóng quang ảnh kinh thiên, một âm thanh cực kỳ thảm khốc bắn ra làm thu hút sự chú ý của mọi người.
Khi ánh hào quang dần tan đi, chỉ thấy Lục Vân xuất hiện sau lưng Kiếm Vô Trần ba trượng, toàn thân khí tức nhộn nhạo, quanh người hào quang nhạt dần và đang gắng gượng duy trì thân thể để không rơi xuống đất. Còn Kiếm Vô Trần cũng chẳng thể vô sự, toàn thân tử quang yếu ớt vô lực, thân thể rung lên từng đợt cực kỳ mãnh liệt, khuôn mặt dễ coi của hắn bây giờ cũng xám xịt lại như bôi tro.
Hai người đứng đối diện nhau một lúc lâu, bốn phương tất thảy đều im lặng. Một lúc sau, Kiếm Vô Trần mở miệng nói:
- Lục Vân, ta thật lòng muốn biết tại sao lúc nãy ngươi bị trúng Huyết Hà đồ của ta mà không chết?
Khuôn mặt nhợt nhạt hiện ra chút tang thương, Lục Vân thâm trầm trả lời hắn:
- Vì ta đã đi qua Quỷ vực, nhiều lần trải qua tình huống tưởng chừng như đã chết nhưng cuối cùng ta vẫn kiên cường vượt qua.
Kiếm Vô Trần hỏi lại đồng thời lộ rõ thần sắc vô cùng giận dữ:
- Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Quả thật ngươi làm cho ta khó có thể tin nổi. Ta cũng đã đi qua Quỷ vực, tại sao ta lại không thể giết ngươi được chứ?
- Vì có một số chuyện ngươi đã không trải qua. Ngươi không vào Tỏa Hồn tỉnh ở Hắc Hà gian, cũng không gặp Thiên ảnh huyết mị sát khí bức thiên. Hơn nữa, tại Huyết trì ở Sinh tử gian ngươi thoát ra từ Sinh hồn gian còn ta lại qua Tử hồn gian, mấy chuyện đó rõ ràng là đã khác nhau nhiều lắm.
Thê lương nhìn về phía chân trời, Lục Vân thốt lên giọng đầy bi tráng. Cười lên một vẻ không cam tâm, Kiếm Vô Trần nói giọng đầy căm hận:
- Bất kể ngày trước đã trải qua những gì khác biệt, nhưng bây giờ chúng ta phải phân định kết quả cuối cùng. Ngươi hôm nay bất luận thế nào đi nữa, thì cũng không thể sống sót mà rời khỏi đây được. Về điểm này, cả hai người chúng ta đều hiểu rõ.
Cất lên một tiếng cười ngạo nghễ bất khuất, Lục Vân trầm tĩnh nói:
- Kể từ lúc bọn ngươi phát động công kích ta đã dự liệu kết quả này rồi, cho nên ta tuyệt không hề nghĩ rằng có thể rời chốn này một cách an toàn. Nhưng ta sẽ tống tiễn ngươi đi trước một bước, rồi mới nối gót theo sau. Hiện tại, ngươi còn có thể trụ vững đến khi nào? Tâm kiếm vô ngân tuy không thể xuyên phá Huyết Hà đồ của ngươi, nhưng kiếm khí lăng lệ của nó chắc chắn đã chọc thủng tâm tạng ngươi rồi, không phải vậy sao?
Nghe Lục Vân trả lời, Kiếm Vô Trần bỗng nhiên cất lên một tiếng hét cuồng nộ, thân thể rung động dữ dội cuối cùng rơi đánh rầm xuống dưới đất
Bên dưới Phong Lôi chân nhân sắc mặt giận dữ thân thể nhoáng lên, xuất hiện trước mặt Lục Vân lạnh lùng nhìn chàng. Còn Huyền Mộc đại sư đón lấy Kiếm Vô Trần cẩn thận xem xét thương thế.